Yêu Em Thành Bệnh

Chương 4:




Edit:Ross
“Đừng qua đây…” Đôi mắt cô tràn đầy sự tuyệt vọng, bất lực cùng sợ hãi.Mặc dù xung quanh trang trí rất nhiều đồ nội thất, nhưng kỳ thật lại là một không gian khép kín, cách âm rất tốt. Vì vậy, cho dù cô có vô vọng mà kêu lên, kết quả vẫn như nhau.
Bạch Bách tiến gần, ôm cô từ trên ghế xuống,cúi đầu thở gấp. Cô có thể thấy rõ nét mặt của hắn, yết hầu lăn lộn. Tiếp theo, hắn bước lên giường mềm mại, sạch sẽ, trên mặt còn rải cánh hoa hồng,có thể thấy nó được chuẩn bị rất kỹ càng
“Làm ơn, buông tôi ra đi…..” Ngô Tửu nhẹ giọng nói, thân thể cô mềm như kẹo bông, làm cho anh bất đắc dĩ dùng sức.
Bạch Bách khẽ đặt thân thể cứng đờ của cô lên chiếc giường mềm, mỗi tế bào trên cơ thể anh đều vì cô mà trở lên hưng phấn_một con quái vật nóng bỏng.
Ngô Tửu âm thầm nức nở, tay chân đều bị trói chặt không thể nhúc nhích, không giống như hắn nóng như lửa, cơ thể cô rất lạnh.
“Hãy để anh sưởi ấm cho em”
“Đừng!!!…..” Ngô Tửu co rút lại, dùng sức đá chăn giường nhăn nhúm lại, điều này càng làm anh thêm hưng phấn.
“Ngoan, chúng ta đừng nên lãng phí thời gian, được không em?” Hắn nghiêng người về phía trước, nở một nụ cười xấu xa, nửa quỳ ở mép giường, từng chút từng chút khuấy động cơ thể cô, hơi thở dồn dập thực hiện từng thao tác.Ai cũng đều hiểu bước tiếp theo hắn muốn làm gì,đây cũng là điều Ngô Tửu lo sợ nhất.
Hắn tiến đến rất nhanh, còn chưa kịp lăn đi, cơ thể cô đã bị bao phủ bởi một màu đen….
“A…..”Bạch Bách kêu lên đầy đau đớn, máu tươi dần thấm ướt chiếc áo màu lam.
Ngô Tửu cắn mạnh vào vai hắn, nhưng hắn lại không hề giãy dụa, ngược lại rất thưởng thức vết cắn ấy, giọng nói mờ ám, quyến rũ vang lên”A….Em cắn đi, mạnh lên…..Có thể lưu lại dấu răng của đại minh tinh…Ở trên cơ thể này….Ừm…”
Ôi trời! nhịp điệu bị phá vỡ, tuyến phòng ngừa của Ngô Tửu cũng tan nát,Người này bị làm sao vậy? Không cắn hắn nữa, nước mắt chảy dài trên gương mặt cô.
Khóc xong cô sẽ cảm thấy nhẹ nhõm.
“Có thể lưu lại dấu cắn của minh tinh, khiến biết bao người ghen tị” Hắn lùi lại, nắm lấy vai cô đùa giỡn.
Không nghĩ tới, nữ minh tinh vừa điên cuồng cắn anh giờ lại rơi nước mắt,oái oăm thay, lớp trang điểm cũng từ đó mà trôi theo, Bạch Bách nhìn quanh mép giường, không thấy khăn giấy, khẽ liếm môi, khuôn mắt tuấn tú hiện lên.
Chiếc áo sơ mi màu lam dính máu, chuyển thành màu xanh đậm, cả căn phòng bao trùm trong hơi thở của dục vọng, hắn nghiêng người, ngón tay trượt từ trên má cô, rồi đến môi. Cô không dám nhúc nhích.
Ngô Tửu chỉ biết, có một bờ môi mềm mại rơi xuống khóe mắt cô….
Tay cô bị trói sau lưng không ngừng xoa nắn, có kẽ hở, liền rút ra, cô đã nhìn thấy ly rượu vang bên cạnh, tuyệt vọng hướng về phía đầu hắn, ngã xuống. Đây chắc chỉ là hành động phản kháng của cô thôi, đúng không.
