Yêu Hận Vô Tận

Chương 28:




Nhìn theo ánh mắt của Mẫn Lan Thao, Bộ Nguyên Ngạo xấu hổ bước qua kéo chăn che lấp nơi tư mật nhất của Uất Lam lại.
"Ngươi tránh ra." Mẫn Lan Thao nghiêm mặt lạnh lùng nói, lấy từ hòm thuốc ra một cây ngân châm.
Bộ Nguyên Ngạo cắn chặt răng, cuối cùng cũng phải lui về phía sau vài bước. Thấy Mẫn Lan Thao thành thạo xốc chăn lên, những gì riêng tư nhất của Uất Lam đều phơi bày trước mắt y, Bộ Nguyên Ngạo phẫn hận há mồm thở dốc, muốn hét lên một tiếng, lại càng muốn giáng cho Mẫn Lan Thao một đấm, đánh chết y luôn ... nhưng điều hắn có thể làm lúc này, chỉ là cắn chặt răng, sống chết nắm chặt nắm đấm đứng ngây ngốc bên cạnh!
Nơi mà y châm kim xuống…. Bộ Nguyên Ngạo cảm thấy cánh tay truyền đến một cơn đau nhói, bàn tay nắm quá chặt, đến cả vết thương trên cánh tay cũng bị động đến.
“Gia….” Hương Cầm mặt mày xám xịt, run rẩy muốn giúp hắn băng bó vết thương, nhưng lại bị hắn lạnh lùng hét lên: “Cút!”
Mấy cây kim được châm xuống, tốc độ miếng băng gạc bị máu nhuộm đỏ chậm lại thấy rõ, hắn thở ra một hơi, nhưng lại không vui lên nổi.
“Người đâu!” Mẫn Lan Thao nhíu mày kêu lên, “Mang nước đường và nước muối đậm đặc đến đây, mỗi thứ một chén”
Kẻ dưới bưng hai chén nước to đến, Mẫn Lan Thao cầm lấy một chén, ngồi ghé vô cạnh giường, đỡ đầu Uất Lam lên đặt chén nước rót vào miệng nàng. Uất Lam đang hôn mê hoàn toàn không nuốt được nước vào, nước đường men theo khoé miệng nàng tràn xuống.
Ngay lúc Mẫn Lan Thao đang lưỡng lự, Bộ Nguyên Ngạo người vẫn luôn đứng bên giường giương đôi mắt lạnh lẽo ngắm nhìn liền bước qua đoạt lấy chén nước từ tay y, tiếp theo sau cái ngẩng đầu gần như dốc cả chén nước vào miệng, rồi dứt khoát cúi đầu xuống ép sát vào môi Uất Lam, đưa vào miệng nàng từng ngụm từng ngụm nước đường và nước muối, mỗi một ngụm đều hôn chặt lấy môi nàng, ép nàng trong vô thức nuốt xuống.
Mẫn Lan Thao nhíu chặt mày, trầm mặc không nói gì, ánh mắt của y lại hiện lên tia đau thương.
Sau khi uống xong hai chén nước đường và nước muối, sắc mặt của Uất Lam đã khá hơn rất nhiều.
Sau khi nhẹ nhàng đặt Uất Lam nằm xuống, lặng lẽ nhìn một lúc, “Đưa nàng đến Tu Đức Uyển.” Mẫn Lan Thao không hề nhìn Bộ Nguyên Ngạo, cũng không phải đang trưng cầu ý kiến của hắn, điều y nói là một quyết định.
“Không, nàng sẽ ở đây.” Ngữ điệu của Bộ Nguyên Ngạo cũng không trầm bổng, điều hắn nói cũng là một quyết định.
Mẫn Lan Thao cuối cùng cũng ngước mắt lên nhìn hắn, Bộ Nguyên Ngạo lại đang nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhỏ nhắn tiều tuỵ nhưng lại không mất đi vẻ thanh lệ của Uất Lam, cũng không hề tiếp nhận dù chỉ một ánh nhìn của Mẫn Lan Thao.
“Bệnh này của nàng…” Mẫn Lan Thao cười lạnh, “ Là do ăn không ngon, lao lực, giá lạnh tạo thành.” Y nhìn thấy Bộ Nguyên Ngạo khẽ run lên, biểu cảm không thay đổi nhưng vết thương trên cánh tay lại tiếp tục trào ra máu.
“Càng là vì lao tâm, lo lắng, khẩn trương. Bây giờ điều nàng cần không phải thuốc bổ, mà là an tâm và yên tĩnh. Nàng ở lại đây….”
