Yêu Hận Vô Tận

Chương 19:




Chân Uất Lam đang cố gắng đạp thật mạnh con dao cắt thuốc, cứ thế mà nghiền mà cắt. Nàng cố gắng để cho bản thân tập trung nghe những tiếng cắt ‘phập, phập’ của dao, hy vọng những âm thanh này có thể át được tiếng tiếng lấp đất để chôn xác của Mẫn Lan Thao phía sau núi, cách nàng chỉ có một bức tường.
‘Phập, phập’
Vừa rồi, khi y lấy một cái bao bố để đựng các bộ phận của thi thể con người mà y đã cắt ra từng phần, đi ngang qua nàng, cả người nàng như chết đứng, thiếu chút nữa ngã từ trên ghế xuống. Nàng không dám nhìn kỹ cái bao nặng nề mà y đang vác, nhưng mà chỉ trong một phút lơ đãng, nàng liếc mắt qua thấy được những sợi tóc người chết lòa xòa rớt ra, cả người nàng run bắn lên, mắt tối sầm xuống, hồi lâu vẫn chưa thấy được ánh mặt trời.
Bây giờ nàng mới lý giải được vì sao Hương Cầm lại nói với nàng Tu Đức Uyển là một nơi khủng khiếp, nhất là những cảnh tượng khiến người khác sởn cả tóc gáy sau cánh cửa này, đi ra khỏi cánh cửa này, men theo ra phía sau núi, là nơi Mẫn Lan Thao dùng để chôn xác người.
Cuối cùng nàng cũng hiểu được Du Hợp Trang nhiều kẻ hầu người hạ như thế, thế mà không một ai chịu tới nơi này hầu hạ Mẫn Lan Thao, đều coi y như một loại ma quỷ vô cùng sợ hãi, tránh như tránh tà. Y thật sự không thèm quan tâm đến cảm nhận của người khác, cứ để mặc cho người khác thấy những thứ khủng khiếp, không hề che giấu gì cả. Những hành động khiến người khác kinh hồn bạt vía ấy y cũng chả buồn giấu giếm -- như lần đầu tiên nàng đến nơi này, y không e dè gì mà để cho nàng thấy cảnh tượng mổ xác người lấy nội tạng để nghiên cứu của y……..
Nàng tới nơi này phụ giúp y đã được hai ngày, trừ nàng ra, không có người nào muốn đặt chân tới đây nữa. Người hầu đến đưa cơm hận không thể đem cơm đặt ở trước cửa viện, sau đó quay đầu bỏ chạy. Mẫn Lan Thao đem quần áo cùng với chén bát dơ đem đến cửa trước sân, tự khắc sẽ có người khác đem đi giặt, rửa, sau đó đem đồ sạch trả về.
Thời điểm nàng vừa mới tới đây, không biết sau núi là chỗ nào, còn mở cửa ló đầu ra nhìn…Chỉ thấy từng cái hố to một, cái lấp rồi, cái chưa lấp. Bây giờ nghĩ lại mà nàng vẫn cảm thấy lạnh cả sống lưng. Chắc chắn là không có ai chịu đến đây giúp y chôn những thi thể đã bị mổ xẻ kia, cho nên y mới chịu cho Bộ Nguyên Ngạo sai người đào mấy cái hố to, để chính y đi chôn.
Mẫn Lan Thao đã chôn xong cái thi thể ấy, cả người toàn là mồ hôi, quay vào trong phòng.
Uất Lam nhìn y, người mặc áo ngắn, để phanh ngực ra, mái tóc ẩm ướt dán vào lưng áo, mà Uất Lam cảm thấy buồn cười. Đây là Mẫn công tử lạnh lùng tàn khốc, làm cho người sợ hãi đây sao? Nếu không phải là làn da y quá trắng trẻo, khuôn mặt anh tuấn, nhìn thế này thật giống như một anh nông dân mới đi cày về.
“Cười gì?” Y trừng mắt với nàng một cái: “Có muốn uống nước không?” Y hỏi nàng rồi tiện tay lấy một cái ấm nước đang đặt trên hành lang gấp khúc giơ lên.
Uất Lam lắc đầu nguầy nguậy, nàng đến đây, ở trong này phụ giúp y làm thuốc đã là giới hạn cuối cùng của nàng rồi, bước vào trong khoảnh sân này của y, đừng nói đến ăn, ngay cả uống nước nàng cũng không dám. Buổi trưa nàng nhìn y ăn cơm, quả thật các món ăn đấy rất thơm ngon, thế nhưng nàng ngay cả một miếng cũng không nuốt trôi, cố gắng nén xuống không phun ra đã là nể mặt y lắm rồi.
