Yêu Hai Lần

Chương 7:




Gia Bảo bị ánh sáng làm cho tỉnh ngủ, vươn vai tỉnh dậy cậu liền nhận ra mình đang được bao bọc trong vong tay của ai đó. Là Diệp Vũ đang ôm chặt cậu từ phía sau.
Suốt mười năm qua có lẽ đây là buổi sáng ấm áp nhất của Gia Bảo...
Gia Bảo hôn lên tràn Diệp Vũ một cái rồi rời giường đi làm bữa sáng.
Khi Diệp Vũ ngủ dậy không thấy Gia Bảo đâu trong lòng liền vô cùng chút sợ hãi, nhưng khi bắt gặp hình ảnh ai đó mặc tạp dề đang loay hoay trong bếp chuẩn bị bữa sáng cho mình anh thở phào nhẹ nhõm, cảm giác ấm áp lan tràn trong tim.
Diệp Vũ cứ như thế tựa vào bức tường, khoanh tay nhìn Gia Bảo của anh như đang thưởng thức một tuyệt tác. Cho đến khi cậu quay lại, mỉm cười dùng ánh mắt dịu dàng nhất nhìn anh Diệp Vũ thanh tỉnh chốc lát rồi lại chìm vào mê muội.
Mặc dù bên ngoài trời đang đổ mưa nhưng nụ cười ấy lại xáng lạng rực rỡ như mùa hạ vậy...
"Vũ, mau xuống ăn sáng, anh còn phải đi làm." Gia Bảo đặt tô cháo yến mạch nóng hổi lên bàn ăn, rồi gọi anh.
Diệp Vũ tiến lại gần cậu, vòng tay ôm lấy người kia từ phía sau, âm thanh từ tính từ của anh phát ra, mang theo ngữ điệu của lưu manh: "Anh muốn ăn em, được không?"
Gia Bảo đỏ mặt đẩy anh ra.
Diệp Vũ vô cùng vui vẻ, từ đôi môi đến khoé mắt đều bất giác cong lên. Anh đang nghĩ con người này sao lại đáng yêu như vậy nhỉ? Làm anh cứ muốn trêu ghẹo.
Sau khi ăn sáng., Diệp Vũ đòi đưa cậu đến công ty, Gia Bảo từ chối nhưng sao có thể cản nỗi anh.
Cái gì Diệp Vũ muốn làm thì chắc chắn phải làm được!
Cũng giống như việc anh bá đạo lấy điện thoại cậu gọi điện cho dì cậu nói đừng làm phiền cậu nữa, sau đó lại bá đạo gửi một số tiền lớn vào tài khoản của dì cậu.
Anh biết những người trong gia đình dì cậu đều đối xử với cậu không tốt, từ nhỏ quen biết cậu anh đã phát hiện trên người cậu có nhiều vết thương do bị đánh đập. Mỗi khi hỏi tới cậu đều né tránh. Con người này vẫn luôn như vậy, vẫn luôn thích chịu đựng mọi thứ một mình.
Diệp Vũ giận Gia Bảo thì lại càng giận chính mình không đủ năng lực để bảo vệ cậu. Chú của cậu ăn chơi bài bạc làm không ít chuyện phi pháp, công thêm thế lực của anh đã đủ để cho ông ta ăn cơm tù vài năm. Anh căn bản không quan tâm đến sống chết của bất kỳ ai nhưng chỉ cần làm tổn thương cậu thì tuyệt đối anh sẽ không bỏ qua.
***
Gia Bảo vừa đến công ty cậu đã lập tức thu hút được sự chú ý của các cô gái. Lý do thứ nhất là bởi vì ngoại hình của cậu, lý do thứ hai là bởi quần áo trên người cậu, chỉ cần là ai có hiểu biết một chút về đồ hiệu đều sẽ nhận ra quần áo trên người cậu vô cùng đắc tiền. Không chỉ các nhân viên nữ mà các nhân viên nam cũng len lén nhìn cậu đắm đuối.
Trừ việc mọi người quá nhiệt tình làm quen với cậu thì ngày làm việc đầu tiên của Gia Bảo trôi qua vô cùn nhẹ nhàng.
Đến giờ nghỉ trưa, tất cả các nhân viên tập trung xuống căn tin, bọn họ đều rủ Gia Bảo đi ăn, cậu đang tính đồng ý đi cùng họ thì điện thoại hiện đến một dòng tin nhắn:
"Ra ngoài, tôi đợi em."
Gia Bảo hoảng hốt nhìn xuống phía dưới cửa công ty thì thấy một chiếc BMW màu trắng đang đậu ở đó thu hút mọi sự chú ý. Cậu nhấc điện thoại gọi cho anh, đầu bên kia lập tức bắt máy. Truyền đến bên tai cậu là giọng nói trầm thấp của anh:
"Sao em còn chưa ra ngoài?"
Gia Bảo nén tức giận, dùng ngữ khí nhẹ nhàng nói anh tránh đi chỗ khác, đừng gây chú ý, một lúc sau cậu thấy chiếc BMW kia thật sự đã di chuyển đi nơi khác, đám đông tò mò cũng đã giải tán cậu mới thở phào.
"Đợi một chút, em xuống đây."
"Ừm, Tôi chờ em."
