Edit:Ross
Anh không đổi biển xe 8989, từ thang máy dự phòng trên sân thượng đi xuống, vẫn lái chiếc xe của mình đến cửa hàng tiện lợi 24h. Không một ai để ý tới nó, vì mọi người đều mải quan tâm tới vụ nổ.
Anh cười lạnh, liếc nhìn Ngô Tửu đang bị trói trên ghế phụ.Nhẹ nhàng đối đáp với người bạn học cũ:”Xin lỗi, tôi không thể tiếp đón cậu đàng hoàng”
“Người đâu? Mau thả cô ấy ra!”
“Thả người? Thả người của ai? Tôi cùng cô dâu của mình sắp tổ chức hôn lễ, muốn tới thật nhanh.Cô dâu nhìn rất xinh đẹp__bíp__” Bạch Bách cắt đứt đường truyền,hưng phấn ném bộ đàm.
Bạch Bách có thể tưởng tượng ra tiếng rống của Ngụy Tấn, anh ta cuối cùng cũng tiến bộ hơn một chút, đã đuổi kịp kế hoạch của anh trước ba ngày.
Ngô Tửu không nói gì quay đầu nhìn khung cảnh phía ngoài xe, rốt cuộc nhịn không được,liếc Bạch Bách đang xoay nhẫn trên ngón áp út, lau môi nhìn chằm chằm phía trước.
“Bàn tay của cậu, không nên làm những chuyện này!!?”Ngô Tửu run lên nhè nhẹ.
Bạch Bách sững sờ, nụ cười trên mắt cũng dần biến mất, anh đưa tay đeo nhẫn ra khỏi vô lăng, nhìn xung quanh “Tay của anh bẩn hơn em nghĩ rất nhiều”
Ngô Tửu cắn môi, cười khổ,cô nhớ rất rõ, ngón tay ấy trước kia rất đẹp, đẹp nhất là khi lướt trên những phím đàn piano.Vừa thiêng liêng, vừa thuần khiết, cậu ấy từng là một nghệ sĩ dương cầm thực thụ…….
*
Cô cũng không nhớ rõ cách đây bao nhiêu năm, đó là một chuỗi những cơn ác mộng tồn tại.
Ngô Tửu là một đứa trẻ mồ côi, cha nuôi là Ngô Cương_công nhân của nhà máy bên cạnh, hắn là một kẻ nghiện rượu, mỗi lần uống say, trên người Ngô Tửu sẽ có thêm ít nhiều vết sẹo mới.Cô luôn tuyệt vọng nghĩ rằng, trên thế giới này không bao giờ có mặt trời, cũng không có thiên sứ, chỉ tồn tại ác quỷ. Mỗi lần bị đánh xong cô lại trốn vào một góc, không dám khóc vì sợ sẽ bị phát hiện.
Cho đến một hôm, chịu đựng những đòn roi của ông ta xong, cô bò thân mình lên nóc nhà, lúc ấy, cô đã nghe thấy một âm thanh ấm áp.Nó phát ra từ nhà bên cạnh. Cô rất tò mò, trèo xuống từng bước từng bước nhỏ, rồi ghé cái đầu nhỏ vào mép cửa sổ.
Căn phòng rất ấm cúng, nội thất bên trong đều sạch sẽ, ngăn nắp, lại rất mới, khác hoàn toàn với căn phòng ẩm thấp, tối tăm đó.
Điều thu hút cô nhất không phải là căn phòng xinh đẹp ấy, mà là một thiếu niên đang ngồi trong đó, trông cậu nhỏ hơn cô một chút, mới chín tuổi, cậu đang quay mặt về phía cửa sổ, cô có thể thấy sườn mặt và những ngón tay của cậu.
Bàn tay của cậu rất đẹp, khi nhấn vào những phím đen trắng sẽ tạo ra một giai điệu nhẹ nhàng, du dương. Chính vào khoảnh khắc ấy, cô mới biết tới dương cầm.
Thiếu niên yên lặng ngồi trong phòng đàn tấu, cô vừa mới nhoài người lên cửa sổ nhìn thì bỗng cậu khựng lại, bực mình vì bấm nhầm phím, chán quá, cậu thở dài chuẩn bị đổi bản nhạc, nhìn thoáng ra ngoài, thực sự hốt hoảng!
Hai người đối mặt với nhau, cô sợ hãi tới nỗi suýt ngã xuống dưới, may mà phản ứng kịp, nắm lấy mép cửa sổ, nhanh nhẹn mò trở lại.
Cậu bé không chút do dự, mở cửa sổ, và họ đã gặp nhau như thế….
