Yêu Hai Lần

Chương 55:




Tên đàn ông kia đã đi ra ngoài, hắn để một mình Gia Bảo nhơ nhớp nằm trên giường. Mùi của Amoniac trong không khí khiến lòng tự tôn của cậu bị ăn mòn từng chút một. Cậu cảm thấy mình bây giờ không khác gì một con chó sắp chết đang nằm trong co ro trong cái ổ dơ bẩn của nó.
Mãi cho đến con tàu sắp cập bến Tứ Gia mới quay lại.
"Bầu không khí không hợp với mùi hoa diên vĩ trên người con chút nào." Đó là câu đầu tiên Tứ Gia nói sau khi khịt mũi và bước vào căn phòng.
Hắn đi đến bên cạnh chiếc giường, rồi dừng lại, Gia Bảo cảm nhận được có một vài giọt nước nhỏ li ti bắn trên người mình, là xịt khử mùi. Hành động đó nhìn thoáng qua thì rất bình thường nhưng đối với Gia Bảo nó lại có tính công kích rất lớn. Nó như đang phỉ nhổ rằng cậu vô cùng dơ bẩn, rằng cậu chỉ là một thứ ô uế khiến người ta chán ghét.
Tứ Gia tháo dây trói trên tay cậu ra. Gia Bảo cứ nghĩ là tay được tự do rồi thì có thể dễ dàng phản kháng. Thế nhưng cậu còn chưa kịp nhấc được ngón tay lên thì hắn đã giữ hai tay cậu lại.
Hắn ta không đè chặt, mỗi động tác đều không cần phải dùng quá nhiều sức, hắn cho Gia Bảo không gian để giãy dụa nhưng cậu cứ có cảm giác mỗi khi cậu cử động thì khí lực trên người cậu đều sẽ bị rút cạn.
"Tay... tay tôi..."
Tứ Gia như có thể hiểu tường tận cấu tạo của cánh tay người. Hắn vuốt ve cánh tay cậu, dùng ngón tay chạm thật khẽ rồi từ từ di chuyển từ trên xuống. Lực đạo của hắn bắt đầu mạnh dần khi đi đến cổ tay cậu rồi dừng lại ở đầu ngón tay giữa. Trong khoảng thời gian đó Gia Bảo không thể nghĩ ra được hắn đang làm gì. Cậu chỉ biết là khi hắn ta kéo đến đầu ngón tay cậu, cậu đã không thể cử động được nữa. Nó không đau đớn nhưng cánh tay Gia Bảo lại giống như vừa bị rút gân!
"Tôi không cử động được!"
"Tay tôi..."
"Ông rốt cuộc đã làm gì? Ông đã làm gì tôi?!"
"Tay của tôi?!"
Gia Bảo hoảng sợ hét lên.
Cậu muốn vẽ tranh. Vì vậy nên đôi tay này không thể bị thương!
Biểu cảm của Gia Bảo hình như càng làm tên điên kia thêm thích thú, hắn cởi khoá chân của cậu ra rồi cũng làm tương tự như vậy. Động tác của hắn rất nhanh chóng, chỉ trong một chốc lát hắn đã khiến cơ thể của Gia Bảo trở nên vô lực.
Hắn bắt đầu cởi từng món đồ trên người Gia Bảo ra rồi ôm cậu lên. Gia Bảo không thể giãy dụa, cả người cậu đều mềm nhũn ở trong lòng hắn.
Tâm trạng hắn hình như không tốt lắm, hắn quăng mạnh cậu xuống. Cả cơ thể cậu đập vào một thứ gì đó vô cùng lạnh lẽo, đêm tối trước mắt làm cậu hoảng loạn đến mất không thể nhận ra nó chỉ là một cái bồn tắm.
Tứ Gia mở vòi hoa sen, dùng dòng nước lạnh lẽo xối lên người cậu. Gần đây Gia Bảo ngày nào cũng được ngâm mình trong bồn thảo dược ấm nóng. Cậu căn bản không thể quen được với nhiệt độ này. Chẳng mấy chốc làn da hồng hào vốn dĩ rất có sức sống của cậu lại trở nên trắng bệch nhợt nhạt như một người sắp chết vì bệnh tật.
