Yêu Hận Vô Tận

Chương 53:




Mẫn Lan Thao trừng mắt với Ân Bội Xu: “Cô và ta không hề giống nhau! Bây giờ cô thấy rồi đấy, Uất Lam không chết, cô nên chết tâm đi mới phải!” Y bước tới giữ lấy nàng ta, nắm lấy tay thô lỗ kéo xềnh xệch ra khỏi cửa.
Khuôn mặt Ân Bội Xu tái nhợt, thật ra nàng biết, sớm hay muộn thì Cù Cảnh Tinh cũng sẽ phát hiện tất cả, không phải do y có bệnh mà do nàng cố ý tránh thai. Thời khắc này cuối cùng cũng đã đến…Lòng của nàng đau quá, năm năm, y đối xử với nàng rất tốt, không hề có một chút nào là không tốt, tất cả đều ở trong tâm trí của nàng! Nàng thật sự rất ích kỉ, quá vô sỉ!
Thấy Ân Bội Xu bị túm tay kéo ra khỏi phòng, tất cả mọi người đều kinh ngạc, ngừng công việc trong tay lại, xúm lại xung quanh. Ánh mắt của Ân Bội Xu---vẫn là không tự giác mà tìm kiếm bóng dáng quen thuộc của Bộ Nguyên Ngạo. Bất đắc dĩ, thật là bất đắc dĩ mà! Nếu yêu một người có thể dùng lý trí mà không dùng con tim để lựa chọn, thật là tốt biết mấy, nàng, nhất định sẽ không do dự một giây phút nào, mà chọn Cảnh Tinh….
Nàng đã nhìn thấy hắn rồi, trong nháy mắt, nàng nhìn thấy những thứ ẩn chứa trong đáy mắt hắn!
Hắn yên lặng ngồi trên ghế, nhân lúc Uất Lam tỷ không hề chú ý mà dõi theo nàng.
Nhiều năm kiên trì của nàng, trong nháy mắt bị ánh mắt như lửa nóng của hắn thiêu rụi hoàn toàn! Lúc này…nàng thật sự đã không còn một chút hy vọng nào nữa rồi.
Khi nàng nghe Cảnh Tinh nói vợ của Mẫn thần y tên là Uất Lam, nàng còn tự dối gạt bản thân rằng cái tên này nhất định là do Mẫn đại ca tình cũ khó quên mà gọi vợ mình như thế. Nhưng khi gặp mặt, nàng nhìn thấy Uất Lam tỷ, nhìn thấy tỷ ấy tươi cười rạng rỡ, và cũng đồng thời được chứng kiến vẻ mặt ẩn nhẫn của Nguyên Ngạo.
Thật ra, giây phút đó…Nàng biết rằng, mình đã thật sự không còn chút hy vọng nào nữa cả.
Uất Lam tỷ đã mất đi trí nhớ, nếu như Nguyên Ngạo nói ra tất cả, thì có lẽ nàng sẽ cảm thấy dễ chịu hơn một chút. Nhưng Nguyên Ngạo lại không nói gì cả, chỉ lạnh lùng nhìn nàng một cái, hàm ý dành cho nàng là nàng đừng nên nói gì, cứ để cho tỷ ấy hạnh phúc như thế đi. Lúc ấy, nàng mới hiểu được, tình yêu của hắn đối với Uất Lam tỷ, cuối cùng là sâu nặng đến nhường nào.
Hắn nhung Uất Lam tỷ đến mức nào, trừ hắn ra, nàng là người biết rõ nhất! Hắn càng yêu Uất Lam tỷ nhiều bao nhiêu, nàng lại càng oán hận hắn nhiều bấy nhiêu!
Nhưng mà, thời điểm Uất Lam tỷ xuất hiện giống như kỳ tích, thì hắn lại lựa chọn im lặng - nàng biết, hắn cam lòng dùng tất cả mọi thứ để đổi lấy nụ cười cho tỷ ấy, nụ cười cua tỷ ấy lớn hơn tất cả những gì hắn có, thậm chí là sinh mệnh.
“Làm sao lại thế này?” Cù Cảnh Tinh tức giận kéo tay Ân Bội Xu ra khỏi bàn tay đang kìm chặt của Mẫn Lan Thao.
Mẫn Lan Thao nhìn Ân Bội Xu đang đờ đẫn đứng ở bên kia, đây mới chính là lần đánh cuộc cuối cùng của nàng ta! Nàng ta sớm nên hiểu được, thứ mà nàng ta nên đón nhận chính là người đàn ông bị nàng ta lừa gạt suốt năm năm qua, mà không phải là chờ đợi tình yêu từ Bộ Nguyên Ngạo!
“Không thể sinh con được, là vấn đề của cô nàng! Thân thể của nàng ta rất lạnh, khó có thể thụ thai được!” Mẫn Lan Thao trừng mắt nhìn Ân Bội Xu.
Cả Ân Bội Xu và Cù Cảnh Tinh đều đồng loạt run lên.
Ân Bội Xu không rõ tại sao y lại nói như vậy?
“Nhưng mà….” Cù Cảnh Tinh nghi hoặc: “Trước đó nàng có đi khám qua rất nhiều đại phu rồi mà, sao chưa nghe nói…” Nếu nguyên nhân đơn giản như thế, thì tại sao y mời biết bao nhiêu danh y về chữa trị rồi mà không ai phát hiện ra.
