Yêu Hai Lần

Chương 14:




Sáng sớm Diệp Vũ tỉnh dậy, cả người đau nhức nhớ lại sự việc hôm qua vô tình bị chém một nhát khi đang đối mặt với kẻ thù. Có lẽ đàn em của anh đã thu dọn sạch sẽ bọn chúng rồi.
Diệp Vũ nhìn xuống vết thương được băng bó vô cùng kỹ càng của mình, anh mở cửa phòng đi ra ngoài, theo hướng mùi hương anh ngửi thấy từ lúc tỉnh dậy đến giờ, lần mò vào phòng bếp.
Trong bếp có cậu trai nhỏ đang đang loay hoay làm cái gì đó. Diệp Vũ nhíu mày.
"Này!"
Gia Bảo giật bắn mình, chén cháo đang cầm trong tay cũng rơi xuống. Cậu run lẩy bẩy, không dám quay người về phía Diệp Vũ.
"Cậu cứu tôi sao? Quay lại đây." Lời nói như ra lệnh của anh khiến Gia Bảo càng thêm sợ hãi.
Gia Bảo hít thở sâu một hơi rồi quay người lại nhìn anh.
Diệp Vũ nhìn kĩ gương mặt cậu, sau đó anh hơi bất ngờ, khẽ cười trào phúng:: "Là cậu?" Anh hung hăng bước tới nắm chặt lấy cằm cậu, gằn giọng hỏi: "Cậu chưa chết?"
Một năm trước khi Bối Gia Bảo bỏ trốn Hạ Trình nói với Diệp Vũ là cậu đã đập đầu vào tường hắc lao tự sát, thi thể cũng được Hạ Trình xử lý gọn gàng rồi...
Hừ! Diệp Vũ cười lạnh nhìn người trước mắt, hoá ra đây là cái xử lý gọn gàng của Hạ Trình?
Diệp Vũ vẫn nhớ rất rõ cảm giác lạnh thấu tim gan khi anh nghe nói tên tù nhân của mình đã chết, anh không hiểu vì sao, thế nhưng cảm giác ấy vô cùng khó chịu, nó giằng xé, day dứt anh hằng đêm đến mức anh không tài nào ngủ được. Cứ nghĩ về tên tù nhân đó, trái tim anh lại đau đớn, ngay lúc này cũng như vậy...
Diệp Vũ nhìn Gia Bảo, nhìn đến mê mang, bàn tay anh từ cái bóp cằm mạnh bạo kia bỗng buông lõng. Anh dùng ngón cái từ từ vuốt ve khuôn mặt cậu, điêu khắc lại từng đường nét của kẻ luôn xuất hiện trong giấc mơ của anh hằng đêm.
"Tôi còn chưa chơi chán mà cậu dám bỏ chạy?" Diệp Vũ nói, tồi giống như anh nhận ra cái động vuốt ve gương mặt người kia của mình là không thể hiểu nổi, ánh mắt anh tối sầm lại. Anh thả cậu ra, lạnh giọng hỏi: "Có gì ăn không?"
Hỏi rồi, Diệp Vũ lại nhìn xuống chén cháo hồi nãy vì Gia Bảo bị anh doạ cho giật mình nên đổ hết xuống đất, thấp giọng mắng: "Đồ vô dụng!"
Gia Bảo khom người xuống thu dọn mảnh vỡ dưới sàn, sau đó múc một chén khác trong nồi cho Diệp Vũ. Mùi thơm của cháo gạo nếp sộc vào mũi, khiến anh không kiềm lòng được múc một muỗng đưa lên miệng, Gia Bảo ngay lập tức ngăn anh lại.
"Chán sống?" Anh trừng mắt với cậu.
"V... u... vũ... n... o... nóng...."
"Ồ" Diệp Vũ độc ác hỏi: "Nói được rồi sao?"
Gia Bảo không quan tâm đến lời anh nói, cậu giành lấy cái muỗng từ tay anh, cầm lấy chén cháo múc một muỗng thổi cho bớt nóng sau đó đưa đến trước mặt anh, Diệp Vũ không hiểu tên này lấy đâu ra lá gan để làm chuyện này. Nhưng có lẽ anh còn bất ngờ với bản thân mình hơn vì đã tiếp nhận muỗng cháo đó.
Mùi vị của chén cháo kia khiến Diệp Vũ không dừng lại được, nó vô cùng quen thuộc. Anh cứ để yên cho Gia Bảo đút cháo cho mình, luân phiên như thế cho đến khi chén cháo cạn dần. Sau đó Gia Bảo đi vô phòng lấy ra một hộp cứu thương, tự nhiên mở áo anh ra, thay băng cho anh.