Chất lỏng từ rượu vang từ tóc hắn trượt xuống, thấm cùng với máu tươi trên vai áo, hắn vì đau mà thoải mái.
“Tửu Tửu, em thích chơi loại này sao?” Ánh mắt hắn trở lên dữ tợn, lộ ra nguyên hình của một con sói, vừa nói, hắn vừa cởi từng nút áo sơ mi đang quấn chặt vào cơ thể, ngón tay mảnh khảnh lần lượt tháo từ cổ xuống.Đối với người phụ nữ trước mặt, mỗi một lần cởi nút là một lần tuyệt vọng.
“Anh điên rồi à? anh như thế này….càng đừng có mơ tưởng chạm được tới tôi”
“Anh sẽ chịu trách nhiệm”
Chiếc áo sơ mi xanh cuối cùng cũng được cởi ra, thân hình vạm vỡ cân đối hiện lên trước mắt,phả ra hoocmon nam tính nồng đậm, cô sợ hãi lui về góc tường, ánh nến càng làm nước mắt thêm phần kiều diễm,cô cứng đờ, mắt thẳng táp nhìn vào cánh tay hắn, từ bắp tay đến cánh tay nhỏ có một vết sẹo cũ tạo thành rãnh sâu.
Đó là…..Tất cả sợ hãi đều biến thành kinh ngạc.Cô nhớ rõ vết sẹo này…. Không thể nào? Không thể là cậu ấy…..Tại sao? Tại sao lại là hắn…..
*
6:20 ngày 12/6, trời hừng sáng
Đã 16 giờ 10 phút kể từ khi Ngô Tửu mất tích.
“Cảnh sát Ngụy đã điều tra ra được, người mua thiết bị gần trung tâm mua sắm và người ở bãi đậu xe là cùng một người, sẽ sớm được phong tỏa….Theo hệ thống xác định khuôn mặt truy vết, có 89 gương mặt trùng khớp ở thị trấn P.
“Đủ rối!” Sau khi nhìn thấy bức ảnh được làm nét rõ ràng,Ngụy Tấn trong lòng xuất thần, hắn im lặng, lúc này mới tỉnh táo.
“Tôi biết anh ta là ai!” Ngụy Tấn khẩu khí trầm lặng, dưới ánh mắt của mọi người, hắn bình tĩnh đứng dậy, đi ra khỏi đồn “Trung tâm thành phố P, rẽ sang khu chung cư BT, Bạch Bách”
Ngụy Tấn nhanh chóng tăng tốc,cục cũng chỉ đạo thêm đội đặc nhiệm đến hỗ trợ.
Sở cảnh sát để lại hai chiếc xe, còn lại toàn bộ phát động, con tin là đại minh tinh, mặc dù người của công ty giải trí đã ra tay trấn áp hết mức, nhưng dư luận vẫn không khỏi xôn xao bàn tán.Thậm chí có vô số người để lại tin nhắn trong hộp thư Weibo của công ty.
Rạng sáng, xe cảnh sát giảm thấp âm lượng, hướng vào đại lộ.Ở phía trước, Ngụy Tấn không chỉ lo lắng cho con tin, mà còn không khỏi nghĩ đến Bạch Bách, hai người là anh em chí cốt, cùng học chung đại học. Hắn rất ngưỡng mộ sự thông minh của Bạch Bách, cùng anh chia sẻ tất cả những gì hắn quan tâm và học hỏi được, bởi vì hắn tin tưởng người này từ tận đáy lòng mình!
Thật nực cười, bây giờ, chính hắn lại đi bắt người mà hắn tin tưởng nhất!!
Hắn không hề hay biết, sau khi gia nhập đội ngũ cảnh sát, cùng Bạch Bách không thường xuyên liên lạc, anh lại dấn thân vào con đường này.
“Chết tiệt!” Ngụy Tấn đối mặt hướng gió, bất mãn đập cửa xe,bên trong, mọi người lại càng thận trọng.Không dám bộc phát khí thế.
