Gia Bảo mơ màng mở mắt tỉnh dậy, đập vào đầu tiên là trần nhà trắng toát của bệnh viện cùng âm thanh xì xào bàn tán. Cậu nhìn xung quanh thì phát hiện đây là phòng bệnh viện, hơn nữa tất cả mọi người trong phòng đều đang nhìn cậu với một ánh mắt tránh né. Gia Bảo khó hiểu nhìn xuống người mình thì phát hiện trên người cậu vẫn là bộ quần áo cậu mặc lúc cậu bị Diệp Vũ nhốt ở bên ngoài, cả cơ thể vẫn còn nhớp nháp hôi thối, trên tay cắm kim tiêm truyền nước đến nỗi máu chảy ngược mà vẫn chưa có ai thay. Cậu hoảng sợ loay hoay tìm bác sĩ nói họ rút kim tiêm cho cậu thì bác sĩ chỉ lạnh lùng nói với cậu một câu: "Cậu tự rút ra đi."
Gia Bảo cắn răng rút kim tiêm truyền nước ra, vì rút không đúng cách nên máu trên tay cậu chảy ra, cậu xin y tá một cái băng gạc nhưng y tá lại bơ đẹp cậu. Gia Bảo đằng phải lết xuống giường, đi tới xe đẩy của y tá tự lấy băng gạc.
Đúng như Diệp Vũ đã căn dặn, ngoại trừ cứu sống cậu bệnh viện hoàn toàn không cho cậu thêm bất kỳ một loại chăm sóc dành cho bệnh nhân nào khác!
Gia Bảo vừa tỉnh dậy cậu liền bị bắt xuất viện, đáng nói hơn là cậu phải tiền viện phí bằng tất cả số tiền hiện tại mà Gia Bảo đã tích góp được.
Gia Bảo bắt xe bus để về biệt thự, tài xế thấy cả người cậu vừa dơ bẩn vừa nhớp nháp lập tức đuổi cậu xuống, nếu không phải tại Gia Bảo mặt dày cố chấp bước vào thì có lẽ cậu đã phải đi bộ từ đây đến biệt thự. Gia Bảo ngồi ở hàng ghế cuối cùng, bên cạnh cậu còn có ba ghế nữa, nhưng những người khác lên xe thà đứng chứ nhất quyết không ngồi với cậu.
Gia Bảo biết là lúc này mình trông rất ghớm ghiếc, thậm chí trên tóc cậu còn dính máu khô, nếu là bình thường cậu sẽ không muốn làm phiền người khác như vậy nhưng bây giờ cậu hết cách rồi, từ hôm bị nhốt đến giờ cậu đã không có gì vào bụng, cậu thật sự không còn sức để đi bộ nữa. Từ khi nhận được tháng lương đầu cậu đã bảo thư ký Dương không cần chuẩn bị thức ăn cho cậu nữa. Cậu thật ra muốn tiết kiệm một số tiền đủ để rời khỏi thành phố này, cùng bánh bao đến một nơi khác bắt đầu cuộc sống mới mà không có Diệp Vũ. Gia Bảo đã quá chán ngán những ngày bị Diệp Vũ hành hạ, cậu không phải kẻ ngu, cậu biết rõ Diệp Vũ hiện tại không còn là Diệp Vũ của cậu nữa, vào ngày hôm ấy mối tình đầu của cậu đã chết rồi... chuyện tình này đã chẳng thể cứu vãn nỗi! Nhưng giờ đây số tiền đó vì phải trả viện phí mà mất sạch, mọi dự định của cậu đều tan biến...
Hoàng hôn dầng buông xuống, lộ ra đường chân trời yếu ớt, Gia Bảo gục xuống ôm lấy đầu mình, đường chân trời cắt ngang tim cậu. Ở hàng ghế cuối cùng của chuyến xe bus 254 có một chàng trai khóc nức nở, đáng tiếc là không ai đến an ủi cậu...
Có một câu nói như thế này: "Rất nhiều người trẻ chết vào năm 25 tuổi nhưng mãi đến năm 85 tuổi họ mới được chôn cất."
Gia Bảo cảm thấy hiện tại cậu đã chết rồi...
