Yêu Hận Vô Biên

Chương 37:




2537.
Sau khi Hoắc Băng Băng gặp Ôn Minh Lãng trở về, rất nhanh cô liền cùng với một nhân viên làm công ăn lương tầm thường kết hôn. Sau khi kết hôn liền mang thai, sinh được một bé gái! Đứa bé rất đáng yêu, không biết vì sao nhưng mặt mày giống Mễ Lan vài phần.
Mỗi lần Hoắc Minh Hách nhìn thấy nó đều bất giác nhớ đến Mễ Lan, thỉnh thoảng có thời gian hắn lại cùng đứa bé chơi một lát.
“Anh, anh đi tìm chị dâu về đi!”
Hoắc Băng Băng mỗi lân gặp anh trai đều nói những lời này, còn Hoắc Minh Hách sẽ trả lời: “Anh không ép cô ấy, anh tin sẽ có một ngày cô ấy trở về!”
Ý nghĩ đó luôn thôi thúc hắn, cho nên từ sau khi Mễ Lan đi, hắn chăm sóc cho bản thân mình rất tốt. Mỗi ngày đều đúng giờ dậy, đúng giờ đi làm, không hút thuốc không uống rượu, không chấp nhận bất cứ thực phẩm không có lợi cho cơ thể, cũng không bao giờ thức đêm…Hắn phải khiến bản thân mình thật khỏe mạnh, tuy rằng mất một bên thận, nhưng hắn vẫn hi vọng lúc Mễ Lan quay về, bản thân phải trong trạng thái tốt nhất để đối diện với cô.
“Anh, em quen một người bạn làm trong bệnh viện chị dâu cấy ghép thận kia. Hôm trước anh ấy có nói vài ngày nữa chị dâu sẽ về đó kiểm tra lại. Anh đừng đợi như vậy nữa, nên nắm bắt cơ hội này cùng chị ấy nói chuyện tử tế, tìm cách giữ chị ấy lại đi!”
Nhìn anh trai luôn án binh bất động, cô cũng thấy sốt ruột thay.
Hoắc Minh Hách không thể phủ nhận ý kiến của em gái hắn khiến hắn có chút lay động.
Một năm đã trôi qua, thân thể Mễ Lan chắc đã hoàn toàn khỏe mạnh rồi chứ? Cô một mình ở Nam bán cầu xa xôi, cũng không biết trải qua như thế nào. Cô có ngẫu nhiên nhớ đến hắn không, có cô đơn không?
Hắn cố ý đi tìm bệnh viện cấy ghép thận cho Mễ Lan.Hắn sau khi đã xác nhận được cô khi nào về, liền sớm chuẩn bị một bó hoa hồng chờ ở sân bay.
Hắn đứng ở cổng ra của sân bay, lát nữa nói gì với Mễ Lan hắn cũng vẫn chưa nghĩ kĩ, cho nên vừa kích động vừa lo lắng, thỉnh thoảng lại chỉnh sửa lại cà vạt, nỗ lực che giấu đi tâm tình của bản thân mình.
Cổng ra tập tức ào ra một đống người,hắn chen lên đứng trước, muốn lập tức nhìn thấy thân ảnh của Mễ Lan.
Ở không xa, một người con gái đeo khẩu trang đen tóc ngắn, mặc áo khoác màu đen xuất hiện. Nhưng cô vừa mới xuất hiện, có hai gã đàn ông mặc vest màu xám chặn cô lại, hình như đang thấp giọng nói gì đó với cô, sau đó cô liền vội vàng đi sau bọn hắn.
Hoắc Minh Hách vội vàng tìm Mễ Lan, hắn chỉ muốn nhìn người con gái đó một lát, nhưng nhìn hành khách ngồi chuyến bay này đều đã đi ra, trống rỗng không còn một bóng người, hắn mới ý thức được người được hai người đàn ông kia đem đi mười phần chắc chín phần là Mễ Lan.
Hắn lại tìm một lượt khắp sân bay, sau đó chạy ra ngoài nhìn xung quanh, đều không có bóng dáng của cô.
Trong lúc hắn lo lắng đầu đầy mồ hôi không biết làm thế nào thì ông Diệp gọi điện đến.
“Hoắc Minh Hách, vợ yêu của cậu đang nằm trong tay tôi! Muốn cô ta bình an vô sự thì lấy 40% cổ phần Hoắc Thị ra trao đổi!”
“Cái gì?”
Hoắc Minh Hách kinh hãi đến biến sắc, không ngờ rằng ông ta có thể làm như vậy!
Tay hắn nắm chặt thành quyền, ánh mắt nhiễm một tầng đỏ, không nghĩ ông ta là loại tiểu nhân hèn hạ đến như vậy!
Nhưng mà hiện tại, ngoài việc đáp ứng không ta thì chẳng còn cách nào khác!
“Ông hiện giờ ở đâu? Giấy chuyển nhượng cổ phần tôi lập tức làm ngay, tôi không muốn nhiều lời. Tôi muốn lập tức cho tôi gặp Mễ Lan, ông phải đảm bảo sự an toàn của cô ấy!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.