Yêu Em, Yêu Em, Cả Đời Chỉ Yêu Em!

Chương 46: Chồng chở chồng che (1)




Hiển nhiên là vì sáng nay Đào Linh Nhi được đích thân thái tử Vương gia đưa đi học nên cũng có không ít người bàn tán xôn xao, có người thì nói rằng cô ấy may mắn lọt vào mắt xanh của Vương Ngữ Tùng, có người lại đồn thổi rằng Đào Linh Nhi diễn xuất quá giỏi, mới hôm qua còn muốn cùng đi với một người đàn ông, ấy vậy mà hôm nay đã thay đổi đối tượng, họ đều cho rằng Đào Linh Nhi là đẳng cấp khác của Bạch Liên Hoa.
Đương nhiên là với những câu đó đều bị Vương Ngữ Ninh nghe rõ mồn một, vốn dĩ cô còn đang định nói lại thì Đào Linh Nhi ở bên cạnh liền kéo kéo tay áo của cô rồi lắc đầu, có lẽ ở đây ai cũng biết Đào Linh Nhi cũng chỉ là con của dòng thứ, so với Đào Mị dòng chính thì chẳng có cao quý hơn, ấy vậy mà nhờ thủ đoạn nên mới có thể câu dẫn Thái tử nhà họ Vương, trực tiếp bay lên cành cao làm Phượng Hoàng. Mặc dù Đào Linh Nhi nhịn được, nhưng Vương Ngữ Ninh cô không nhịn được, lúc đi sang một nhóm nữ sinh có bốn người thì họ liền to nhỏ nói:
- Nhìn kìa, cô ta chính là em họ của đàn chị Đào Mị đó, nghe nói cô ta dở trò thủ đoạn nên mới được kết hôn với Thái tử Vương gia.
- Vậy thì Vương tiểu thư này cũng đâu phải dạng thông minh gì nhỉ? Đàn chị Đào quan tâm cô ta như vậy, nhưng nhìn dáng vẻ dạo gần đây thì biết rõ đã sớm bị người ta lừa rồi.
- Vương gia cũng thảm thật đấy, sắp tới lại bị một kẻ người ngoài làm rối tung rối mù.
Đào Linh Nhi nghe vậy thì cũng có chút run lên, vốn dĩ cô ấy bình thường đã không có gì nổi trội, ban đầu cũng chỉ tính là âm thầm làm một nhân vật sống qua ngày thôi, không ngờ lại có một ngày cô ấy biến thành nhân vật chính trong những lời bàn tán của bọn họ. Đến đây thì Vương Ngữ Ninh đã sớm không nhịn được tức giận, cô nắm lấy tay của Đào Linh Nhi rồi kéo đến trước mặt bốn nữ sinh kia, nói:
- Biết tội vu khống sẽ bị phạt cái gì không? Tôi ở đây nói cho các người biết, Linh Nhi là chị dâu đường đường chính chính được gia đình tôi hỏi cưới, không đến lượt các người bép xép cái miệng ở đây, có tin tôi kiện các người không hả!
- Vương Ngữ Ninh, cô cũng không xem lại người chị dâu của mình đi, hôm qua vừa muốn lên xe của người đàn ông khác, hôm nay lại xuống từ xe của anh trai cô. Loại người gì mà trơ trẽn vậy không biết.
Nữ sinh kia vừa dứt lời thì Vương Ngữ Ninh đã tát cô ta một cái, âm thanh da thịt chạm vào da thịt vang lên một tiếng *CHÁT* lớn, không chỉ cô ta ngạc nhiên, đến Đào Linh Nhi ở đây cũng có chút hoảng hốt, cô ấy lo sợ liền kéo kéo tay của Vương Ngữ Ninh ý bảo cô bỏ đi. Nhưng nữ sinh kia giống như nổi điên, liền muốn đánh trả lại cô, nhưng lại bị ba người bạn ngăn lại, nói nhỏ:
- Cậu điên à? Cậu biết cô ta là ai không mà dám ra tay.