Gia Bảo không biết cơ thể vừa trải qua một trận hoan ái với Diệp Vũ của cậu bây giờ đang hiện lên rõ ràng trước mắt Tứ Gia như thế nào. Hắn dùng bông tắm chà sát thật mạnh trên cơ thể cậu, khiến làn da cậu trở nên đỏ rát. Có vài chỗ còn ứ ra một chút máu đỏ. Cả quá trình như vậy Gia Bảo cũng chỉ có thể cắn răng chịu đựng. Cậu ý thức được rằng hắn không có lý do để nhân từ với cậu...
Tứ Gia giữ chặt đầu Gia Bảo đè vào thành bồn tắm, hắn không chút thương xót dội thẳng vòi hoa sen vào mặt cậu. Gia Bảo không thở được, cũng không thể dùng tay cản hắn lại. Cậu khó khăn lên tiếng cầu xin hắn.
"Đừng... tôi không thở được..."
Tấm vải che mắt màu đen đã bị làm cho ướt sũng. Nước chảy vào mắt vào mũi và miệng Gia Bảo, khi cậu tưởng mình sắp chết ngạt đến nơi thì hắn dừng lại.
Gia Bảo ho sặc sụa, cậu hít thở liên tục khiến lồng ngực không ngực phập phòng theo biên độ lớn.
"Không thở nổi sao?" Tứ Gia vuốt ve gương mặt của cậu, nhàn nhạt nói: "Ba con cũng từng làm như vậy với ta."
"Lúc đó ta chỉ mới năm tuổi, ở suối nước nóng phía sau trường đua ngựa. Hắn đã muốn giết ta..."
Gia Bảo không nghe ra được tâm tư của Tứ Gia, hắn vẫn rất bình tĩnh nhưng trong giọng nói lại xen lẫn một chút tức giận và buồn bã.
Gia Bảo vẫn chưa tỉnh táo lại, mãi cậu mới ý thức được lời mà Tứ Gia nói. Gương mặt tươi cười của ba bỗng chốc hiện lên trước mặt cậu, cậu vô thức nói:
"Ba tôi sẽ không làm hại người khác..."
"Có đó, hắn muốn giết em trai hắn."
"Ông ấy chỉ tức giận thôi, nếu ông ấy thật sự muốn giết ông thì bây giờ ông sẽ không ở đây."
"Hắn tức giận với ta chỉ vì một con ngựa đã chết?"
"Đó là con ngựa mà ba tôi yêu nhất." Chẳng biết là lấy sức lực ở đâu, Gia Bảo lớn tiếng phản bác, "Tại sao ông luôn phá huỷ những thứ mà ba tôi yêu quý?"
Dừng một chút.
Có lẽ Tứ Gia đang nhếch môi cười giễu cậu.
Giọng nói của hắn khe khẽ bên tai Gia Bảo:
"Bởi vì thú vị."
"Ông đã hại biết bao nhiêu người... chỉ vì lý do đó thôi sao? Do ông thấy thú vị hả?"
"Phải, vì ta không bao giờ trở thành người hắn yêu quý cho nên ta sẽ huỷ hoại hết tất cả của hắn. Nhìn thấy hắn đau khổ và giận dữ ta cảm thấy rất thú vị..."
"Ông là ác quỷ!" Gia Bảo cắt ngang lời của hắn, cậu nghiến răng, nếu như cậu có thể nhìn thấy Tứ Gia thì ngay lúc này đây cậu sẽ dùng ánh mắt kinh khủng nhất xuyên qua người hắn.
"Ta là ác quỷ sao?" Tứ Gia cười thành tiếng: "Không đâu! Ba con mới là kẻ tàn ác nhất. Tất cả những chuyện xảy ra ngày hôm nay đều do hắn lựa chọn."
Nếu anh trai hắn chọn chúc mừng sinh nhật hắn thay vì đến thăm mộ mẹ hắn. Nếu anh trai hắn dạy hắn cưỡi ngựa. Nếu anh trai chịu để ý đến hắn...
"Hắn chưa từng chọn ta, dù chỉ một lần. Nhưng con đã ở đây, con sẽ lựa chọn ta, đúng không?" Tứ Gia chậm rãi nói và dường như hắn cũng không cần một câu trả lời nào.
Nếu Gia Bảo không chọn hắn thì hắn sẽ phá huỷ tất cả những lựa chọn còn lại của cậu.
