Yêu Em, Yêu Em, Cả Đời Chỉ Yêu Em!

Chương 7: Rose




Đương nhiên là buổi tối hôm đó Vương Ngữ Ninh được dò xét từ rất nhiều người, trong đó điển hình phải kể đến là Đào Linh Nhi và Vương Ngữ Tùng. Bất quá chuyện cô đột ngột chấp nhận kết hôn với Hoắc Dạ đúng là rất kì quái, nhưng nếu như bây giờ cô nói rằng cô chính người xuyên không từ tương lai quay về, thì liệu họ có nghĩ là cô bị thần kinh hay không?
Mặc dù ngoài miệng họ không nói gì, nhưng chắc chắn suy nghĩ của họ đã có rồi. Nên tốt nhất là cô vẫn nên giữ im lặng thì hơn.
Còn về phần của Hoắc Dạ, mặc dù hiện tại cô thật sự chưa có tình cảm đặc biệt với anh, nhưng nhớ lại những chuyện mà anh làm cho Vương gia thì Vương Ngữ Ninh cho dù có chết cũng phải bảo vệ anh chu toàn.
Nhớ lại năm đó chính tay cô đã đem bí mật của Hoắc thị đưa cho Phạm Hiếu Từ, vốn dĩ cô nghĩ rằng chỉ cần Hoắc thị sụp đổ thì Hoắc Dạ sẽ buông tha cho cô, sau đó thì cô cùng Phạm Hiếu Từ sẽ sống bên nhau hạnh phúc suốt đời.
Nhưng không...
Ngay khi Phạm Hiếu Từ nhận được tài liệu tư mật liền trở mặt với cô, không chỉ chẳng dịu dàng mà còn nhiều lần sỉ nhục cô, hiên ngang cùng Đào Mị ở trước mắt cô thể hiện ân ái, hoàn toàn xem cô là một con cờ thí hết hạn sử dụng. Nhưng tên khốn kiếp đó không chỉ hãm hại Hoắc thị, mà ngay cả Vương thị hắn cũng không tha.
Chuyện công việc làm ăn của Vương thị ngày càng suy thoái, cha cô vì áp lực mà sinh bệnh, sau đó lại bị Phạm Hiếu Từ đánh một vố đau, tuyệt vọng đến mức tự sát. Còn anh trai thì sống dở chết dở, tinh thần điên dại, chẳng còn là một người đàn ông đỉnh đạc của Nhâm Thành nữa... Còn mẹ cô, một người phụ nữ cả đời mạnh mẽ cũng suy sụp đến đổ bệnh, sau đó lại qua đời ở một nơi xa lạ mà không phải quê hương của mình...
Tất cả những thứ đó đều do Phạm Hiếu Từ gây ra cho cô, nếu như ngay từ đầu hắn ta cùng ả khốn kiếp Đào Mị kia không tiêm nhiễm vào đầu cô những thứ xấu xa của Hoắc Dạ, thì cuộc đời của Vương Ngữ Ninh cô vốn dĩ vẫn là một màu hồng. Lần này, cô nhất định sẽ không đi vào vết xe đổ trước của mình nữa!
Nghĩ đến đây, Vương Ngữ Ninh liền nhanh tay chặn hết phương thức liên lạc giữa cô và Đào Mị, ngay cả Phạm Hiếu Từ cũng thế, thay vào đó thì cô lại giả vờ lập một tài khoản giả rồi liên lạc với hắn ta, ban đầu mục đích của cô chỉ đơn thuần là ngăn chặn Phạm Hiếu Từ làm tổn hại đến gia đình mình, nhưng bây giờ cô lại thấy như vậy không thú vị nữa, thay vào đó thì nên để hắn ta nếm một ít mùi vị, ví dụ như mùi vị của sự thất bại.
[Rose]: Tôi nghe nói Phạm thiếu đang tìm người biết nấu Như Song Yến? Thật trùng hợp, tôi biết nấu.
Phạm gia tuy không phải gia tộc lâu đời như Hoắc gia hay Vương gia, nhưng ở Phạm gia có cái họi là "Như Song Yến", đó là tên của một bữa tiệc bao gồm mười bảy món khác nhau, nhưng những người kế vị sau này dần dần đã đánh mất đi hương vị ban đầu của Như Song Yến và dần thì nó cũng biến mất và tựa như chưa bao giờ xuất hiện. Tuy nhiên, theo như những gì mà tổ tiên nhà họ Phạm nói thì những người muốn thừa kế gia sản Phạm gia phải nấu được ít nhất là mười món trong số mười bảy món kia.
Những năm gần đây cũng có rất nhiều con cháu Phạm gia đã ra tay thử sức, nhưng chỉ có vài người nấu ra được hương vị năm đó của Như Song Yến, mà một kẻ tham lam như Phạm Hiếu Từ, thì làm sao có thể bỏ qua kia chứ?
Một miếng mồi nhử ngon lành như vậy, cô không tin anh ta sẽ không ăn.
Hiển nhiên suy đoán của Vương Ngữ Ninh rất đúng, Phạm Hiếu Từ sau khi nhận tin nhắn liền ngay lập tức trả lời.
[Phạm Hiếu Từ]: Giá.
[Rose]: Hiện tại tôi không còn nhiều tiền, hi vọng Phạm thiếu sẽ ra giá cao một chút.
Bỗng chốc màn hình liền trở nên tối đen, chắc hẳn có người đang muốn xâm nhập và truy ra địa chỉ của cô. Nhìn máy tính một lúc thì cô liền bật cười, sau đó trực tiếp cắm USB mà bản thân đã chuẩn bị trước vào, rồi khoanh tay chờ kết quả.
Hiển nhiên một phút sau đó thì máy tính của cô đã hoạt động trở lại, với dòng hồi âm của Phạm Hiếu Từ.
[Phạm Hiếu Từ]: Năm mươi triệu, không thể hơn.
Ánh mắt của Vương Ngữ Ninh liền sáng lên, chỉ là nấu vài món mà đã có được năm mươi triệu rồi sao? Cái này có phải quá đơn giản hay không đây?
[Rose]: Năm mươi triệu chỉ có thể cho tám món. Phạm thiếu chắc không cần tôi nói cũng biết giá trị "thật" của Như Song Yến đúng không?
Ở đầu bên kia Phạm Hiếu Từ liền trầm mặc một lúc, lúc nãy hắn ta đã sai thuộc hạ thân cận là Liên Đới điều tra về người có tên Rose này, nhưng chỉ trong vòng vài giây ngắn ngủi là mọi virus mà Liên Đới cài vào đều bị tiêu diệt triệt để, xem ra người này cũng không dễ động.
Nhưng điều quan trọng hơn nữa chính là Rose biết giá trị thật sự của Như Song Yến, nó không đơn giản là vài món ăn, cũng không đơn thuần là một cuộc thi... Mà nó chính là chìa khóa dẫn đến kho báu!
- Chủ tử, người tên Rose này đáng tin chứ?
- Không hẳn, nhưng có thể thử.
Dừng một chút, Phạm Hiếu Từ liền gõ gõ vào bàn mấy cái, nói:
- Tôi lại muốn xem hắn ta sẽ làm nên trò trống gì.
#Yu~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.