*
“Cậu còn chơi đàn không?”Ngô Tửu hỏi
“Không còn xứng với nó nữa rồi!”
“Tại sao?”
“Em không cần biết!”
“Tôi biết”
Ngón tay Bạch Bách run lên,thiếu chút nữa đã lao về phía đuôi xe tải, anh nhanh trí lái trượt ra ngoài cả hai đều an toàn.
*
Ngô Tửu rõ ràng biết rằng,…. là tại chính cô, chính cô đã phá hỏng đi giấc mơ dương cầm của Bạch Bách, cô ích kỷ bỏ mặc anh, cô đáng bị như vậy…..
Mười ba năm trước, vào một đêm mưa.
Một năm sau khi họ gặp nhau, ngày hôm đó, trời mưa rất lớn, không khí âm u, ảm đạm khiến lòng người trùng xuống.
“Tửu Tửu, em chuẩn bị tham gia cuộc thi piano dành cho thiếu niên!” Bạch Bách trông rất hào hứng.
“Bách Bách giỏi quá!”
“Mà này, tối hôm qua ba chị có đánh chị không?” Bạch Bách cẩn thận dò hỏi, sợ cô sẽ khóc.
“Không, không có, tối hôm qua ông ấy không có trở về, nhưng chị nghĩ tối nay chắc sẽ trở lại.” Ngô Tửu cúi đầu, cảm thấy có chút kém cỏi.
Cậu không biết phải an ủi cô như thế nào, dù sao cũng là chuyện gia đình cô, ba mẹ nói người lớn dạy trẻ con là lẽ thường tình, nhưng cậu thật khó hiểu, chị Tửu Tửu đâu có làm gì sai tại sao mà vẫn bị đánh, cậu thấy rất đau lòng.
“Ngô Tửu!!! ranh con, mày đi đâu rồi!!!!Lão tử đã quay lại” Giọng nói Ngô Cương truyền tới, Ngô Tửu ngồi trên nóc nhà sợ tới mức mặc kệ cậu, nhanh chóng trèo cầu thang đi xuống.
“Này” Bạch Bách muốn ngăn cô lại nhưng cô không nghe, cậu thở dài, liếc nhìn thanh socola trên tay.
Trời bắt đầu mưa…….
Tiếng hét lại vang lên, lần này nghiêm trọng hơn ban nãy, Bạch Bách ngồi trên cửa sổ rất lo lắng, một ý nghĩ bốc đồng hiện lên cậu phải đi ngăn lại.
Đúng vậy, khi còn nhỏ cậu đã khác với những đứa trẻ khác, tốt bụng tựa như một thiên thần…..
Sau đó, Bạch Bách đã mặc áo mưa đến giúp cô, nhưng tính cách của Ngô Cương rất thô bạo, ngay cả Bạch Bách cũng không thể ngăn cản nổi, Ngô Tửu không chạy, nhưng khi Ngô Cương cầm chiếc kìm dài hướng về phía cậu, phản ứng đầu tiên của cô là bỏ chạy, chạy về báo cho ba mẹ Bạch Bách.
Đúng vậy, cô đã bỏ chạy, trong ký ức của cậu là cô chạy trốn vì bản thân mình…..
Ngô Cương điên cuồng tấn công một đứa trẻ mới chỉ mười tuổi, cậu chắn được, với tay nhặt đồ trên bàn ném về phía Ngô Cương, mà không hề hay biết đồ vật trên tay cậu là một con dao phay sắc nhọn, Ngô Cương đã chết, cánh tay cậu toàn là máu, rất nhiều máu, sau đó…..
Ngô Tửu nhớ lại sau khi cô đi gọi ba mẹ Bạch Bách, cô đã nhìn thấy Ngô Cương nằm lăn ra đất, ông ta đã chết,nhưng cô không vào xem. Chỉ đến khi ba mẹ Bạch Bách tiến vào sau, cô mới cuống cuồng bỏ chạy, không biết vì sao, ba mẹ Bạch Bách lại không nói cho cậu……
Cô chạy về nhà, lấy hết tiền tiết kiệm của Ngô Cương, rời khỏi thị trấn P, cô không muốn ở lại nơi này dù chỉ một giây.
*
“Tại sao cậu lại nhặt được con thỏ đó?”
Bạch Bách hạ thấp giọng: “Tiện tay nhặt.”
“Cậu muốn trả thù tôi”
“Không, anh yêu em”
Gió biển thổi rất mạnh, Bạch Bách dừng xe trên cầu.
“Xuống xe đi, cô dâu của anh, chúng ta sẽ tổ chức hôn lễ ở đây.” Anh mở cửa xe, cởi dây trói cho cô, cười đắc ý rồi duỗi tay nghênh đón cô.