“Ngươi có tin ta không?” Mẫn Lan Thao lạnh lùng hỏi: “Khả năng nàng ta thụ thai là rất thấp, có lẽ cả đời cũng không thể sinh con.”
Ân Bội Xu nhìn Mẫn Lan Thao, nàng đã hiểu được dụng ý của y rồi.
Cù Cảnh Tinh trầm mặc trong chốc lát, tất cả mọi người không ai nói một tiếng nào, chỉ lo nhìn chằm chằm vào Cù Cảnh Tinh. Uất Lam lo lắng cau mày, tuy rằng nàng không biết người thanh niên này đối với Ân Bội Xu như thế nào, nhưng tình huống đại khái nàng cũng có thể hiểu được. Gia thế của Cù công tử rất tốt, nếu vị muội muội này có vấn đề không thể sinh con được…Uất Lam đau lòng, cho dù vị Cù công tử này vẫn yêu thương vợ mình, nhưng cũng khó tránh được việc nạp thiếp để có con nối dõi.
Cù Cảnh Tinh đột nhiên bật cười, ôm chặt lấy Ân Bội Xu: “Không hề gì, Xu Xu. Ta cũng không thích con nít cho lắm, tìm thầy thuốc chỉ là ta sợ nàng sẽ trách cứ ta mà thôi. Cù gia ta rất đông người, thúc bá huynh đệ ta ai cũng có con có cháu cả rồi, căn bản là cũng không cần thêm một hai đứa nhóc để phá nhà phá cửa nữa đâu, cũng không cần hương khói làm gì, đã có anh chị ta lo rồi, đừng nói là nàng sinh không được, nàng sinh được, ta cũng không cần đâu, thật đấy!”
Uất Lam cảm động che miệng bật khóc, nước mắt không nén được mà chảy dài. Vị tiểu muội này, thật sự rất hạnh phúc, có một người chồng yêu thương mình như thế.
Mẫn Lan Thao bình tĩnh nhìn Ân Bội Xu: “Những thứ cần phải quý trọng, có rất nhiều, nên nắm lấy mà quý trọng nó khi còn có thể, nếu bỏ lỡ, thì sẽ không còn cách gì làm lại được đâu!”
Nguyên Ngạo vẫn chưa biểu lộ gì, nghe xong những lời này, thân người hắn cứng đờ.
Không thể làm lại được sao? Hắn rũ mắt xuống, nói rất đúng, đã không thể làm lại, không thể quay đầu lại được nữa rồi.
Hắn đứng lên, cũng đã hiểu được những chuyện đang xảy ra.
“Tốt rồi, Xu Xu, đừng khóc.” Hắn nhìn nàng, như nhìn một đứa trẻ con phạm lỗi, vẻ mặt vừa yêu thương vừa trách móc” Sau này, muội nhớ đừng phụ Cảnh Tinh đấy nhé.”
Ân Bội Xu khóc như muốn đứt gan đứt ruột, có thể khóc ra được, thật là tốt quá, nàng cuối cùng cũng đã có thể được giải thoát rồi. Nàng nén khóc, nhìn Bộ Nguyên Ngạo mà gật đầu, nàng cuối cùng cũng đã thành công thoát khỏi tình yêu đau đớn này rồi, nàng cuối cùng cũng đã buông tay được rồi, nàng không cần phải cố chấp ôm lấy mối tình đau khổ tuyệt vọng đó nữa rồi. Hạnh phúc của nàng thật ra rất gần, có được nó dễ như trở bàn tay, nhưng nàng không biết, bây giờ, nàng cuối cùng cũng đã có thể đưa tay ra với lấy nó được rồi!
“Mẫn đại ca…” Nàng nghẹn ngào nhìn Mẫn Lan Thao: “Bệnh của muội có thể chữa khỏi được không? Muội muốn sinh thật nhiều con cho Cảnh Tinh!”
Mẫn Lan Thao gật đầu với nàng, bệnh của nàng, đã chữa được rồi, vậy bệnh của y, biết phải làm sao?
Bộ Nguyên Ngạo thản nhiên mỉm cười, ánh mắt hắn lướt thoáng qua Uất Lam, dừng lại ở khuôn mặt Mẫn Lan Thao: “Tất cả đều đã có kết quả, cũng có cách giải quyết hết rồi…Chúng ta, nên trở về đi thôi.”
Mắt Mẫn Lan Thao mở trừng trừng nhìn Bộ Nguyên Ngạo, nhưng không nói gì.
Bộ Nguyên Ngạo kềm lòng không được, lại quay mặt nhìn về Uất Lam, nàng đang nhìn hắn, lúc này hắn không tránh ánh mắt của nàng nữa, cho dù đây là lần cuối cùng còn được thấy nhau, hai người rồi sẽ chia xa, nhưng hắn vẫn muốn nở nụ cười với nàng.
“Ta sắp phải đi rồi.” Hắn nhẹ nhàng nói với nàng.
“Bộ Gia…” Uất Lam cảm thấy kỳ lạ, tại sao, nàng cứ muốn nhìn thấy người đàn ông xa lạ này? Vì sao, khi nghe hắn nói sẽ rời đi, trái tim nàng chợt nhói lên?
“Bộ Gia …”
Tất cả mọi người đều cúi mặt nhìn xuống đất, chỉ có Uất Lam và Cù Cảnh Tinh không hề biết gì, sao lại không rõ tình huống này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.