"Aaaaaaaaaa!!!!" Tiếng hét thất thanh của kẻ nào đó vang vọng cả căn biệt thự rộng lớn.
Ngọc Bảo nhìn người đàn ông lãnh khốc trước mặt mình, anh ta mặc tây trang chỉnh tề, gương mặt đẹp đẽ như tượng tạc kia vẫn chưa bao giờ cho cậu ta một phần biểu cảm, đôi mắt anh ta lãnh lẽo như băng. Anh ta gậy cầm golf đứng trước mặt cậu ta, chẳng cần phải ra tay, chỉ sát khí trên người anh ta thôi cũng đã đủ bóp chết tâm trí Ngọc Bảo.
"Diệp tổng, ngài tha cho em đi..." Ngọc Bảo quỳ trước mặt Diệp Vũ, vội vàng cầu xin: "Xin ngài, tha cho em đi. Em chỉ là vì quá yêu ngài thôi..."
Đây là không phải là lần đầu tiên Ngọc Bảo hành hạ tình nhân của Diệp Vũ, sở dĩ cậu ta ngang tàng như vậy là vì ỷ mình là tình nhân được anh yêu thích nhất, anh sẽ luôn bỏ qua mọi tội lỗi cậu ta gây ra. Nhưng mà lần này Diệp Vũ lại không như vậy, anh đang phát điên vì tên dơ bẩn kia!
Cái cách mà Diệp Vũ ôm lấy Gia Bảo và tha thiết gọi tên cậu lúc nãy, nó dịu dàng đến mức không thể nào tả nổi. Ngọc Bảo chưa bao giờ nghĩ mình có thể nhìn thấy một Diệp Vũ như thế, ánh mắt đó của anh, nó tựa như đang dãy dụa trong đau khổ, hối hận và tuyệt vọng... Anh dường như không còn là Diệp tổng cao cao tại thượng nữa mà chỉ là một gã si tình hèn mọn khi mà mọi cảm xúc của anh đều không thể tự chủ mà phải phụ thuộc vào người khác.
Diệp Vũ dùng gậy golf đánh Ngọc Bảo cho đến khi cậu ta chỉ còn chút hơi thở thoi thóp, giống hệt như những gì mà cậu ta đã làm với người anh yêu. Trong quá trình đó gương mặt anh vẫn lạnh tanh, tựa như một tên sát nhân hàng loạt đang bình tĩnh thực hiện lại quá trình gây án của mình.
"Diệp tổng, xin ngài... cầu xin ngài... haaa... KHÔNG!!!" Ngọc Bảo gào xé cổ họng mình.
Diệp Vũ dừng lại nhìn kẻ toàn thân bê bết máu đang nằm dưới sàn nhà, anh vẫn chưa cảm thấy đủ.
"Mày có biết người mày đánh là ai không?" Diệp Vũ nhẹ giọng hỏi, thanh âm đó nguy hiểm như một ám khí lướt qua rừng trúc, chẳng biết lúc nào nó sẽ lấy mạng người.
Anh chậm rãi nói: "Đó là mối tình đầu của tao."
"Là người tao nhung nhớ suốt mười năm, người mà trong mơ tao cũng phải ao ước để gặp được."
"Cũng là người đã bị tao bức đến đường cùng..."
Diệp Vũ nói đến đây thì dừng lại, chẳng biết là anh đang cười hay đang khóc chỉ biết là khoé môi đang cong lên kia của mang đầy tự giễu.
"Mày có biết để duy trì tính mạng cho em ấy hàng ngày phải dùng bao nhiêu loại thuốc không?"
"Xương của em ấy rất yếu, mày có biết tao phải mời bao nhiêu bác sĩ, dùng bao nhiêu cách mới có thể khiến em ấy đi lại bình thường không?"
Ngọc Bảo không thể thở nổi, mặt cậu ta bị Diệp Vũ đánh đến biến dạng, tứ chi dường như cũng không thuộc về cậu ta nữa, cậu ta cảm nhận được da thịt trên cơ thể mình đang bị róc ra khỏi xương,
cậu ta đau đớn ngước gương mặt đầy máu lên nhìn Diệp Vũ.
