Yêu Hận Vô Tận

Chương 21:




Bốn gia đinh cường tráng thở hồng hộc, nâng một thi thể người được quấn chiếu vào Tu Đức Uyển, Uất Lam thấy thế, không khỏi nuốt vào một ngụm khí lạnh, nhưng mà không biết tại sao lại tự giác đứng lên.
Gia đinh đi đầu gọi mấy tiếng, đã thấy Mẫn Lan Thao xồng xộc chạy tới, xốc chiếu lên xem xét kỹ lưỡng cái thi thể bên trong, trầm giọng hỏi: “Đã chết bao lâu rồi?”
“Không quá một canh giờ ạ.”
Mẫn Lan Thao ừ một tiếng, phẩy tay bảo bọn họ đặt thi thể xuống, bản thân thì vọt vào bên trong, sau đó chạy nhanh ra, trên tay y cầm một cái chén nhỏ, cõng hòm thuốc của mình mà chạy như bay lại cái thi thể kia.
“Thanh Tú , lại đây.” Mẫn Lan Thao có vẻ hấp tấp, nhưng khuôn mặt vẫn cố gắng bình tĩnh. Y trích một ít máu trong thi thể, lại trích một ít của Thanh Tú, bỏ chung vào một chén. Đột nhiên y mừng rỡ reo lên: “Thanh Tú, tên này thích hợp!”
Y hưng phấn bảo mấy gia đinh đó đem thi thể vào trong phòng, vẻ mặt thích thú, mừng rỡ y như Thanh Tú, chạy vào trong phòng, chạy được vài bước thì dừng lại, y quét mắt qua Uất Lam đang đứng đó, khuôn mặt nàng đang trắng bệch ra vì sợ: “Cô cũng vào luôn đi.”
“Ta sao?” Uất Lam ngạc nhiên, nàng có thể làm gì chứ…
Uất Lam cúi thấp đầu xuống, sắp xếp lại những vật dụng trong hòm thuốc của Mẫn Lan Thao, những thứ này tuy toàn là những thứ khiến nàng nhìn thấy mà nổi da gà, nhưng mà so với…So với ngẩng đầu lên nhìn thấy cảnh y loay hoay moi moi, cắt cắt ở cái thi thể kia vẫn tốt hơn. Nhưng mà cho dù nàng nhìn chăm chăm vào bàn tay mình, thì vẫn có lúc vô tình liếc qua, nàng thấy y lôi cái gì từ trong mắt thi thể kia ra, gắn vào trong mắt Thanh Tú cô nương.
Xộc vào mũi nàng là một loại mùi gì đó thật ghê tởm, khiến nàng buồn nôn, nàng cũng không rõ lắm…dũng khí gì khiến nàng không bịt mũi, che miệng mà lao ra khỏi nơi này.
“ Cây dao nhỏ ở vị trí thứ hai.” Mẫn Lan Thao lạnh giọng phân phó, mắt của y vẫn nhìn chằm chằm vào bàn tay mình đang đặt chỗ đôi mắt của Thanh Tú, y sợ là nếu xảy ra một chút sai sót nhỏ nào, cũng sẽ khiến cho cô bé mười tuổi này mất đi hy vọng được nhìn thấy ánh sáng.
Khi Uất Lam đưa dao cho y, nàng bị vẻ mặt nghiêm túc của y làm cho chấn động. Nàng thật hâm mộ y, giây phút này y vì mục tiêu của mình, mà đem hết tất cả sức lực của mình, không hề lơ là. Nàng biết cái cảm giác muốn nắm lấy mục tiêu không nỡ buông tay là như thế nào, nàng cũng đã từng cố chấp kiên cường như thế, nàng đã cố gắng rất nhiều….
“Cây nhíp thứ năm.” Y lại nói tiếp.
“ Dạ.” Nàng nhanh chóng đưa cho y, trong lòng nàng như có gì đó thôi thúc, có thể đem sức lực của mình để cứu lấy một linh hồn tuyệt vọng như Thanh Tú, loại cảm giác thần thánh này bây giờ nàng mới được trải nghiệm, làm cho linh hồn nàng cũng được an ủi, sự đau đớn trong tim cũng được xoa dịu bớt. Giờ phút này, hy vọng của Thanh Tú cũng trở thành hy vọng của nàng. Nàng thích cảm giác này, nàng cảm thấy mình không còn là một đồ rác rưởi bị người ta vứt bỏ.
Nàng đã trở lại thành một con người rồi.
Khi Mẫn Lan Thao nhẹ nhàng thở ra một hơi, Thanh Tú cũng đã ngấm dần thuốc mê, thiếp đi, nàng cũng cười rạng rỡ, cả người thoải mái. Nàng cầm lấy miếng gạc, mỉm cười lau mồ hôi cho Mẫn Lan Thao, y liếc nhìn nàng một cái, nhìn thấy nụ cười dịu dàng của nàng, cả người y dường như cứng lại, nhưng không né tránh ánh mắt nàng.
“Cô đi lấy một cái chén sạch lại đây đi.” Y nói.
Uất Lam mỉm cười gật đầu, cầm đến cho y một cái chén, y lại sai nàng đi dọn dẹp giường chiếu cho Thanh Tú, bởi vì bảy ngày tiếp theo cô bé phải ở lại đây cho y theo dõi.
Khi nàng trở lại, đã thấy trong tay y cầm theo một cái chén nhỏ đi ra khỏi phòng, nhìn trái nhìn phải, hình như là không biết đem thứ trong chén kia đem đi đâu. Nàng ngây thơ hỏi: “Đây là cái gì thế?”