Gia Bảo vào biệt thự, tắm rửa rồi thay bộ quần áo dơ bẩn của mình ra rồi lại mặc lên một bộ quần áo cũ kĩ, nhàu nát khác. Cuộc sống của cậu vẫn tiếp diễn... cậu vẫn chưa được chôn cất!
Gia Bảo cầm lấy số tiền Diệp vũ để ở bếp để mua thức ăn mỗi ngày rồi đi ra ngoài. Diệp Vũ rất kĩ tính, mỗi khi mua đồ về cậu đều phải trả lại tiền thừa kèm theo đó là hóa đơn cho anh, tuyệt đối không được thiếu đồng nào.
Gia Bảo nhớ tuần trước cậu đánh rơi một xu tiền thừa trên đường đi, khi anh phát hiện lập tức lôi cậu ra chửi mắng đánh đập một trận sau đó bắt cậu đi tìm đúng đồng xu đó về đây. Diệp Vũ thật chất chỉ muốn làm khó dễ cậu, trên đời này có bao nhiêu đồng xu rơi chứ? Dù Gia Bảo có mang cái nào về cũng sẽ bị anh làm khó. Cuối cùng đem tiền lương của cậu trừ sạch.
Diệp Vũ không phải ngay cả một đồng xu cũng tính toánh với cậu, anh là không muốn cho cậu một đồng nào cả. Bây giờ cậu đối với anh là một kẻ vì tiền có thể làm mọi thứ khiến anh kinh tởm, khinh thường. Anh không muốn để tiền của mình rơi vào tay một người như cậu, dù chỉ một xu.
Sau khi đi siêu thị mua đồ về để làm bữa tối xong. Gia Bảo về lại biệt thự thì thấy cửa mở, cậu bước vào, trên ghế sofa trong phòng khách trên một nữ nhân xinh đẹp. Cô ta mặc một chiếc váy đắt tiền, bên cạnh cô là những túi đồ từ những thương hiệu nổi tiếng, hai chân cô ta vắt chéo để lộ ra đôi giày đế đỏ nổi tiếng của louboutin.
Gia Bảo còn đang ngạc nhiên thì nữ nhân đã đứng dậy tiến gần tới cậu.
BỐP!
Cô ta tát Gia Bảo, cú tát đó mạnh đến mức in cả dấu đỏ lên mặt của cậu.
"Tiện nhân, thì ra là mày quyến rũ Diệp Vũ!"
Gia Bảo trợn to hai mắt kinh ngạc có lẽ đây là Tiêu tiểu thư-Tiêu Ngọc... à không, bây giờ phải gọi là Diệp phu nhân mới phải. Tiêu Ngọc là một cô tiểu thư được nuông chiều từ nhỏ, tính khí của cô ta ngang ngược, khó chiều. Trước khi cưới Diệp Vũ cô ta đã có rất nhiều tin đồn hư hỏng, cặp kè bồ bịch, ăn chơi trác táng. Diệp Vũ kết hôn với Tiêu Ngọc cũng là để cho hai nhà Diệp - Tiêu hoàn thành hôn ước đã định sẵn từ lâu. Anh thà tìm tình nhân ở ngoài dùng một đêm rồi bỏ còn hơn là phải ở với cô vợ trên danh nghĩa như Tiêu Ngọc.
Tiêu Ngọc đã từng ra tay giết chết một cô gái là tình nhân của Diệp Vũ chỉ vì ghen ghét và đố kỵ. Những người còn lại không bị hủy duy nhan thì cũng sẽ tàn phế. Đương nhiên với danh phận Diệp phu nhân không ai có thể làm gì cô ta mà Diệp Vũ trước giờ cũng không hề quan tâm đến đám tình nhân ở trên giường mình, anh càng không quan tâm đến Tiêu Ngọc.
Gương mặt xinh đẹp của Tiêu Ngọc giờ đây đã méo mó vô cùng đáng sợ. Cô ta sẽ giết Gia Bảo mất!
Gia Bảo lùi người ra đằng sau, lấy sổ tay của mìnhcố gắng viết nhanh hết mức có thể rồi đưa cho Tiêu Ngọc. Cô ta sau khi đọc được dòng chữ "tôi chỉ là người giúp việc" thì cũng bớt biểu tình hung dữ đi một chút. Cậu thở phào nhẹ nhõm, cứ tưởng mình đã thoát... Nhưng không! Tiêu Ngọc bóp cổ cậu sau đó nâng mặt cậu lên, bắt nhìn thẳng vào mắt cô ta. Dùng giọng nói có phần ngoan độc hét vào mặt cậu.
