Nói chuyện với gia đình của vợ xong thì Hoắc Dạ mới dám đưa Vương Ngữ Ninh đến Cục Dân Chính, nhưng khi anh vừa rời khỏi được Vương gia thì đã thở phào nhẹ nhõm, nhìn anh áp lực như vậy nhưng cô chỉ cảm thấy có chút đáng yêu, cũng rất buồn cười, nói:
- Lần đầu tiên em nhìn thấy anh căng thẳng như vậy đó.
Đương nhiên là không chỉ có Vương Ngữ Ninh, ngay cả Hoắc Dạ cũng là lần đầu tiên có cảm giác căng thẳng như thế. Vốn dĩ trước kia anh chưa từng nghĩ là mình sẽ kết hôn, cho đến khi anh gặp được Vương Ngữ Ninh và giữa hai người đã có lời hứa với nhau. Lúc đó thì anh thấy mọi chuyện vẫn ổn, mãi cho đến khi anh đến Vương gia với tư cách là người cầu hôn con gái của họ, không biết áp lực từ đâu nhưng anh thấy rất hồi hộp và căng thẳng, anh sợ rằng Vương gia sẽ không chấp nhận anh, nếu như lúc đó cha của cô phản đối thì anh không biết bản thân sẽ có phản ứng gì nữa.
- Được rồi Hoắc thiếu gia, bây giờ anh đã bình tĩnh chưa?
Mặc dù đã bình tĩnh rồi nhưng Hoắc Dạ vẫn cố gắng chiếm tiện nghi một chút, anh liền kéo Vương Ngữ Ninh lại, sau đó ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng xoa xoa đầu của cô, nói:
- Để anh ôm em một chút, như vậy sẽ bình tĩnh hơn.
Vương Ngữ Ninh dù biết anh chỉ là đang giả vờ thôi nhưng cô cũng không phản kháng, không những thế mà còn thuận theo vuốt vuốt lưng của anh, còn luôn miệng an ủi anh, nhìn dáng vẻ của cô hiện tại càng làm cho Hoắc Dạ cảm thấy bản thân dường như đã trẻ con và ấu trĩ hơn rồi.
- Được rồi Vương tiểu thư... Em đã sẵn sàng làm vợ anh chưa?
- Em rất sẵn sàng.
Sau đó thì Vương Ngữ Ninh và Hoắc Dạ cũng lên xe và rời đi, nhưng họ lại không biết rằng ở bên trong nhà vẫn còn có hai cặp mắt đang nhìn họ từ nãy đến giờ. Lâm Thiếu Xuân nhìn sang chồng mình, nói:
- Anh cảm thấy thế nào?
Vương Ngạn cũng chỉ lắc đầu, mặc dù ban đầu họ là người muốn Vương Ngữ Ninh kết hôn với Hoắc Dạ, nhưng cái thay đổi nhanh như chong chóng của cô thì đúng là khiến cho hai người họ phải đi hết bất ngờ này đến bất ngờ khác.
- Thằng bé là đứa tốt, gả Ninh Ninh cho nó vẫn yên tâm hơn.
- Chỉ sợ rằng Phạm Hiếu Từ sẽ không bỏ qua dễ dàng như vậy, cậu ta là kẻ có mưu toan rất tỉ mỉ, chỉ sợ là...
Nhưng Lâm Thiếu Xuân lại lắc đầu, chuyện của con cháu thì ắt có phúc của con cháu, hai người họ cho dù có yêu thương con đến mức nào thì cũng chỉ nên dừng lại ở một mức độ nào đó, vì con của họ sẽ dần trưởng thành, rồi tự phá kén chui ra ngoài và va vấp với thế giới rộng lớn, chỉ như vậy thì chúng nó mới trưởng thành được, còn cứ mãi ở trong vòng tay của cha mẹ mãi mãi cũng chỉ là đồ phế vật thôi.
- Chuyện của Ninh Ninh xem như xong rồi, nên nghĩ đến cho Ngữ Tùng thôi, thằng oắt đó cũng sắp ba mươi rồi đây thây.
[...]
Còn Hoắc Dạ và Vương Ngữ Ninh rất nhanh đã có mặt tại Cục Dân Chính, vì anh đã sớm đặt giờ nên ngay khi đến thì họ đã được hoàn thành thủ tục trước tiên, sự ưu tiên này cũng làm cho Vương Ngữ Ninh cảm thấy có chút ngượng ngùng. Nhìn vào tờ giấy đăng ký kết hôn mà trong lòng cô có chút cảm khái.
Bây giờ cô chỉ cần kí tên vào đó là xem như cô đã là gái có chồng. Đột nhiên Vương Ngữ Ninh lại nhớ đến kiếp trước, vì không muốn kết hôn nên ngay cả chữ kí trong giấy đăng ký cũng là được Vương Ngữ Tùng tách ra rồi đưa đến, từ đầu chí cuối cô chưa từng kí qua giấy đó lần nào... Nhưng không ngờ ở kiếp này, cô lại là người chủ động kí trước, đúng là có chút gì đó cảm thấy không tin lắm.
Hoắc Dạ nhìn Vương Ngữ Ninh ngập ngừng còn cho rằng cô hối hận rồi, vốn dĩ anh còn định buông viết rồi thôi đi, vì anh cho rằng cô vẫn chưa sẵn sàng. Nhưng một giây sau đó thì Vương Ngữ Ninh đã kí tên xong, cô còn đưa mắt nhìn anh, nói:
- Gì vậy? Anh hối hận rồi à?
Nhưng Hoắc Dạ cũng chỉ cười một cái, sau đó cũng kí tên của mình, còn nhìn sang cô một cái, nói:
- Từ đầu đến cuối anh chưa từng hối hận, ngay cả ý định hối hận cũng không có.
Sau khi hoàn thành xong thủ tục thì họ cũng phải chờ thêm một chút rồi mới nhận được giấy chứng nhận kết hôn, khi cầm được giấy chứng nhận thì Vương Ngữ Ninh còn không tin vào mắt mình... Vậy là cô có chồng rồi?
Cái cảm giác này cũng... Có chút vui đó chứ.
- Ninh Ninh, cảm ơn em.
Nghe Hoắc Dạ cảm ơn nhưng cô lại không biết anh cảm ơn cái gì, chuyện kết hôn là do hai bên tự nguyện, hơn nữa cưới cô cũng không làm cho Hoắc thị ăn nên làm ra hơn, vậy thì anh ở đây cảm ơn cái gì chứ?
- Hoắc Dạ, anh sao vậy?
Nhưng một giây sau đó thì Hoắc Dạ liền trực tiếp ôm lấy Vương Ngữ Ninh vào lòng, anh liền nhẹ nhàng nói:
- Cảm ơn em vì đã gả cho anh... Cảm ơn em.
Vương Ngữ Ninh cũng chỉ cười, sau đó còn vỗ vỗ lưng của anh, nói:
- Vậy thì sau này anh phải yêu em nhiều hơn.
Không cần cô nói thì cho dù là kiếp trước, kiếp này hay thậm chí kiếp sau thì anh vẫn yêu cô thôi.
Lúc quay lại xe thì Vương Ngữ Ninh còn không quên chụp lại giấy chứng nhận rồi đăng lên mạng xã hội với dòng trạng thái dí dỏm.
[Gái có chồng xin chào mọi người]
#Yu~