Ngô Tửu hồi lâu không phản ứng, ánh mắt nhìn chằm chằm anh.Trên cầu có rất nhiều xe cộ di chuyển, cậu muốn ở chỗ này cử hành hôn lễ? Quả là một kẻ mất trí, quá tốt.
Chần chừ rất lâu, găng tay trắng mới đáp lại, vạt váy cưới lướt qua cửa xe, cô vốn không sợ, còn sợ gì nữa khi trái tim này của cô đã chết từ lâu?
“Xe cảnh sát đến rồi!” Ngô Tửu nhướn mày nhìn Bạch Bách.
“Không, đó là khách mời của chúng ta!”Anh hôn nhẹ lên mu bàn tay cô.
Chỉ chốc lát sau, xe cảnh sát đã gắt gao sơ tán các phương tiện di chuyển trên cầu, phong tỏa khu vực. Cảnh sát vây quanh một chiếc xe màu đen, nơi hai người mặc lễ phục cưới.
Ngụy Tấn từ xa nhìn thấy, may đến kịp, khổ nỗi là, cánh báo chí truyền thông cũng đuổi theo tới đây, xem ra đây sẽ là một tin tức lớn, một cuộc chiến lớn!
Hai người ở trên cầu như đắm chìm vào không gian của chính mình, không để ý đến xung quanh, Bạch Bách chậm rãi cởi găng tay trắng của Ngô Tửu ra “Em lấy anh nhé?”
“……..”
“Tại sao lại không nói gì? Bảo bối, hôn lễ này không đủ long trọng sao?”
“Cậu trốn không thoát đâu”
“Anh không có chạy trốn, khi bắt em tới đây, anh cũng đã nghĩ kỹ rồi. Chỉ cần đổi lấy ba ngày của em, vậy là đủ rồi!!” Bạch Bách nở nụ cười rạng rỡ, hết sức chân thành, cô phảng phất thấy được cậu bé thuần khiết năm nào.
“Không nghĩ tới,lại trước thời hạn……” Bạch Bách thất vọng.
Mũi của Ngô Tửu đột nhiên chua xót, cô run lên,cảm giác này không phải sợ hãi mà là đau khổ “Ba ngày, có đáng không?”
“Đáng giá, vì có em, nó đều đáng giá.” Anh gật đầu, ánh mắt trìu mến “Từ nhỏ, anh đã thích em rồi! Em không biết? Nhưng em lại bỏ rơi anh, anh đã từng nghĩ rằng khi anh giết hắn, em sẽ cảm thấy vui vẻ”
Bạch Bách lầm bầm, nước mắt cô lại đứt đoạn rơi xuống.
Bỗng nhiên, trong khung cảnh ồn ào, Ngụy Tấn chỉ thị cho lực lượng vũ trang hạ súng, anh ta cầm loa lên hét lớn: “Bạch Bách, tôi cho cậu cơ hội, mau thả con tin ra!”
Lỗ tai anh giật giật, liếc mắt nhìn Ngụy Tấn, ánh mắt xem nhẹ.
“Tửu Tửu, lấy anh nhé!” Bạch Bách quỳ trên mặt đất, không biết tháo chiếc nhẫn ra từ bao giờ, đeo vào ngón tay cô.Mặc dù tay cô nhỏ hơn tay anh rất nhiều, mang rất lỏng lẻo, nhưng Ngô Tửu lại không cự tuyệt.
Các phương tiện truyền thông bị chặn lại bên ngoài, nhanh chóng chớp được tình cảnh. Thật tuyệt vời! Kẻ bắt cóc cầu hôn Ngô Tửu?
Bạch Bách chậm rãi đứng lên, hít vào một hơi, đem cô ôm vào lồng ngực,do dự vỗ vào đầu cô an ủi:”Kỳ thật anh không hề trách em, là anh tự trách chính mình, đã không bảo vệ em thật chu toàn!”
Giọng anh nghẹn lại.
“Được rồi! Nên tỉnh lại thôi!” Bạch Bách đẩy cô ra, không màng nước mắt cô đang rơi, đôi mắt đỏ hoe hướng về phía “người bạn theo đuôi nãy giờ”:”Này! Đưa cô ấy đi đi!”
Tất cả cảnh sát và giới truyền thông đều đổ dồn sự chú ý vào Ngụy Tấn, Ngụy Tấn sững sờ.
Ngụy Tấn không cho phép các cảnh sát khác cản trở, ném súng, một mình đi về phía anh, nói đùa:”Sớm có ngày giác ngộ không phải tốt hơn sao? Tôi đến đây còn chưa ngủ đủ giấc đâu!!”