"Người giúp việc sao? Mày tưởng tao tin sao? Mẹ nó, Diệp Vũ nuôi một tên người giúp việc xinh đẹp như mày làm gì?" Nói xong cô lại giáng xuống một cái tát vào gương mặt cậu. Làn da trắng nõn của cậu hằn lên vết đỏ như rướm máu.
Gia Bảo hết cách, cậu ghi vào sổ tay của mình: "Tôi từng là tình nhân của ông nội Diệp tổng, tôi bẩn lắm ngài ấy không chạm vào tôi đâu..."
Lúc Tiêu Ngọc đọc được, cô ta lập tức phì cười: "À! Thì ra là mày!"
Cô ta ấn đầu cậu vài cái lên giọng dậy dỗ: "Diệp Vũ để cho một thằng điếm ghớm ghiếc như mày sống chỉ vì thuộc hạ thân tín của anh đã chiếc khi chết đã cầu xin cho mày. Mày nên nhớ vị trí của mình ở đâu, một tên câm dơ bẩn kinh tởm như mày đừng hòng nghĩ có lớp da đẹp liền có thể mơ tưởng đến Diệp Vũ, hiểu không?"
Gia Bảo gật đầu, cậu không muốn chọc giận cô gái này. Cầm lấy túi đồ tính vào bếp làm bữa tối. Thì bị Tiêu Ngọc gọi lại.
"Hôm nay tao đi mua sắm nên chân hơi đau rồi, mau tới bóp chân cho ta."
"Xin lỗi, tôi phải làm bữa tối." Gia Bảo ghi lên sổ tay rồi đưa cho Tiêu Ngọc. Cô ta đương nhiên tức giận cầm lấy ly nước trên bàn ném thẳng vào người cậu.
"Con mẹ nó Diệp Vũ anh ta bị điên sao lại để một tên hầu vừa câm vừa dơ bẩn lại không hiểu chuyện như mày, tao muốn mày lại đây bóp chân cho tao! Mày câm hay điếc mà không hiểu?"
Gia Bảo không quan tâm, cậu cuí người xuống nhặt lấy mảnh vỡ của cái ly. Đúng là cậu không muốn chọc giận Tiêu Ngọc nhưng mà chọc giận Diệp Vũ càng đáng sợ hơn nhiều, nếu Diệp Vũ về mà không có đồ ăn tối thì cậu sẽ chết chắc, còn không bóp chân cho vị tiểu thư này thì cậu vẫn có thể thoi thóp sống được!
Tiêu Ngọc thấy phản ứng của Gia Bảo lại càng thêm tức giận, cô ta dùng chân đạp lên tay cậu. Giày cao gót của cô ta đâm thẳng vào tay cậu, phía dưới là những mảnh vỡ của thủy tinh làm bàn tay của cậu chảy máu. Gia Bảo đau đớn, cậu cảm giác như bàn tay này đã không còn là của cậu nữa rồi.
Tiêu Ngọc càng lúc dùng lực càng mạnh.
"Cạch!" tiếng mở cửa.
Diệp Vũ vừa bước vào nhà, Tiêu Ngọc lập tức bỏ chân ra khỏi tay Gia Bảo. Bàn tay cậu lúc đã đã ngập sắc đỏ, những mảnh thủy tinh nhỏ vẫn còn ghim trên tay cậu. Tiêu Ngọc ỏng ẹo lại gần ôm lấy tay Diệp Vũ.
"Diệp Vũ sao gần đây anh không về, Ngọc Ngọc nhớ anh biết bao nhiêu."
Giọng nói cô nũng nịu đến chảy nước. Nam nhân bình thường có lẽ sẽ bị động lòng còn Diệp Vũ thì không.
Anh hất tay cô ra ném cho cô một ánh mắt lạnh lùng.
"Sao cô vào được đây?"
"Em nói em là Diệp phu nhân bảo vệ liền mở cửa cho em." bị hất tay ra nhưng gương mặt cô vẫn giữ nguyên bộ dạng vui vẻ với Diệp Vũ.