Ngụy Tấn cầm máy bộ đàm lên, nhếch môi:”Toàn đội chú ý, bao vây lối ra của cả chung cư, một đội theo tôi lên lầu, cẩn thận đừng để rút dây động rừng”
“Rõ!!!”
*
6:30, trên tầng cao nhất của chung cư BT, bình minh thắp sáng một lớp bụi trên mái sân thượng,gió thổi qua, làm bụi bay tán loạn.
Căn phòng nơi Bạch Bách giam giữ Ngô Tửu càng thêm kín gió, giống như một căn phòng bí mật được đặc biệt chuẩn bị cho cô. Hai người nằm trên giường, một đêm không ngủ, cô vô thức nhìn lên trần nhà, nước mặt đọng lại thành vệt dài, chiếc váy cưới màu trắng của cô bị rách vài chỗ, vương vãi trên giường, nhưng không ảnh hưởng tới mỹ quan.
Ngón tay Bạch Bách sửa sang lại nếp gấp, đột nhiên, “bíp” điện thoại trên tủ vang lên, anh ngồi dậy xem qua rồi hừ nhẹ.
Trên giường nhỏ vài giọt máu, những vết xước mới trên lưng vô cùng chói mắt, Bạch Bách cúi xuống, nâng đôi giày pha lê anh mới đặt vào bàn chân lạnh lẽo của cô.
“Cô dâu của anh, đêm tân hôn trước tiên coi như xong, mau tỉnh lại cùng anh tham dự hôn lễ, khách khứa không thể chờ lâu nữa”
Cô vẫn không chịu dậy, anh sửa sang lại lễ phục của mình, cúi người về phía cô dâu “thích ngủ nướng” của mình và nói”Đi thôi”
“Sao cậu lại thế này?” Ngô Tửu từ trên giường bình tĩnh ngồi dậy, đẩy anh ra, trong mắt chứa đầy sự thê lương. Cuối cùng cô cũng nói chuyện với anh, chỉ là anh không hiểu, cô là đang chất vấn anh?
Anh suy nghĩ một hồi, giả vờ không biết rồi kéo tay cô lên cánh tay mình.
“Đồ ngốc, vì anh yêu em. Thời gian không còn sớm, đi thôi.”
“Đi đâu …” Ngô Tửu dường như đã thay đổi hoàn toàn, không còn gào khóc, cũng không còn im lặng nữa, mà chỉ dõi ánh mắt nhìn theo anh,bình tĩnh hỏi.
“Chúng ta tổ chức hôn lễ.” Anh đặt tay lên eo cô, môi đi xuống, khẽ thăm dò.
Anh nắm lấy tay cô, vuốt tóc rồi đi về phía lối ra.
“Kẹp” cánh cửa sắt mở ra,lại nhìn thấy ánh sáng mặt trời chiếu rọi vào đôi mắt đang sưng lên vì khóc, hàng mi dài của cô chớp chớp,sau một thời gian dài vắng bóng, Ngô Tửu không biết mình đã ở trong căn phòng đó được bao lâu …
Trên sân thượng gió thổi rất lớn, ánh mặt trời cũng thật ấm áp.
Anh đưa cô đến bên mép sân thượng,chiếc váy cưới dài bị kéo lê trên nền bê tông, gió thổi làm vạt váy tung bay, cô khẽ hít một hơi.
Lúc này, anh dừng lại, giơ ngón tay lên nhìn về hướng đông nam, bên cạnh là một nhà xưởng bỏ hoang cùng với tòa nhà cũ nát,tòa nhà cổ kính duy nhất ở thành phố P còn chưa bị phá vỡ, lung lay sắp đổ, đứng trên sân thượng không khó để nhìn thấy.
“Em có thấy nó không?”
“……”
“Còn nhớ rõ Ngô Cương không?”
Đôi môi Ngô Tửu ngập ngừng “Bạch Bách”
Bạch Bách sửng sốt, cô thật sự nhận ra, chẳng trách…..Bạch Bách cười khổ “Là em, em gọi điện cho anh?”
Ngô Tửu im lặng, ngẩng đầu nhìn anh:”Con thỏ, là cậu đưa tới?”
Anh kiên cố cười, buông tay cô ra, ngẩng đầu lên trời: “Thông minh, nhưng em có biết anh đã thoát khỏi cơn ác mộng như thế nào? Em có biết Ngô Cương đã biến mất như thế nào không?”
