Yêu Em Nhiều Đến Thế

Chương 9:




Thành Thành tuy học không ra gì nhưng anh ta lại rất giỏi thể thao, cứ đến chiều là Thành Thành sẽ ra sân bóng ở gần nhà Nhu Nhu đá bóng, tiện thể để ý Nhu Nhu.
Lần nào cũng vậy Thành Thành đều gọi Nhu Nhu ra để xem mình chơi bóng, nhưng Nhu Nhu hoàn toàn không để ý.
Hôm nay cũng vậy, Thành Thành lại nhắn cho Nhu Nhu, cô lập tức xem liền nhưng vẫn không trả lời.
Thành Thành thấy Nhu Nhu đã xem thì hào hứng ngồi chờ, chờ Nhu Nhu nhắn lại nhưng vẫn là như mọi hôm cô vẫn không nhắn gì cả.
Anh luôn nhìn về phía cửa sân bóng xem Nhu Nhu có đến không, thật sự thì đã khiến anh quá quen rồi, chỉ có mấy bạn nữ trường khác là xếp hàng cổ vũ cho anh, vì anh điển trai như vậy mà.
Người anh cần thì không thấy nhưng người anh không để ý thì lại xếp thành hàng cổ vũ cho anh.
Đến sáu giờ thì Thành Thành đá xong, anh chạy ra lấy đồ của mình, ngồi bên cạnh ba lô của mình mà thở dài, trong ba lô của anh vẫn có một phần sữa một phần nước là để cho Nhu Nhu, ngày nào Thành Thành cũng chuẩn bị như vậy, nhưng lần nào cũng thế Nhu Nhu đều không đến.
Bỗng nhiên có một cô gái đi đến đưa cho anh chai nước.
" Chắc là anh mệt lắm."
Trên người cô gái kia không biết đã xịt bao nhiêu nước hoa nữa, Thành Thành nhăn mặt khó chịu làm cho cô gái ấy khó xử.
Mùi nước hoa nồng quá.
Thành Thành không lấy mà trực tiếp đứng dậy rời đi, điều này đã trở nên quen thuộc rồi, mấy anh trai ở đó liền nói.
" Thành Thành hình như thích ai đấy rồi, biết bao người tiếp cận mà đâu có được."
Cô gái kia lại thở dài, Thành Thành vừa đi vừa nhìn bên đường, anh thấy Nhu Nhu qua hàng rào sắt này và cô đang đi bộ cùng ai đó.
Anh vội chạy ra, cuối cùng thì cũng đứng chắn được trước mặt Nhu Nhu, cả ba người đều đứng hình nhìn nhau.
Nhu Nhu cùng với Lâm Thiên đi dạo, Thành Thành thì mong chờ Nhu Nhu đến xem mình đá bóng, không ngờ Nhu Nhu lại đi dạo cùng Lâm Thiên, trông hai người lại rất thân thiết, anh vừa đá bóng xong cả người vẫn còn mệt, mồ hôi vẫn còn ướt đẫm trán.
Anh lấy ra từ trong ba lô của mình một hộp sữa, đi đến gần Nhu Nhu vừa nói.
" Em đi đâu về vậy?"
Nhu Nhu lại bình thản đáp.
" Em vừa đi dạo về."
Lâm Thiên ở bên cạnh Nhu Nhu cũng không biết nên làm gì, anh quay đi chỗ khác, đôi lúc lại đảo mắt nhìn xung quanh như cố thể hiện ra rằng anh không hề để ý.
Thành Thành bình tĩnh đến lạ, bình thường thì có lẽ đã lao vào đánh nhau rồi.
" Sữa này anh mua cho em, nhớ uống đó."
Nhu Nhu không muốn nhận cô đứng cứng tại chỗ luôn, thành thành nắm lấy tay Nhu Nhu rồi để hộp sữa vào tay cô, Nhu Nhu có thể cảm nhận được hơi ấm từ bàn tay của anh còn có chút run nhẹ vì mệt.
" Em cứ nhận cho anh vui đi."
Nhu Nhu lại cầm lấy, cô vừa muốn nói gì đó nhưng rồi Thành Thành lại chạy đi thật nhanh, anh chạy đi như không dám đối diện với sự thật, Thành Thành không chắc rằng giữa Nhu Nhu và Lâm Thiên không có gì cả.
Nhu Nhu cũng đi về, trên đường đi cô còn uống luôn hộp sữa, Lâm Thiên lúc đó mới nói.
" Có vẻ như cậu ta thích em thật thì phải."
Nhu Nhu lại không nói gì, cô còn chẳng hiểu sao người ta lại thích mình, bày tỏ với mình, lấy đâu ra can đảm mà người ta lại tự tin như thế.
Đây mới là đầu năm học, chắc sẽ còn gặp nhau nhiều lần, nhưng mỗi lần không trả lời tin nhắn hay không đến xem Thành Thành đá bóng thì Nhu Nhu lại như có lỗi mà mỗi lần gặp lại cô lại thấy ái ngại.
Cô cứ im lặng như thế cho đến khi về đến nhà cô lại nói.