Nói xong, hắn sải bước trước mặt Bạch Bách, muốn hộ tống “cô dâu” đang khóc đi.
Nhưng Ngô Tửu dường như không muốn,Ngụy Tấn đành phải động thủ, bắt lấy cánh tay cô lôi kéo, đột nhiên, ánh mắt sát khí của Bạch Bách phóng tới.
Bạch Bách lộ vẻ mặt dữ tợn:” I’m watching you”
Ngụy Tấn thở dài”Biết rồi”
Trong đám người, đội truyền thông của Ngô Tửu là lo lắng nhất, lợi dụng sơ hở chui vào, Ngụy Tấn tình cờ nhìn thấy liền kêu chị ta lại thuyết phục mang Ngô Tửu đi.
Trong lúc tra khảo, Bạch Bách nói” Cậu cho rằng điều này có lợi với tôi sao?”
“Ồ, trước tiên cậu nên quan tâm tới việc làm thế nào để giảm án đi kìa!”
“Chờ đã, tôi có thể lên xe lấy một món đồ được không?” Bạch Bách nhướn mày.
Ngụy Tấn dù sao cũng coi anh là tri kỷ,nên đành cho phép.
Bạch Bách mang còng tay, đi tới ô tô, mọi người trên hiện trường nín thở, không sai, đúng là anh không có tuân thủ, dùng một tay khởi động xe, ban đầu anh nghĩ sẽ lao về phía Ngô Tửu, muốn cùng cô tự sát trên cầu,họ có thể vĩnh viễn ở bên nhau, nhưng anh lại luyến tiếc.
Bạch Bách vừa khởi động xe liền nổ máy, không cho mọi người biết hắn tính đi đâu, sắc mặt Ngụy Tấn liền thay đổi, cậu …chẳng lẽ cậu ta muốn chạy trốn?…..
“Phanh” chiếc xe đâm vào lan can, lao xuống biển, rồi nổ tung trong không trung.
Ngô Tửu khóc rất thương tâm, nhưng thần trí vẫn sáng suốt, trong mắt còn có thể nhìn thấy vụ nổ, tâm cô dường như cũng chết theo, ba giây ngừng lại.
Người đại diện vội vàng trấn an cô, cánh truyền thông bất ngờ vây xung quanh. Cô lao ra khỏi đám đông, như một kẻ điên, chạy đến bên cầu, chân cô lạnh cóng, đôi giày anh chuẩn bị không vừa, chạy hai bước liền ngã xuống.
“Bạch Bách!!!” giữa làn “pháo hoa” bay ngập trời, cô dâu nằm trên cầu với bộ váy cưới, khung cảnh hết sức thê lương.
*
(Hoàn thành)
Không, không không. Thật giả lẫn lộn!!! Đừng mài dao vội!!!!!
Đây mới là thật. Kết cục.
Mùa đông sắp đến, dòng người trên phố ai ai cũng đều bịt kín mít.
Cửa hàng tiện lợi 24h, thị trấn P, một người đàn ông đội mũ lưỡi trai, đến mua một chai rượu vang đỏ rồi bước vào nhà hàng lẩu bên cạnh.
“Ở bên này!!” Ngụy Tấn từ trong góc vẫy tay tới,bởi vì có quá nhiều người nên không ai để ý, đối diện với hắn là một người phụ nữ cũng bịt kín mít.
“A lạnh quá!!!”
“Này! Sao về muộn vậy!!”
“Kẹt xe!! Vợ à! Em đợi lâu chưa?”
“Được rồi, em cũng vừa mới đến!”
“Hai cái người này, đừng có ở đây rải thức ăn cho chó chứ! Ông chủ! Thêm một đĩa ruột vị!”
Bạch Bách nhìn đồng hồ, tháo cặp kính gọng bạc xuống, nụ cười liền thay đổi.
*
Trên đây là một đoạn radio(Vâng)
Tiết lộ: Ngụy Tấn đâu dễ dàng để anh đi thế được, vừa nhìn đã biết anh muốn chạy trốn, cho nên khi xe nổ tung, hai tay anh hoàn toàn có thể sử dụng, vừa mở cửa đã vội bổ nhào xuống.
Hahahaha bộ ba ngốc bạch ngọt từ đó kết thúc viên mãn. Hahaha tôi buông tay.
Tác giả có điều muốn nói: hơi đau não một tí,mong các pro sau khi đọc xong có thể sưu tầm lại cho tác giả! Đến Nhật Bản lâu rồi ~