Sáng hôm sau Gia Bảo uể oải tỉnh dậy, như thường lệ cậu làm bữa sáng cho anh. Nghe anh mắng chửi vài câu sau đó cúi chào tiễn anh đi làm. Công việc hôm nay của cậu là nhổ hết cỏ dại trọng vườn. Lom khom nhổ cỏ với thời tiết nắng nóng trong tình trạng sức khỏe suy nhược. Sau khi hoàn thành xong công việc mặt mày cậu đã say xẩm vì trúng nắng.
Gia Bảo tắm rửa thay một bộ quần áo bạc màu sạch sẽ. Cậu ra đường bắt một chiếc taxi ghi ra địa chỉ "sân vận động X" rồi đưa cho bác tài. Hôm nay Dương Quân có một buổi thi đấu bóng rổ, cậu đã hứa là sẽ đến xem.
Không biết từ lúc nào cậu với Dương Quân đã vô cùng thân thiết, càng nói chuyện càng tiếp xúc với Dương Quân cậu lại thấy Dương Quân giống như Diệp Vũ năm 16 tuổi, một Diệp Vũ đã từng làm cậu rung động, một Diệp Vũ khiến cậu bồi hồi nhớ mãi...
Dương Quân dạy cậu chơi bóng rổ, cùng cậu dắt mèo đi dạo. Thằng bé có chút lạnh lùng... không phải, là rất lạnh lùng với người khác còn với cậu thì luôn cười, bên má Dương Quân có một lún đồng tiền, mỗi cậu ta cười lên lún đồng tiền kia như hứng hết ánh nắng làm tất cả băng lạnh trên người cậu ta tan rã. Gia Bảo nghĩ có lẽ là đối với người quen Dương Quân sẽ cư xử khác...
Ở sân vận động có rất nhiều nữ sinh vây quanh nhưng Dương Quân gần như đặt hết trọng tâm vào cậu, chỉ chú ý mỗi mình cậu. Mỗi khi Dương Quân ghi được cú ném ba điểm, cậu ta đều nhìn lên khán đài lần tìm hình bóng của Gia Bảo, khi nhìn thấy cậu rồi thì sẽ cười thât vui vẻ.
Hôm nay Dương Quân thi đấu rất tốt, nhận giải xong còn kéo Gia Bảo đi ăn, Gia Bảo nhìn đồng hồ còn sớm nên đồng ý. Sau khi Dương Quân đưa cậu về đã là 5h chiều rồi. Như thường lệ cậu chào tạm biệt Dương Quân rồi quay đầu nhanh chóng vào nhà.
"Anh, em thích anh." Dương Quân lấy hết can đảm nói ra lòng mình.
Nghe giọng nói phía sau, Gia Bảo sửng sốt trợn tròn hai mắt quay đầu lại nhìn thiếu niên 16 tuổi trước mắt mình. Thiếu niên tưởng cậu chưa nghe rõ lại chậm rãi nói từng chữ: "Em - thích - anh!"
Nhận ra thiếu niên đang tiến gần tới chỗ mình cậu vội chạy nhanh vào nhà. Đóng cửa lại, ngồi dựa vào cánh cửa suy nghĩ một chút về việc mới xảy ra cách đây một phút trước. Não cậu hoàn toàn rối loạn.
"Sao có thể chứ? Là nhất thời! Đúng chỉ là tuổi trẻ nhất thời hồ đồ thôi hahaha... tuyệt đối không được!" Cậu cứ suy nghĩ như vậy để loại bỏ cảm giác bối rối ra khỏi đầu mình.
Có lẽ Gia Bảo không bao giờ biết được nụ cười dưới ánh chiều tà hôm đó đã làm thiếu niên 16 tuổi kia ghi nhớ cả đời. Cậu nói lời tỏ tình đó chỉ là thoáng qua, là nhất thời. Nhưng năm 16 tuổi không phải cậu cũng từng có một tình yêu nhất thời như thế, cho đến bây giờ cũng không thể dứt ra sao?
***
Sau khi bình tĩnh lại Gia Bảo liền tập trung làm bữa tối, đã hơn 7h rồi nhưng Diệp Vũ vẫn còn chưa về.
Hơn 11h tối bên ngoài có tiếng gõ cửa, Gia Bảo vừa chạy ra thì Diệp Vũ đã ngã vào người cậu, cả người anh ngập mùi rượu. Cậu dìu anh đến phòng ngủ, tháo giày và áo khoác ra cho anh, rồi cẩn thận đặt anh lên giường. Cậu tính rời đi lấy chút nước và khăn ấm lau mồ hôi cho anh. Thì bỗng nhiên anh nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cậu hung hăng ném cậu lên giường.
"Ưm... a... b... buông..." Cậu khẽ rên lên, chân tay cậu nhũn ra khi thấy quần áo của mình đang bị anh xé rách.
Đôi mắt lạnh lẽo của Diệp Vũ giờ phút này như bị thôi miên, anh cuối người xuống liếm mút cần cổ trắng nõn mê người của cậu. Dục vọng của anh đã lên đến cực hạn. Cậu sợ hãi muốn chạy thoát khỏi căn phòng thì lại bị kéo về ấn đầu xuống giường.
Cậu cắn môi đến mức chảy máu, những cãi vùng vẫy yếu ớt chỉ làm anh thêm điên cuồng. Anh kéo quần lót của cậu xuống, vô cùng vội vàng nhét cự vật đã cương cứng của cậu vào bên trong cậu. Không có dạo đầu cũng không có chút bôi trơn, Diệp Vũ cứ như vậy tiến vào làm Gia Bảo đau đớn hét toáng lên, nghe thấy tiếng la, Diệp Vũ thấy phiền phức tát cậu một cái.
"Câm miệng!"
Nơi đó của Gia Bảo chảy máu, Diệp Vũ dùng máu của cậu làm chất bôi trơn, liên tục luận động bên trong cậu. Anh làm tình rất thô bạo, tựa như muốn trút hết tất thảy phẫn nộ của mình lên người Gia Bảo. Diệp Vũ ép người anh xuống, mặt anh sát mặt cậu.
Gia Bảo hiện tại đang khóc nấc lên, cậu không dám khóc to cũng không dám rên rỉ. Nhìn thấy đôi mắt xinh đẹp của Gia Bảo, trái tim Diệp Vũ hẫng một nhịp. Anh chán ghét bóp lấy gương mặt cậu: "Đồ câm chết tiệt! Rên đi!"
Gia Bảo nằm trên giường tựa như một con cá chết khiến Diệp Vũ mất hứng, anh bước xuống giường kéo cái thắt lưng vẫn còn trên lưng quần ra quất lên cơ thể trần truồng của Gia Bảo. Gia Bảo khóc ré lên, cậu sợ hãi ôm lấy cơ thể trần truồng của mình.
"Ưm... a... A! Aaaaaaaa!!!"
Diệp Vũ liên tục quật thắt lưng lên người Gia Bảo, làm cậu đau đớn như bị cắt đứt từng thớ thịt!
Tối hôm đó Diệp Vũ cứ như một con thú hoang bắt được con mồi, anh điên cuồng cấu xé, ngấu nghiến nó cho đến khi nó không còn sức lực chống cự sau đó từ từ chậm rãi mà nuốt trọn lấy nó.
Chỉnh sửa lần cuối 27/1/2022!