Y lại cười chế nhạo, “Được sao? Nếu chuyện này còn xảy ra lần nữa, cái mạng này thần tiên cũng không cứu về được đâu.”
Bộ Nguyên Ngạo trầm mặc nửa ngày trời.
Cuối cùng hắn trầm giọng dặn dò Hương Cầm: “Thu dọn ít đồ đạc của nàng ta, cùng đưa đến Tu Đức Uyển.”
Mẫn Lan Thao nhìn hắn, khẽ than một tiếng, nỗi bất lực của hắn… Y hiểu! Sự tồn tại của Uất Lam__ chính là bất lực lớn nhất của Bộ Nguyên Ngạo!
Uất Lam khó khăn mở mắt ra, nơi này… nàng cũng có chút quen thuộc, là Tu Đức Uyển? Sao nàng lại ở đây? Khẽ rụt vai, hút thêm chút hơi ấm của cái chăn, nàng hơi hiếu kỳ, nàng nhớ rằng… đêm qua nàng nằm trên giường cảm thấy rất lạnh, lạnh đến nỗi toàn thân run rẩy. Lạnh đến bệnh luôn sao?
Bên cạnh giường đặt một chiếc ghế, một góc của ghế đặt một xấp băng gạc.
Bụng dưới nhói đau, một luồng dịch nóng hổi trào ra. Nàng giật mình, khẽ kéo chăn lên kiểm tra__ trên mình quả nhiên không mảnh vải che thân, giữa hai chận còn đặt một miếng băng gạc dày cộm!
Uất Lam còn chưa kịp suy nghĩ tỉ mỉ hơn, Mẫn Lan Thao đã đẩy cửa bước vào, Uất Lam hoảng hốt che chắn kỹ mình lại, khuôn mặt căng cứng như sưng lên gấp mấy lần, tim cũng đập liên hồi, khiến hơi thở trở nên gấp gáp.
Mẫn Lan Thao sửng sốt, lại có chút ngạc nhiên vui mừng “Tỉnh rồi?”
Uất Lam hận không thể lấy chăn bịt mặt lại, không mặc quần áo, nguyệt sự lại đến nữa__ trước mặt y, thì ra…. Nàng vẫn không làm được điều gọi là gì cũng không nữa!
Mẫn Lan Thao trừng mắt nhìn vào mái tóc khẽ rung của nàng, cả người nàng dường như sắp chui hết vào chăn rồi, “Làm gì vậy?! không muốn hít thở nữa hả?”
Nàng không động đậy.
“Cái cần nhìn cũng nhìn hết rồi. Ta còn không thấy ngại ngùng, cô cứ xem mình như một người bệnh đi, còn e ngại gì nữa!” Hắn vô tình thốt lên. “Bệnh của cô nói nhỏ không nhỏ, nói lớn không lớn, nếu ăn ngon ngủ yên, cẩn thận nghỉ ngơi, nếu lần sau máu kinh bình thường, sẽ không sợ đó là bệnh nặng. Nếu còn ra quá nhiều nữa thì vấn đề nghiêm trọng rồi đó. Lần này may là phát hiện kịp thời, nếu không cô chưa chắc có thể sống!”
Nghe những lời này xong toàn thân nàng trở nên cứng đờ… quả thật không thể ngờ rằng một đại nam nhân như y lại có thể thản nhiên nói với nàng về chuyện máu kinh, và…. Đặc biệt là câu “Cái cần nhìn cũng nhìn hết rồi.” của y.
Có lẽ, sự ngại ngùng của nàng là dư thừa, nếu như lần này nàng chết đi… còn không phải tất cả đều lộ trước mắt y sao.”
“Hừm!” Mẫn Lan Thao bực tức kéo chăn ra, nếu cứ ngộp như vậy không phải sẽ bị ngất đi à! Kéo hơi quá đà bộ ngực trơn mịn của Uất Lam hiện ra trước mắt y không chút che giấu, y ngơ người.
Nàng cũng không che lại, chỉ lặng lẽ nghiêng đầu. Bất cứ kháng cự nào, đối với nàng mà nói__ đều là vô ích. Cái thân thể này… có lẽ cách ngày bị y mổ xẻ tứ chi không còn xa nữa rồi.
Ngược lại Mẫn Lan Thao lại hơi bối rối, vội vã giúp nàng kéo chăn che đi.
“Xin… Xin lỗi.” Y xấu hổ thốt lên.
Thân hình Uất Lam khẽ run, trong phút chốc nước mắt trào khỏi đáy mắt… xin lỗi ư? Nhiều ngày như vậy, trải qua nhiều việc như vậy, nàng chưa từng nghĩ rằng, lại sẽ có người nói lời xin lỗi với nàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.