Mẫn Lan Thao mấp máy môi, do dự một lát rồi quyết định khóe léo nói: “Hổ phách đấy!”
Hổ phách sao? Uất Lam cẩn thận nhìn kĩ thứ trong chén, như là một chén đậu hũ vậy, sao lại là hổ phách được! “Này, không đúng nha..” Nàng còn cúi đầu xuống xem kỹ lần nữa.
Y không thể nhịn được, khẽ nhíu mày, đã cố tình nói lảng nói tránh thế rồi còn không chịu hiểu, đã thế lại còn nhìn chằm chằm vào nữa chứ: “Óc người đấy! Làm thuốc thì gọi là ‘hổ phách’.”
Quả nhiên, nghe xong câu này, sắc mặt Uất Lam trắng nhợt, che miệng, xoay người bỏ chạy. Biết nàng đã lâu như thế, đây là lần đầu tiên y thấy nàng không thờ ơ, lạnh nhạt, chạy như điên như thế…Y cười cười, không nghĩ là, cô gái nhỏ này có thể chạy nhanh như thế.
Uất Lam cảm thấy trong dạ dày mình đang quặn đau từng đợt, bởi vì chạy quá nhanh, nàng khó chịu thở dốc, cảnh vật trước mắt biến thành từng mảng màu đen.
“Cẩn thận đấy!” Nàng nghe thấy tiếng người quát, mới lấy lại bình tĩnh được. Thì ra là do nàng hoang mang rối loạn chạy khỏi Tu Đức Uyển, đã chạy lao tới Bộ Nguyên Ngạo đang đi về phòng ăn trưa, thiếu chút nữa là đâm sầm vào người hắn. Đinh quản sự đang đi phía sau hắn không thể không la lên nhắc nhở nàng.
Lòng đã nguội lạnh, thì tâm sẽ không hoảng hốt. Nàng thu vẻ mặt lại, cúi sâu xuống tới thắt lưng, cúi chào hắn, làm tốt bổn phận của một kẻ ăn người ở.
Bộ Nguyên Ngạo lạnh lùng nhìn nàng, vừa rồi khi hắn thấy nàng hoảng hốt chạy đi như thế, nhìn như là một cô bé con……Làm cho tim hắn như có gì đó đâm vào, vẻ mặt như thế của nàng, đã mấy năm rồi hắn không được thấy.
“Gia, đi thôi ạ.” Đinh quản sự cẩn thận nhắc nhở, Gia cứ đứng nhìn nàng ta như thế, cũng không chịu bước đi, bọn người hầu bưng thức ăn đang đứng đằng sau, đồ ăn nóng, bọn họ cũng khó chịu nha.
Bộ Nguyên Ngạo không nhìn nữa, tiếp tục bước đi. Mấy người hầu bưng cơm đi sau hắn lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, theo hắn vào trong viện.
Uất Lam lúc này cũng thở phào nhẹ nhõm, đứng thẳng người lên, nha hoàn bưng một khay đồ ăn khai vị đi ngang qua nàng — đậu hũ chưng và trứng bắc thảo.
“Oẹ..” Uất Lam quay người chạy nhanh đi, đi được vài bước, cuối cùng nàng nhịn không nổi, phun ra.
Bộ Nguyên Ngạo dừng bước, nhìn về phía bóng dáng gầy yếu đó, nhíu mày.
Bước vào phòng, hắn lập tức phân phó: “Người đâu, đi gọi Mẫn Lan Thao tới!”
Mẫn Lan Thao vừa vào phòng, đã thấy một bàn đồ ăn được sắp sẵn, y không chút khách khí mà ngồi vào bàn ăn liền. Bộ Nguyên nhìn y, cũng không hề có ý động đũa.
“Mấy ngày nay…nàng ta đều ở chỗ của huynh giúp huynh làm thuốc sao?” Khuôn mặt hắn có chút u ám, hỏi Mẫn Lan Thao.
“Ừ.” Mẫn Lan Thao không thèm ngẩng đầu lên, cắm cúi mà ăn, hiểu được người hắn đang muốn nói đến là ai.
“Huynh xem mạch cho nàng ta một chút…có phải nàng ta …có thai không.”
Mẫn Lan Thao dừng đũa, ngẩng đầu nhìn thẳng vào Bộ Nguyên Ngạo, bị y nhìn như vậy, Bộ Nguyên Ngạo có điểm xấu hổ, lại không thể phản bác điều gì, chỉ có thể bực bội quay mặt đi.
“Có phải huynh nhìn thấy nàng ta nôn không?” Mẫn Lan Thao cười hắc hắc vài tiếng, Bộ Nguyên Ngạo trừng mắt nhìn y, không thèm nói gì: “Nàng ta không có khả năng mang thai được, hàn độc trong người khiến nàng không thể mang thai. Nếu không lão già họ Uất thà để cho con cái của lão lấy vợ, sinh mấy đứa cháu khác, chứ có chết chắc lão cũng không đến cầu xin huynh, đem con gái của lão đến cho huynh chà đạp đâu.”
Bộ Nguyên Ngạo vẫn nghiêm mặt, lạnh lùng không nói lời nào.
Mẫn Lan Thao buông đũa, nhìn thẳng vào hắn: “Cho dù nàng ta có thể sinh con, huynh cũng không nên khiến nàng ta mang thai con của huynh. Huynh và nàng ấy…Số mệnh đã định là kẻ thù không đội trời chung với nhau rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.