Cậu chỉ có một đáp án duy nhất để chọn lựa và chỉ có một khả năng duy nhất được phép xảy ra.
Gia Bảo run rẩy trả lời: "Tôi ghét ông..."
Tứ Gia không tức giận, hắn đứng dậy nói:
"Không sao, rồi con sẽ thích ta. Ta có rất nhiều cách để làm cho con thích ta." Hắn thấp giọng, tựa như một lời thì thầm: "Ta đã học được nó từ khi ba con bỏ đi."
Tứ Gia đặt tay lên cái khăn bịt mắt đã bị nước làm ướt hết trên mặt Gia Bảo.
"Một con người có rất nhiều bộ mặt, ta có thể cho con nhìn thấy bộ mặt mà con thích nhất."
Thứ gọi là diễn xuất đó... ước gì hắn biết đến nó sớm hơn.
Nước trên cái khăn kia làm mắt Gia Bảo đau nhức.
"Nhắm mắt lại, ta sẽ thay một cái mới cho con."
Tứ Gia nói rồi bắt đầu tháo nút thắt khăn bịt mắt của Gia Bảo ra, hắn rút khăn từ bên phải sang. Gia Bảo không nhắm mắt lại như lời hắn nói nhưng khi chiếc khăn ẩm ướt kia được lấy ra cậu vẫn chỉ nhìn thấy một màu đen tối vì Tứ Gia vẫn đang bịt mắt cậu lại.
Tứ Gia cảm nhận được mi mắt của cậu đang quét qua lòng bàn tay hắn, hắn không làm gì tiếp theo, như là đang thông suốt hay suy tính một chuyện nào đó.
Một lúc sau hắn bình thản hỏi: "Ba năm qua con có thích ta không?"
Giọng của Tứ Gia nhẹ tênh, nghe dịu dàng hơn bất cứ khi nào khác.
Cả người Gia Bảo run lên, hô hấp dường như ngừng lại. Môi cậu mấp máy nhưng không thể nói nên lời.
Ai có đủ tư cách để hỏi ba năm qua cậu có thích hắn không?
Người đã cứu cậu, người giúp cậu làm giả danh tính, người che giấu cậu khỏi Diệp Vũ suốt ba năm qua.
Người mua cho cậu rất nhiều món đồ mắc tiền nhưng không bao giờ thừa nhận.
Người gửi cho cậu số tiền khổng lồ chỉ trong một đêm.
Người có rất nhiều thuốc giải ATZ -21 trong ngăn tủ.
Người có cùng họ với ba cậu...
Tứ Gia là ai?
Thật ra câu trả lời vẫn luôn rất rõ ràng.
Thật ra cậu có thể vạch trần hắn sớm hơn.
Nhưng cậu không làm...
Cậu không dám làm...
Cậu rất sợ người mà cậu yêu thương sẽ trở thành kẻ ám ảnh cậu cả đời này.
Tự nhiên nước mắt của Gia Bảo trào ra.
"Hỏi như vậy khó trả lời quá nhỉ? Để ta hỏi lại nhé."
Bàn tay đang che trên mắt Gia Bảo từ từ mở ra.
Giọng nói của người đó mỏng hơn và nhẹ nhàng hơn, trở thành một giọng nói quen thuộc mà cậu đã được nghe rất nhiều lần.
"Con có thích nhân vật ta đã sắm vai suốt ba năm qua không?"
Khoảnh khắc gương mặt mơ hồ của Tứ Gia dần trở nên rõ ràng trước mắt Gia Bảo cậu mới hiểu, hoá ra chuyện bi thương nhất trên đời này không phải là tận mắt chứng kiến người thân của mình mất đi. Mà thứ thật sự khiến cậu đau đớn đến cùng cực ấy chính là khi cậu nhận ra người đó không hề tồn tại...
Người luôn chuẩn bị nước gừng ấm cho cậu mỗi buổi sáng, nhắc cậu mặc áo khoác vào khi trời trở lạnh. Người chẳng bao giờ chịu an tĩnh khi ở dưới bếp và sẽ luôn để ý đến cảm xúc của cậu... hoá ra còn kém chân thật hơn một giấc mộng.
Những hình ảnh ấm áp và dịu dàng của ba năm qua bỗng nhiên trở nên trào phúng đến lạ...
"Hạ An Nguyệt..."
Tại sao... lại tàn nhẫn với tôi như vậy?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.