Nhưng nữ sinh bị đánh đó liền hung hăng hất cô bạn kia ra, quát lớn:
- Chúng mày không thấy nó động thủ trước à? Cho dù nó là con của ông Trời thì tao cũng đánh.
- Vậy sao? Nghe mạnh miệng nhỉ?
Chỉ một câu nói đơn giản của Vương Ngữ Ninh cũng đủ làm cho cô ta sợ xanh mặt, nói sao thì người đứng trước mặt của họ cũng là con gái nhà họ Vương, là viên ngọc quý trên tay của Vương Ngạn, nếu như để ông ấy biết con gái ở trường chịu ấm ức thì sẽ nổi trận lôi đình gì đây. Hơn nữa, không chỉ có Vương Ngạn mà ngay cả người mẹ dịu dàng, hiểu chuyện như Lâm Thiếu Xuân bình thường sẽ rất nhu hòa, nhưng chỉ cần động đến một sợi tóc của con gái bà ấy xem, thử coi người đó còn toàn mạng hay không.
- Vương Ngữ Ninh, cô chờ đó, tôi nói cô là thứ ăn cháo đá bát, đàn chị Đào lúc trước nâng đỡ cô như vậy mà cô vẫn phản bội chị ấy. Loại người như cô đúng là nên bị sét đánh chết!
Nghe vậy thì Vương Ngữ Ninh cũng không tức giận, cô chầm chậm đi đến chỗ bạn nữ vừa thốt ra câu nói đó, nhẹ nhàng tát cho cô ta thêm hai cái, nói:
- Vậy thì cô nên mừng là tôi vẫn chưa bóp chết chị ta đi. Loại người như cô tôi gặp nhiều rồi, nhưng ngu như vậy thì mới thấy đó.
Không chỉ bị đánh một lần mà còn tận đến ba lần, nữ sinh đó tựa như bị điên mà muốn xông đến xé Vương Ngữ Ninh, nhưng rất may là cô ta có đám bạn còn có não nên rất nhanh cô ta đã bị kéo đi trong cơn uất hận, còn Vương Ngữ Ninh ở đây liền cười khinh bỉ rồi vẫy vẫy tay với cô ta, nói:
- Hẹn gặp lại nha, bạn học.
Sau khi trút xong cơn giận thì Vương Ngữ Ninh và Đào Linh Nhi mới cùng nhau về lớp, lúc này Đào Linh Nhi mới nhỏ giọng nói:
- Ninh Ninh, chuyện đó cũng đâu có lớn, cậu cũng không cần phải ra tay với bọn họ làm gì... Cứ kệ đi.
- Kệ cái gì chứ? Chị dâu, chị là con dâu được Vương gia cưới hỏi đàng hoàng, hơn nữa là do ông anh thúi mở lời trước, hà cớ gì chị phải nhịn?
Dừng một chút, Vương Ngữ Ninh liền giữ hai vai của Đào Linh Nhi, nói:
- Sau này chị là người nhà họ Vương, ai ức hiếp chị thì chị cứ đánh trước rồi nói sau. Cho dù trời có sập xuống thì vẫn còn ông anh già đỡ cho chị, không cần lo, chỉ cần có em ở đây, đố ai lay động được vị trí của chị.
Đào Linh Nhi nghe vậy cũng chỉ mỉm cười, cô ấy từ trước đến nay đều sống trong Đào gia mà không có chút tiếng nói, đột nhiên được thụ sủng thì cô ấy đương nhiên cũng có chút lo sợ. Còn Vương Ngữ Ninh thì để diệt trừ hậu hoạn liền nhắn tin cho ông anh già.
[Ninh]: Vương Ngữ Tùng, em cho anh năm phút xuất hiện tại trường dập đầu tạ lỗi với chị dâu. Vì anh mà ở trường chị dâu bị người ta đàm tiếu đến sắp trầm cảm rồi.
#Yu~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.