Trừ trường hợp bất đắc dĩ thì ngoài bác sĩ thân cận, Diệp Vũ không cho phép bất kỳ ai đụng vào vết thương của mình nhưng anh lại để yên cho Gia Bảo làm mọi thứ, mà tâm trí lẫn cơ thể anh lại không sinh ra chút ý thức phản kháng nào, cứ như việc này đã trở thành thói quen, là một điều hiển nhiên không thể thay đổi.
"Được rồi, sau này đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa, tôi sẽ để cậu sống yên ổn."
Có lẽ vì đồ ăn làm say lòng người nên Diệp Vũ không gây khó dễ cho Gia Bảo nữa.
Anh lấy điện thoại ra gửi cho thư ký của mình một tin nhắn, nội dung của tin nhắn vô cùng đơn giản: "Ba phút nữa đến đón tôi."
Thư ký riêng của Diệp Vũ chắc chắn đang khóc rất to, ba phút, không địa chỉ, không thông tin, đến đón tôi? Diệp tổng, ngài cũng thật là biết đùa!?
Lúc trước nếu Diệp Vũ hành động bá đạo như vậy Gia Bảo chắc chắn sẽ trách móc anh, nói anh đừng gây khó dễ cho nhân viên của mình, nhưng bây giờ Gia Bảo không có quyền nói, cậu lại càng... không thể nói!
"Nhà này của Hạ Trình?"
Gia Bảo không biết nên trả lời thế nào, cậu sợ liên lụy đến Hạ Trình.
"Hạ Trình chết rồi." Diệp Vũ chẳng có tí cảm xúc gì nhẹ nhàng nói ra từng hai chữ "chết rồi!"
"Nguyện vọng duy nhất của cậu ta là muốn tôi để cho cậu sống." Hạ Trình còn nói thêm một cái gì nữa, nhưng mà lúc đó anh nghe không rõ.
Gia Bảo khóc, khóc vì Hạ Trình, Hạ Trình đối với cậu rất tốt, rất rất tốt. Hắn là người cứu cậu ra từ địa ngục, cậu đã xem Hạ Trình là anh trai của mình, nghe tin hắn chết Gia Bảo như mất đi một người thân. (Khổ thân Hạ Trình chết rồi vẫn bị liệt dô brotherzone:')
Đúng 3 phút sau, bên ngoài đã có nguyên dàn xe màu đen đậu trước cửa nhà Hạ Trình. Diệp Vũ mở cửa bước ra ngoài, vệ sĩ lập tức chạy tới hộ tống anh lên xe, trước khi rời đi anh dặn thư ký: "Hỏi cậu ta muốn thứ gì, muốn bao nhiêu thì đáp ứng cho cậu ta."
Thư ký Dương-thư ký thân cận của Diệp Vũ mở cửa nhà đi vào, thì thấy mắt Gia Bảo đã đỏ hoe vì khóc. Bình thường thư ký Dương hay đảm nhận trọng trách giải quyết đám tình nhân bị bỏ rơi của Diệp Vũ. Tình nhân của Diệp Vũ bóc đại một người không phải minh tinh nổi tiếng thì cũng là nhan sắc khuynh thành, nhờ đó thư ký Dương mới may mắn được chiêm ngưỡng đủ loại quấy phá, gào khóc của mỹ nhân, thật sự rất giải trí. Nhưng mà người ngồi ngoan như Gia Bảo thì là lần đầu tiên cô gặp.
Gia Bảo co ro ở một góc ghế sofa, nghiêng đầu tựa lên gối, gương mặt trắng nõn ửng hồng vì khóc, ngay cả thư ký Dương nhìn cũng muốn che chở cậu.
Yêu cầu của Diệp Vũ đối với tình nhân rất vô lý, hắn muốn gương mặt sắc xảo như hồ ly thì thôi đi, lại còn muốn người kia có đôi mắt thật trong sáng, khí chất trên người phải vừa quyến rũ vừa thanh thuần, sạch sẽ. Lúc nghe Diệp Vũ nói, thư ký Dương chỉ thiếu điều thắp nhang lạy hắn: Xin ngài! Vị ngài đang tìm là thần tiên phương nào thế?
Nhưng mà giờ... cô tìm được rồi? Không phải cái vị thần tiên đó đang ở ngay trước mặt cô sao?