Thực ra Diệp Vũ chỉ muốn hẹn Gia Bảo đi ăn cơm trưa thôi, dạ dày cậu không tốt đã vậy còn không biết chăm sóc cho bản thân. Anh chọn một nhà hàng Trung Hoa gần công ty cậu, gọi những món tốt cho dạ dày, dễ tiêu cho cậu ăn. Anh còn đặc biệt gọi một phần hải sản gồm tôm, cua cho cậu, cũng giúp cậu lột luôn vỏ.
Trước giờ Gia Bảo rất thích ăn tôm, cua. Nhưng mỗi khi cậu ăn lại như đi đánh trận vậy, có lần cậu lột vỏ càng cua đến chảy cả máu tay. Vì thế nên Diệp Vũ luôn là người giúp cậu lột vỏ. Bây giờ cũng vậy, anh cứ tự nhiên lột vỏ còn cậu cứ tự nhiên mà ăn. Ăn xong anh giúp cậu lau miệng. Đợi hết giờ nghỉ trưa lại đưa cậu trở về công ty.
Diệp Vũ cẩn thận đỗ xe cách công ty của cậu không xa cũng không gần để tránh sự chú ý. Gia Bảo xuống xe mỉm cười nói với anh.
"Tối nay công ty em tổ chức tiệc mừng nhân viên mới, em sẽ tự về anh không cần phải đón em đâu."
Gia Bảo vừa dứt lời, vẻ mặt của Diệp Vũ đã đen đi vài phần. Nhưng anh vẫn dịu dàng nói:
"Được bảo bối, chơi vui vẻ khi về gọi tôi."
***
Công ty Gia Bảo chọn một quán hộp đêm được bày trí vô cùng sang trọng để tổ chức tiệc, vì cậu là nhân viên mới nên liên tiếp bị mọi người ép uống rượu. Gia Bảo đã từ chối, nhưng không thành. Tửu lượng của cậu không tốt uống vài ly đã thấy trời đất mơ hồ. Cậu nhận lấy ly rượu vang mà tổ trưởng vừa đưa cho, định một hơi dốc cạn thì một bàn tay giật lấy ly rượu từ trong tay cậu.
Tất cả mọi ngườu ở đó đều ngỡ ngàng, sau đó là cung kính lúng túng cúi chào, họ biết người đó là ai. Chính là Diệp tổng, chủ tịch của bọn họ!
Không khí lúc này đã ngột ngạt đến nghẹt thở, họ không biết Diệp tổng cao cao tại thượng vì sao lại xuất hiện ở đây. Chỉ có Gia Bảo vẫn đang an nhiên dựa vào ghế sofa mơ mơ màng màng không hiểu chuyện gì.
Bỏ lại ánh mắt của người khác Diệp Vũ nhíu mày nhìn Gia Bảo, anh nhẹ nhàng đi đến bế cậu lên, ôm trọn lấy cậu bước ra ngoài. Vệ sĩ đã đợi sẵn ở bên ngoài mở cửa xe bên ghế phụ lái cho anh. Anh đặt cậu vào xe, cài dây an toàn cho cậu. Gia Bảo khi say cả người đều ửng hồng, gương mặt trắng nõn mơ mơ màng màng, đôi mắt long lanh ngập tràn ánh nước nhìn Diệp Vũ như muốn kéo cả anh rơi vào cơn say triền miên...
Trái tim Diệp Vũ đập mạnh, anh búng nhẹ lên trán Gia Bảo:
"Thả em ra là có chuyện, đã biết sức khỏe không tốt còn uống đến mức này."
Nói rồi anh vòng qua ghế lái, chậm rãi lái xe trở về nhà. Diệp Vũ sợ đường sốc làm cậu khó chịu nên anh đã giảm tốc độ xuống hết mức có thể.
Về đến nhà, Diệp Vũ đặt cậu lên giường. Anh cởi quần áo, lau người cho cậu. Sau đó không chịu được hôn xuống bờ môi mềm mại của cậu. Vật ở dưới của anh đã cương lên từ lâu, đè nén lại dục vọng của mình. Diệp Vũ tính vào phòng vệ sinh giải quyết một chút, thì anh bị một bàn tay thon dài giữ lại.
"Vũ, đừng đi..."
Diệp Vũ hít một ngụm khí nóng rực, anh khó khăn mỉm cười hôn lên trán cậu. "Ngoan, đừng nghịch."
Gia Bảo như không nghe thấy, vòng tay qua cổ anh, đặt một nụ hôn lên môi anh. Giọng nói của cậu rất dịu dàng, âm lượng rất nhỏ như chỉ có hai người nghe được. Cậu nói cậu nhớ anh...
Diệp Vũ nhìn sâu vào đôi mắt xinh đẹp đã đọng nước của cậu, lý trí cố gắng tìm về nãy giờ đùng một cái mất sạch không còn một mống. Anh mạnh mẽ đáp lại cái hôn của cậu, trượt dài từ bờ môi mềm đến cần cổ trắng quyến rũ. Để lại từng dấu ấn của bản thân lên cơ thể người con trai ấy.
Gia Bảo thở dốc, cậu ngửa cổ về phía sau, để mặc Diệp Vũ tuỳ tiện xâm nhập...
Màn đêm buông xuống bao bọc lấy thân ảnh hai người...
Chỉnh sửa lần cuối 15/1/2022!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.