Bạch Bách từng bước ép sát, cô liền lui lại phía sau.
“Vào vấn đề chính đi, anh đã chuẩn bị quà cho em.” Anh liếc nhìn đồng hồ, thời gian rõ ràng không còn nhiều, anh không thể kể hết cho cô được. Anh xoay người lại, ôm chặt lấy cô, tay kia lấy ra một chiếc điều khiển từ xa trong túi.
Bạch Bách nắm lấy tay cô điều khiển, đối diện với tòa nhà cổ kính phía xa, bên tai nói nhỏ: “Em có muốn xem pháo hoa không?”
Ra tay.
0,3 giây … “Bang!” Vụ nổ lớn xảy ra tác động tới ánh sáng, những tia lửa bay đầy trời. Trong phút chốc, những bông hoa xinh đẹp nở rộ, và cơn ác mộng của cô đã hoàn toàn kết thúc …
*
Vào lúc 6h35 sáng 12/6, một vụ nổ lớn đã xảy ra tại khu vực tòa nhà cũ của thị trấn P, không có bát kỳ thương vong nào về người.
Ngày đó, xe cảnh sát và cứu hỏa băng băng trên phố, đông như hội.
“Cử hai xe cảnh sát đến hỗ trợ!! Chết tiệt, mọi thứ lại xảy ra cùng một lúc” Ngụy Tấn lúc này đang nổi trận lôi đình.Bảy tám xe cảnh sát phía sau bị chặn lại trên đường. Chỉ có hai chiếc xe phía trước đến chung cư BT. Đợi nửa ngày, Ngụy Tấn tự mình xông pha tới bắt anh.
“Không đợi! Đi!” Ngụy Tấn dẫn người tiến vào cửa nam, thận trọng lên lầu, phong tỏa thang máy.
Ngụy Tấn cầm khẩu súng chưa lên đạn, cúi đầu trước hàng chục cảnh sát và hai bộ đội đặc nhiệm phía sau ra lệnh” Không có mệnh lệnh nào lập tức không được nổ súng”
“Đã rõ!”
Ngụy Tấn đã sớm quen thuộc với nơi này, lần tới cửa phòng số 289.
“Mau phá cửa”
Cánh cửa cảm ứng được phá ra rất dễ dàng, Ngụy Tấn không ngờ được phòng của nhân tài lại dễ vào như vậy.Xem ra là cố tình. Đương nhiên hắn cũng không nghĩ nhiều đến chuyện này. Việc quan trọng là phải giải thoát cho con tin.
Cảnh sát lặng lẽ len ​​lỏi vào phòng nghi phạm,mọi thứ đều nguyên vẹn, không có gì khác thường. Nhưng chỉ có điều trên TV và giường của anh ta lại phủ đầy bụi.
“Cảnh sát Ngụy,không có người.”
Dựa theo sự hiểu biết của Ngụy Tấn về Bạch Bách,nhất định anh đã đặt con tin vào một nơi mà anh rất quen thuộc, nếu không phải là phòng ngủ, thì anh ta phải có một chỗ ẩn nấp.
Ngụy Tấn quét mắt quanh phòng, ngừng ở trên tủ quần áo, chẳng lẽ là nơi an toàn nhất?
Không do dự, hắn mở tủ ra, thật tình cờ là đằng sau những bộ quần áo kia có một cánh cửa, đó là một căn phòng bí mật.
“Suỵt, im lặng.” Ngụy Tấn và đội đặc nhiệm bước vào,có một cầu thang bước xuống,hắn sững sờ với cảnh tượng trước mặt, trên tường dày đặc hình của Ngô Tửu.
Đi xuống dưới là một căn phòng kín gió, trống không, rõ ràng nghi phạm đã đưa con tin đi ngay trước mặt bọn họ.
Ngụy Tấn phiền lòng.Đột nhiên, máy bộ đàm vang lên–
“Zizzi——” Máy bộ đàm trở lại bình thường, bên trong vang lên tiếng “Ngụy Tấn, đã lâu không gặp——”
Tác giả có điều muốn nói:
Đã lâu không gặp, khẩn cấp!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.