Thư ký Dương chỉ yên lặng lại gần cậu, không biết lựa lời như thế nào bèn đưa cho cậu chiếc khăn tay của cô: "Chào em, em tên gì nhỉ?"
Gia Bảo nhìn cô lắc đầu. Đôi mắt xinh đẹp đó... thôi xong, thư ký Dương bị trúng bùa rồi!
"Em không muốn nói sao? Chị là Dương Quân, thư ký của Diệp tổng, ngài dặn chị hỏi em muốn cái gì thì sẽ đáp ứng em."
Gia Bảo thút thít, lau nước mắt rồi lấy cuốn sổ tay trong túi áo ra ghi lên một dòng chữ. Thư ký Dương không biết cậu đang viết cái gì thì cậu đưa cuốn sổ đó tới trước mặt cô.
"Bối Gia Bảo, là tên của em."
Thư ký Dương chết lặng nhìn từng dòng chữ của Gia Bảo. Cô chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn cậu thì thấy cậu đưa hai ngón tay tạo thành dấu X trước mặt mình.
"Em không nói được sao...?" Thư ký Dương do dự hỏi.
Gia Bảo gật đầu.
Thư ký Dương đau lòng nhìn cậu, cô không biết nên nói gì hết: "Vậy em..."
Chưa đợi thư ký Dương nói xong, Gia Bảo đã lấy lại quyển sổ tay, ghi cái gì đó rồi đưa tới trước mặt cô:
"Em muốn Diệp Vũ bình an..."
Sáu chữ được viết vội vàng nhưng lại không chút nguệch ngoạc nào, đặc biệt là hai chữ "Diệp Vũ" kia giống như được cậu dùng cả tâm can mà viết ra vậy.
Thư ký Dương xé tờ giấy đó. Cô mỉm cười lau nước mắt cho cậu, xoa đầu cậu ôn nhu nói:
"Bảo bối em cũng phải bình an nhé!" Sau đó rời đi.
***
Diệp Vũ hôm nay phải giải quyết rất nhiều công việc. Tâm trạng của anh đang không vui, bất cứ ai cũng không dám chọc giận. Thư ký Dương đưa cho Diệp Vũ một sấp tài liệu, kèm theo đó là tờ giấy cô xé từ sổ tay của Gia Bảo.
Diệp Vũ cầm tờ giấy viết kia lên xem, bất giác lông mày không còn cau lại nữa, gương mặt cũng thoải mái hơn.
"Cậu bé đó gửi cho ngài." Thư ký Dương tươi cười nói."Tôi hỏi cậu ấy muốn gì, cậu ấy lại viết... muốn nhài bình an."
"Cậu bé? Cậu ta đã 24 tuổi rồi." Anh bất giác bật cười.
"Hả?" Thư ký Dương có hơi bất ngờ: "Em ấy đáng yêu như trẻ con vậy, khi em ấy khóc tôi chỉ muốn dỗ dành sau đó đưa kẹo cho em ấy để em ấy không khóc, còn nữa em ấy..."
"Đừng lải nhải nữa thư ký Dương, cô chê mình sống quá lâu?" Diệp Vũ ngắt lời thư ký Dương, sau đó anh vò tờ giấy đang cầm trên tay lạnh lùng vứt vào thùng rác.
Thư ký Dương nhìn hành động đó của Diệp Vũ thì vô cùng tức giận, cô đi đến lấy tờ giấy ra khỏi thùng rác, vuốt thẳng nó lại, để nó vào ví của mình.
Trước giờ Diệp Vũ đánh giá rất cao năng lực của cô. Tốt nghiệp trường đại học danh tiếng bậc nhất, thành thạo các kỹ năng mềm. Đặc biệt cô đã có một gia đình nhỏ với mối tình đầu từ thời đi học, là cô gái duy nhất bên cạnh Diệp Vũ mà anh không thấy phiền phức. Thư ký Dương không giống những người phụ nữ khác chỉ luôn tìm cách quyến rũ anh, ngoài việc biết phải lấy lòng anh vì là người trả lương cho cô ấy, còn lại những việc khác cô đặc biệt không để tâm.
Cho nên Diệp Vũ đối với thư ký Dương luôn cho cô sự tuỳ ý bà thoải mái nhất định, giống như việc cô ấy đi đến thùng rác lấy cái tờ giấy kia ra rồi lườm anh một cái vậy.
Hừ! Hết Hạ Trình rồi lại đến thư ký Dương, cái tên kia đúng là hồ ly tinh chuyển thế mà. Vì cậu ta mà người của anh hồ đồ hết rồi!
Chỉnh sửa lần cuối 21/1/2022!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.