Diệp Vũ cúi xuống sát mặt cậu ta, anh đã quen nhìn thấy cảnh tượng máu thịt lẫn lộn cho nên gương mặt biến dạng của Ngọc Bảo chẳng thể nào doạ anh, nó chỉ khiến anh cảm thấy kinh tởm.
"Mày biết vì sao tạo phải cố gắng níu giữ mạng sống của một người đến như vậy không?" Diệp Vũ thả nhẹ thanh âm, đôi mắt đó hình như ẩn giấu rất nhiều cảm xúc. Giống như đáy biển đang dậy sống bên dưới lớp băng dày chưa tan, thẩm sâu của nó cuồn cuộn nhưng tất cả những gì người ta nhìn thấy chỉ là một mặt gương bình lặng và lạnh lẽo.
"Vì em ấy là mạng của tao... mày có thể đụng tới tiền của tao, danh dự của tao nhưng không thể đụng tới Gia Bảo của tao!"
Ánh mắt Diệp Vũ bây giờ vô cùng tàn ác, nó rõ ràng không phải là đôi mắt của một con người mà nó là đôi mắt của một gã điên, một tên sát nhân không tim không phổi!
À... không phải! Diệp Vũ có tim chứ, chỉ là nó có một cái tên khác gọi là Bối Gia Bảo mà thôi...
"Không phải... Ngài là người cho phép tôi làm điều đó sao?" Ngọc Bảo yếu ớt lên tiếng.
Ngọc Bảo biết, ngay từ khoảnh khắc Diệp Vũ bước vào và hét lên tên của Gia Bảo thì cậu ta xác định là phải chết rồi, nếu cậu ta phải chết thì ít nhất trước khi chết cậu ta cũng phải khiến Diệp Vũ không thể nào sống yên! Người đau khổ không thể nào là một mình cậu ta được!
"Hôm đó là ngài cho phép tôi vũ nhục cậu ta mà, ngài không nhớ sao? Ở trong chính ngôi nhà này, chúng ta cùng nhau ân ái, cậu ta ở dưới bếp đều nghe hết..."
"Câm miệng!" Diệp Vũ không muốn nghe, cũng không muốn nhớ lại.
"Sau đó ngài ôm tôi vào lòng ở trước mặt cậu ta, để mặc cậu ta quỳ ở dưới đất. Ngài mắng chửi cậu ta như một con chó sau đó ra lệnh cho cậu ta hầu hạ tôi."
Ngọc Bảo thật sự rất biết cách để đẩy một người đến tận cùng của đau khổ. Những điều mà cậu ta vừa nói có khác nào trực tiếp phanh thây xẻ thịt Diệp Vũ ra đâu.
"Tao nói mày câm miệng!" Diệp Vũ phát điên ra lên.
Lúc này đây chẳng ai có thể nhận ra một Diệp tổng bình tĩnh, trầm ổn trong mọi tình huống, không thể nào bị kích động nữa. Anh vung gậy golf lên, lại tiếp tục quật xuống người Ngọc Bảo. Nhưng cậu ta không sợ, đau đớn thể xác của cậu ta so với sự hành hạ tinh thần của Diệp Vũ lúc này có khác gì? Cậu ta bây giờ đang cảm thấy vô cùng sung sướng.
"Ngài biết không? Ngày hôm đó sau khi ngài đi, Gia Bảo phải quỳ bên cạnh bồn tắm, tắm rửa cho tôi đúng như mệnh lệnh của của ngài. Tôi đánh cậu ta bằng bất cứ thứ gì tôi nhìn thấy, bắt cậu ta uống nước bẩn nhưng cậu ta vẫn làm theo. Tôi đổ cà phê nóng lên bàn tay chi chít vết thương của cậu ta, đá vào chân cậu ta. Lúc đó nếu có thời gian thì tôi sẽ lấy dao rạch gương mặt xinh đẹp của cậu ta một cái, dù gì thì khi đó ngài cũng đâu có tâm đến cậu ta đ..."