" Anh nhìn ra được người ta thật sự có tình cảm sao?"
Lâm Thiên lại nói.
" Hả? Anh thấy thế thật mà."
Nhu Nhu lại nói thêm.
" Anh cũng đâu có mối tình nào đâu, sao anh lại hiểu?"
Lâm Thiên thì lại chẳng nói gì, anh cũng không chắc là bản thân có nhìn đúng hay không, hôm nay ba lại đi công tác nên ở nhà hai anh em lại có thể đá nhau như vậy.
Dì Mẫn thì mặc kệ hai đứa nó, bà đã dần quen rồi.
" Hai đứa mau đi tắm rửa rồi xuống ăn cơm đi."
Nhu Nhu chạy lên phòng thật nhanh vẫn không quên nói thêm.
" Con mệt lắm, không ăn đâu anh và dì cứ anh đi."
Lâm Thiên lại nói.
" Vừa chạy bộ về mệt nữa thì cũng phải ăn chứ. "
Dì Mẫn lại tiếp lời.
" Đúng rồi, ăn no rồi ngày mai mới có sức đi học chứ."
Nhu Nhu vẫn chỉ nói.
" Đừng để phần con không ăn đâu."
Lâm Thiên lại ngồi xuống bàn ăn rồi nói với mẹ.
" Mẹ, chúng ta ăn đi em ấy có ăn một chút rồi chắc không đói đâu."
Dì Mẫn đưa đôi đũa cho Lâm Thiên vẫn không quên trách móc.
" Còn chưa tắm mà đã ăn rồi."
Lâm Thiên lại cười nói.
" Có sao đâu mẹ."
Gia đình của Nhu Nhu thật hạnh phúc, cả nhà ai cũng hòa thuận, lớn quan tâm nhỏ, nhỏ đều lễ phép.
Nhưng còn gia đình của Thành Thành lại không như vậy, sau khi đá bóng xong thì Thành Thành lại lủi thủi một mình, anh đi dạo quanh quanh rồi cũng không biết đi đâu.
Anh không muốn về nhà, về nhà thì ba anh lại mắng anh, Thành Thành đã quá chán cái nhà đó rồi.
Trong túi của anh có nhiều tiền, tiền ba đưa cho anh rất nhiều, nhưng trong tim anh không có ai dành tình thương cho cả, vẫn là một mình anh tự dành tình cảm cho mình.
Thành Thành đi một hồi thì rút điện thoại ra nhắn vào nhóm chat.
" Đi chơi không? Hôm nay tôi bao các cậu "
Ngay sau đó đã có người nhắn lại.
" Vậy, hôm nay chúng ra đi chơi đâu?"
" Anh Thành ơi, tối rồi mẹ em không cho đi, anh có thể gọi em lúc ban ngày mà."
" Mình còn chưa ăn tối nữa, cậu có định mời tôi ăn tối không?"
Nhóm bạn bốn người họ đã chơi như thế từ hồi lớp mười rồi, đến nay đã hơn hai năm.
Một người là Nhạc Đinh Thế, gia đình cũng bình thường, ba mẹ dễ tính cuộc sống thoải mái.
Người thứ hai là Nghiêm Duyễn, tài chính gia đình vừa đủ sống, ba mẹ cũng rất khó đến khi tối xuống liền không cho con trai ra ngoài.
Còn có Hoàng Nhiên một cậu mọt sách bị cận, gia đình thì cũng khá giả và cũng rất dễ tính, gia đình cậu cũng rất yêu thương cậu.
Thành Thành đọc rồi nhắn lại.
" Chơi đâu cũng được, hôm nay tôi mời không phải lo đâu."
Đinh Thế và Hoàng Nhiên lại nhắn cùng một câu.
" Ở đâu?"
Nghiêm Duyễn lại nhắn.
" Mọi người có thể nào nghĩ cho hoàn cảnh của tôi được không? tôi cũng muốn đi."
Thành Thành lại trả lời Nghiêm Duyễn.
" Cậu cứ ở nhà làm con trai của mẹ đi, mai chúng ta lại đi tiếp."
Nghiêm Duyễn: "Được."
Thành Thành đứng chờ ở quán game thường ngày họ hay chơi, tối nay Thành Thành quyết không về nhà, nhưng đến hơn mười giờ thì hai người kia đều bỏ về hết.
Cả tối hôm nay họ đã đi đủ thứ chỗ, vào chợ ăn vài món ăn vặt rồi lại đi dạo xem xiếc ở trong đó, đi vào khu vui chơi vắng tanh làm đủ thứ trò rồi lại vào quán game chơi được vài ván thì đã hơn mười giờ, ai cũng muốn về nhà.
Thành Thành ngồi trong đó ngơ ngẩn ra, Hoàng Nhiên lại nói với anh.
" Cậu không thể không về nhà được, dù cái nhà đó cậu có chán ghét tới đâu thì vẫn là nhà cậu, có ba cậu ở đó."
Thành Thành lúc đó mới nghĩ lại, anh cũng đi về nhà nhưng đã hơn mười giờ cổng nhà đã khóa rồi, anh đã trèo vào từ cửa sau, giống như đã quen lắm rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.