Y cười lớn, trực tiếp đổ nước từ trong ấm vào miệng, rồi nói tiếp: “Đám nô tài của tên Bộ Nguyên Ngạo đó chẳng tên nào dùng được cả, đến mấy việc này mà cũng bắt ta phải đích thân đi làm.” Nghe giọng nói của y có chút oán giận.
Nàng cong cong khóe miệng, không phải là không dùng được, mà là những người đó không chịu được y.
“Ta đi nghỉ ngơi một lát, đợi lát nữa có nha hoàn đến đưa quần áo, cô nói với nàng ta lấy cho ta một ít lá trà để uống, ở đây hết rồi.”
Uất Lam lại gật đầu, Mẫn Lan Thao dùng tay áo quạt cho mình, rồi bước vào phòng trong ngủ. Nàng thật cảm thấy khâm phục y, có lẽ đó là thói quen của y rồi. Trong Tu Đức Uyển, một phòng thì đầy những thứ chum rượu ngâm toàn những mẫu vật kinh khủng, phía sau phòng thì toàn là mồ mả, vậy mà trong gian phòng ngủ của y còn có thêm một cái thi thể y chưa ‘nghiên cứu’ xong…Thế mà y vẫn có thể ăn được, ngủ được, nàng quả thật là bội phục y vô cùng.
Lúc nha hoàn đến đưa quần áo, Uất Lam cố ý xin thêm một ít quả mơ, vì nàng phát hiện Mẫn Lan Thao rất thích uống hồng trà, nhưng lúc nào y cũng tùy tiện đem chè đỏ Kỳ Môn giảo qua nước sôi, sau đó thì uống, nàng không phải là để ý, nhưng y … thật không giống hắn. Bởi vì hắn thật sự rất thích uống trà, nên nàng đã cố gắng tìm những người am hiểu về trà mà học hỏi.
Mẫn Lan Thao sau khi ăn ngon ngủ kỹ đi ra khỏi phòng, thì mặt trời đã dần lặn về phía Tây. Y chắc là cảm thấy hơi khát, cúi đầu tìm kiếm ấm trà mọi khi vẫn đặt trên mặt đất, thì không thấy đâu, vừa muốn mở miệng quát lên, thì Uất Lam đã đi tới nói chuyện với y.
“Cái ấm trà này lâu ngày rồi chưa rửa, dơ quá rồi, nếu uống nữa sẽ bị đau bụng đó, tay ta như thế này, không thể rửa ấm được, nên ta đã đưa cho nha hoàn đưa trà rồi.
“Hừ, hai ta ai là đại phu hả?” Mẫn Lan Thao cũng vẫn không cảm thấy vui vẻ.
“Mẫn công tử, ta đã cắt thuốc xong rồi. Chờ đến khi nấu được ấm trà mới, cũng trễ rồi, công tử uống tạm cái kia đi.” Uất Lam chỉ chỉ về phía cái bàn đá dưới tán cây.
“Cô như vầy mà đi pha trà sao? Cái tay này không cần nữa hả?” Y tức tới nỗi muốn đập phá.
“Ta đã băng rất cẩn thận rồi, không ảnh hưởng tới miệng vết thương đâu.”
“Cô lại cho đường hay mấy thứ linh tinh vào trà chứ gì?” Mẫn Lan Thao bĩu môi nói, nguyên do là hồi trước y cũng để nha hoàn pha trà cho y, thế nhưng mấy nha hoàn đó đều có thói quen bỏ đường vào trà, lại còn đổ trà vào mấy cái chén hoa hòe gì đó nữa chứ, y thật sự cảm thấy rất phiền, nhưng cũng lười nói với các nàng ấy, nên tự mình đi nấu lấy trà để uống luôn.
Nhưng mà, Uất Lam vẫn sử dụng cái ấm thật lớn, duy trì phong cách uống trà khác người của y.
Y mở miệng ra, đổ một ngụm trà vào, nuốt xong, mới ngẩn người ra: “Cô cho cái gì vào trà vậy?”
Uất Lam thấy y nói vậy mới lo lắng hỏi: “Công tử không thích sao? Ta cảm thấy trà đỏ Kỳ Môn có chút ngọt, công tử lại không thích ngọt cho lắm, nên ta mới cho vào đấy một ít quả mơ…Nếu công tử không thích, lần sau ta không cho vào nữa.
Mẫn Lan Thao im lặng một lát rồi lạnh lùng nói: “Cô đi về đi, ngày mai nhớ đến sớm. Được rồi … lần sau cứ nấu như vậy cho ta đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.