"Đùng!" Một súng vang trời nổ lên.
Những tên người hầu đứng ngoài cửa phòng lúc đó đều bị doạ đến điếng người, tiếng súng kia vẫn chưa kết thúc. Nó lại lần nữa vang lên, một lần, hai lần, ba lần,... cho đến khi đạn trong súng được bắn hết thì người bên trong mới dừng lại.
Diệp Vũ mở cửa bước ra, gương mặt và quần áo của anh bị bắn lên một ít máu, sát khí trong đôi mắt kia vẫn còn chưa tan hết. Anh nhìn trợ lý mới của mình thấp giọng hỏi: "Em ấy sao rồi?"
Nhìn Diệp Vũ như vậy, tên trợ lý có cảm giác nếu bây giờ hắn ta trả lời rằng Gia Bảo rất khó cứu sống thì e rằng Diệp Vũ thật sự sẽ nổi điên giết chết tất cả bọn họ tại đây...
"Cậu ấy đang ở trong phòng hồi sức đặc biệt, xương cổ tay bị gãy cần thời gian để lành lại, chân thì..." Vị trợ lý kia hơi ngập ngừng: "Chỉ có thể hy vọng ở lần phẫu thuật tiếp theo..."
"Nói với đám bác sĩ kia nếu chữa không được thì không cần phải làm bác sĩ nữa." Anh lạnh lẽo nói.
Diệp Vũ cởi bộ áo vest dính máu ra đưa cho người hầu, sau đó liếc mắt về căn phòng phía sau ra hiệu cho trợ lý:
"Cậu biết phải don dẹp thế nào mà phải không? Tôi không muốn cái xác bên trong được toàn thây đâu."
Trợ lý cúi đầu, dứt khoác trả lời: "Tôi hiểu rồi, thưa ngài."
***
Không biết đây là lần thứ bao nhiêu Gia Bảo tỉnh dậy ở bệnh viện, mùi của thuốc sát trùng luôn mang lại cho cậu một cảm giác vô cùng ảm đạm. Cậu im lặng nhìn ống truyền nước trên tay mình, đột nhiên cậu cảm thấy sợ hãi, trong đầu cậu chợt hình lên hình ảnh máu của cậu bị truyền ngược vào ống truyền nước.
Gia Bảo đưa tay muốn rút ống truyền nước ra, may mà cậu bị y tá ngăn lại.
"Cậu Bối đừng làm như vậy, nếu cậu không biết cách rút thì sẽ đau lắm."
Nói rồi, y tá chạy tới rút ông truyền nước cho cậu rồi thay cho cậu một ống khác.
"Đây là dịch dinh dưỡng." Y tá nhìn Gia Bảo giải thích: "Nó sẽ bổ sung dưỡng chất cho cậu."
Y tá sợ cậu lại rút ống truyền ra nên nói tiếp: "Cái này không làm hại cậu đâu nên đừng rút ra nhé."
Đối với cô y tá bệnh nhân này rất đặc biệt, bởi cô đã gặp Gia Bảo ba lần, lần đầu tiên cậu được đưa tới đây với tình trạng cả người dơ bẩn, nhớp nháp nhưng Diệp Vũ lại ra lệnh cho bệnh viện không được phép làm gì khác ngoại trừ cứu sống cậu. Lần thứ hai đến đây cậu gần như suýt chết đến nơi, Diệp Vũ lúc đó muốn lật tung cả cái bệnh viện này lên, tựa như nếu không thể cứu sống cậu thì anh ta sẽ bắt tất cả bọn họ phải chết cùng. Và cả lần này cũng vậy...
"Cậu gầy quá." Cô y tá đầu lòng xoa đầu Gia Bảo, to gan nói: "Rõ ràng lần nào bị đưa đến đây cậu cũng trong tình trạng rất tệ vậy mà gã đàn ông đó lại phát điên như thể đã bảo vệ cậu tốt lắm vậy..."