"Cút ra ngoài" Diệp Vũ nhàn nhạt nói.
Tiêu ngọc trợn mắt lại nũng nịu nắm lấy cánh tay anh. "Diệp Vũ anh..."
"Một là cô cút ra khỏi nhà tôi, hai là Tiêu gia ngay cả nhà cũng không còn. Cô chọn đi?'"
Tiêu Ngọc sợ hãi bỏ tay anh ra, cầm lấy đồ của mình rồi chạy ra khỏi nhà. Cô ta biết anh không nói đùa. Thế lực của Diệp Vũ ngay cả với một đứa con gái không hiểu chuyện như cô còn có thể biết. Diệp Vũ có thể hủy bỏ hôn sự với Tiêu gia nếu anh muốn, thậm chí còn có thể xóa bỏ toàn bộ sự nghiệp của Tiêu gia. Anh đồng ý kết hôn với cô chỉ vì không muốn bị phiền phức bởi những nữ nhân khác. Vì vậy nên cô luôn lo sợ, cô rất thích cuộc sống này, cô rất thích cái danh phận "Diệp phu nhân" của mình nên cô sẽ liều mạng mà bảo vệ nó.
Gia Bảo chật vật trên nền đất, cậu không đứng dậy được bởi vì tay quá đau cậu không có lực chống tay xuống để đứng lên. Diệp Vũ còn không thèm nhìn tới cậu dù chỉ một chút, anh chỉ lạnh lùng để lại một câu nói:
"Tôi muốn sau khi tắm xong phải có bữa tối." Bước đến cầu thang dừng lại một chút giọng nói trầm thấp đầy uy nghi lại lạnh nhạt vang lên "Mùi máu tanh quá, nếu không dọn được thì liếm sạch hết đi, cái ly bị vỡ tôi sẽ trừ vào tiền lương của cậu."
Gia Bảo nhìn theo bóng lưng của Diệp Vũ, lòng đau như có ngàn mũi tên găm vào. Dọn dẹp sạch sẽ, sơ cứu qua loa vết thương của mình. Cậu xuống bếp làm bữa tối cho anh. Cho đến khi anh tắm xong thì bữa tối đã hoàn thành. Anh thưởng thức món ăn như một vị vương giả, có vẻ hôm nay ký được hợp đồng quan trọng nên tâm trạng anh rất vui. Bỗng dưng anh nhớ ra việc gì đó lại cau mày lại nhấc điện thoại lên gọi điện cho thư ký Dương hạ sắc lệnh:
"Tìm thêm vài tên bảo vệ mới cho tôi. Những người cũ đuổi việc!"
Ăn tối xong, anh đi thẳng lên thư phòng, Gia Bảo cũng được thở phào nhẹ nhõm. Lúc nào mỗi khi đến bữa ăn cậu cũng thấp thỏm không thôi, có lần không hiểu vì sao anh lại đổ một bát canh nóng lên người cậu. Vết bỏng giờ vẫn còn. Có lẽ chỉ vì anh thấy cậu chướng mắt.
Gia Bảo ăn tạm một chút đồ ăn thừa ở trong bồn rửa chén... vì Diệp Vũ không muốn cậu ăn đồ ăn của mình, dù chỉ là đồ thừa nên sau mỗi bữa ăn anh đều sai cậu đổ hết chúng vào bồn rửa chén, đợi cậu đổ hết anh mới hài lòng đi lên lầu. Lựa ra một vài thứ có thể ăn được để lót bụng sau đó bắt đầu thu dọn gọn gàng, làm xong tất cả Gia Bảo trở về nhà kho tăm tối dành cho cậu. Vết thương trên tay Gia Bảo thật sự rất đau rát, hồi nãy cậu rửa chén nước nhiễm vào làm cậu đau đến mức không thể ngủ được. Cậu đưa tay nắm lấy hai chiếc nhẫn trước giờ vẫn luôn đeo trên cổ.
Nghiêng đầu, nước mắt chậm rãi rơi xuống...
"Diệp Vũ... em nhớ anh rồi..."
Màn đêm bao trùm lấy thân thể người con trai nhỏ bé ấy... chỉ mong trời mau sáng, bóng tối này thật sự quá độc ác!
Chỉnh sửa lần cuối 27/1/2022!