Gia Bảo không hiểu gì cả, nhưng cậu vẫn mỉm cười với cô. Lúc Diệp Vũ bước vào lại đúng lúc bắt gặp nụ cười này, anh có hơi đứng hình vài giây, đã rất lâu rồi anh không được nhìn thấy Gia Bảo cười...
"Diệp tổng?" Cô y tá kia nhìn thấy Diệp Vũ thì có hơi chột dạ, cô ta hoảng sợ đứng dậy. Dù gì thì cô ta cũng mới vừa nói xấu Diệp Vũ xong, nếu như nói cô ta không sợ thì chắc chắn là nói dối.
"Cô đi gọi bác sĩ đi." Diệp Vũ nói, giọng nói và gửi mặt anh không lộ ra chút hỷ nộ gì.
"Dạ... cậu Bối vừa tỉnh lại, ngài cho cậu ấy cử động tay thử nhé..." Cô y tá rụt rè nói.
Đợi y tá rời đi, Diệp Vũ mới lại gần giường bệnh của Gia Bảo, cậu ở trên giường mở to mắt nhìn anh.
"Em có đau chỗ nào không?"
Gia Bảo chớp chớp mắt, suy nghĩ câu hỏi của Diệp Vũ hiểu ra rồi thì gật đầu.
Đau lắm, cả người Gia Bảo đều đang rất đau...
Trái tim của Diệp Vũ run lên, băng giá trong đáy mắt anh cũng tan thành hơi nước.
Gia Bảo thấy Diệp Vũ không nói gì, cậu bỗng nhiên đưa về phía anh. Diệp Vũ nhìn đôi tay của Gia Bảo, dịu dàng hỏi:
"Em muốn gì?"
Gia Bảo không thể trả lời anh, cậu nhìn chằm chằm vào tay Diệp Vũ khiến anh bất giác đưa tay ra. Bàn tay nhỏ bé của Gia Bảo đặt lên tay anh rồi từ từ nắm lấy. Anh bất ngờ nhìn cậu thì thấy cậu đang cười với anh, không một chút phòng bị cũng không có sợ hãi...
Nụ cười đó rất rực rỡ, nó dành riêng cho anh...
Thật ra suy nghĩ của Gia Bảo bây giờ rất đơn giản, bởi vì lúc cậu bị Ngọc Bảo đánh đến suýt chết cậu đã thấy Diệp Vũ tới cứu cậu, anh ôm cậu vào lòng, bảo vệ cậu. Khi con người rơi vào bước đường tuyệt vọng nhất, mọi thứ nhìn thấy đều là sự cứu rỗi... Cho nên Diệp Vũ trong lòng cậu bây giờ không còn đáng sợ nữa, tâm trí cậu thậm chí còn hình thành sự ỷ lại, dựa dẫm đối với anh...
Khoảnh khắc Diệp Vũ nhìn thấy Gia Bảo cười với anh, mọi cảm xúc bị dồn nén mấy ngày qua của anh bỗng chốc nổ tung.
Anh cười chua xót, đây là lần đầu tiên anh cảm thấy đôi chân này không thể nào đứng vững, anh quỳ xuống bên cạnh giường bệnh, gục đầu vào bàn tay Gia Bảo, chẳng thể ngăn nổi được nước mắt...
Diệp Vũ khóc, anh rất ít khi khóc, cả cuộc đời này anh chỉ khóc vì duy nhất một người. Khóc vì không thể bảo vệ được cậu, khóc vì không thể ở bên cậu, khóc vì làm cậu đau, khóc vì thân anh ở bùn lầy lại có thể nhìn thấy diên vĩ nở rộ khắp đồi núi...
"Bảo bối... xin em đừng như vậy..." Xin em đừng tha thứ cho tôi dễ dàng đến thế, em phải mau tỉnh táo lại để hận tôi đến tận xương tủy, đó mới là cách đối xử xứng đáng cho những điều kinh khủng tôi đã làm với em...
———
Mơ: Tác giả nào chăm chỉ đăng hai chap một ngày xứng đáng có thêm mười follow 🌝