Yêu Hồ Loạn Thế

Chương 81: Mười tám tầng địa ngục




Cái tên địa ngục đã tồn tại từ rất lâu, cái tên này đối với đại đa số mọi người đều là một cơn ác mộng. Một số người khi nguyền rủa kẻ khác thì đều thích dùng những lời nói kiểu như:"Ngươi xuống địa ngục đi", đối với nhân loại mà nói, địa ngục là nơi đáng sợ nhất trên thế gian này.

Nhưng đi vào địa ngục như thế nào? Cái đáp án này sợ rằng không một người nào biết cả.

Địa ngục kỳ thật cũng không đáng sợ, chân chính đáng sợ không phải là địa ngục, mà là nơi người đời cũng biết rõ, mười tám tầng địa ngục.

Đầu cuối cùng của quỷ vực, hướng ngược lại với cầu Nại Hà.

Trước mặt là một tầng không gian trống rỗng, chỉ có hắc vụ nồng đậm lượn lờ, căn bản là nhìn không thấy tình hình đường đi phía trước. Nhưng ở phía trước có một nhóm lớn người đang sắp xếp đội ngũ, ở bên ngoài tiểu quỷ đang sắp đặt cho từng người một đi vào trong hắc vụ. Vẻ mặt của đám quỷ hồn này biểu hiện không giống nhau, nhưng đều có một điểm chung, đều hiện lên vẻ cực kỳ sợ hãi.

Mười tám tầng địa ngục trong truyền thuyết, có kẻ nào là không sợ hãi?

Có lẽ những người này khi còn sống làm ác quá nhiều, sau khi chết bị phạt đến mười tám tầng địa ngục tiếp nhận trừng phạt, sau đó mới lại quay về luân hồi.

Đầu trâu mặt ngựa dẫn theo Phương Tử Vũ đi đến trước mảnh hắc vụ thì dừng lại, đầu trâu chỉ vào hắc vụ nói:

-Chúng tôi không thể tiếp tục đưa ngươi đi vào, ngươi từ đây đi vào chính là mười tám tầng địa ngục.

Phương Tử Vũ tiến lên phía trước một bước, giọng lạnh lùng nói:

-Nhớ kỹ việc các ngươi đã đáp ứng.

Mặt ngựa cười lạnh nói:

-Yên tâm, diêm vương đã nói ra tuyệt không đổi ý. Ngươi chưa từng nghe câu"diêm vương muốn ngươi canh ba chết, tuyệt không lưu ngươi đến canh năm" sao? Đó là nói diêm vương nói một không hai.

Đầu trâu tiếp lời nói:

-Chỉ có điều phải đợi ngươi bình yên từ mười tám tầng địa ngục đi ra đã, ngươi tự mình cẩn thận đi.

Phương Tử Vũ không nói nữa, chỉ ôm lấy cánh tay bước dài về phía trước.

Khi nó bước vào trong hắc vụ một khắc, mọi thứ trước mắt tất cả đều biến đổi.

Bên người không còn là nhìn không thấy nữa, mà mơ hồ có thể nhìn thấy bóng người lay động phía trước, lại quay đầu nhìn lại, đầu trâu mặt ngựa ở phía sau đã không còn nhìn thấy nữa, sau lưng cũng mơ hồ có rất nhiều bóng người qua lại.

Lúc này, Phương Tử Vũ mới giật mình phát hiện ra, nguyên lai mảnh hắc vụ này là một tầng không gian khác, khi nó bước chân vào hắc vụ thì đồng thời nó cũng tiến nhập vào cái không gian được gọi là mười tám tầng địa ngục.

-Phương Tử Vũ?- Đột nhiên một thanh âm lạnh lẽo vang lên bên cạnh Phương Tử Vũ.

Phương Tử Vũ khẽ rùng mình một cái, rất nhanh khôi phục trở lại, xoay đầu nhìn lại, nhưng thủy chung vẫn không nhìn thấy rõ khuôn mặt của người bên cạnh. Chỉ đành gật đầu nói:-Phải.

Thanh âm lạnh lẽo của kẻ đó lại vang lên:

- Đi theo ta.

Đối với biểu hiện của kẻ này, Phương Tử Vũ đã không còn kinh ngạc nữa, hắn có thể biết tên của mình, chắc hẳn là đã được diêm vương hoặc phán quan thông báo trước, mà kẻ này cũng có thể là một tên quỷ quan hoặc tiểu quỷ chưởng quản tầng địa ngục này.

Chỉ là không biết, nơi này là chỗ nào của tầng địa ngục thứ nhất, xung quanh đều thập phần im lặng, không có lấy một tia âm thanh.

Phương Tử Vũ một mực đi theo kẻ nọ đi về phía trước, ở trong hắc vụ, có rất nhiều người tới tới lui lui qua lại, nhìn không thấy mặt của bọn họ, nhưng bọn họ lại không phát ra bất kỳ một âm thanh nào, hết thảy đều hiện ra quỷ dị như vậy.

Ở phía trước, có một đám người đang xếp hàng, những người này đều giống nhau nhìn không ra tình cảm gì, chỉ có thể cảm giác được thân thể của bọn họ đang run rẩy.

Người nọ mang theo Phương Tử Vũ vòng qua đội ngũ đi thẳng lên phía trên cùng, Phương Tử Vũ lúc này mới nhìn thấy, nguyên lai có hơn mười tên tiểu quỷ trong tay đang cầm một vật giống như cái kiềm, mỗi một quỷ hồn đi lên, bọn chúng liền đem cái giống như kiềm nhét vào trong miệng của quỷ hồn đó, sau đó từ trong miệng bọn họ chậm rãi kẹp rút ra một vật dài dài. Còn quỷ hồn đó thì phát ra một tiếng hét lớn thống khổ, đồ vật trong miệng quỷ hồn này bị kéo ra càng lúc càng dài, cho đến cuối cùng"phụt" một tiếng, cái vật dài dài trong miệng bọn họ đột nhiên đứt đoạn, mà bọn họ đồng thời cũng không phát ra bất kỳ âm thanh nào nữa, chỉ che kín lấy miệng.

Phương Tử Vũ chấn động, nó rốt cuộc đã biết vì sao nơi này không có bất kỳ một âm thanh nào, bởi vì nơi này là một cái thế giới không có âm thanh, bởi vì nơi này là một trong mười tám tầng địa ngục được người biết đến nhiều nhất, Bát Thiệt(rút lưỡi) địa ngục.

Kẻ mang Phương Tử Vũ đến đây lạnh lùng liếc mắt nhìn nó một cái, vẫn giọng nói lạnh lẽo ấy, nói:

-Nơi này là Bát Thiệt luyện ngục, phàm là những người khi còn sống, khiêu khích chia rẽ, phỉ báng hại người, miệng lưỡi trơn tru, lời lẽ xảo trá, nói dói gạt người. Sau khi chết đi bị đánh nhập vào Bạt Thiệt địa ngục, tiểu quỷ mở miệng kẻ đó ra, dùng kiềm sắt kép lấy đầu lưỡi, mạnh mẽ rút ra, không phải là nhổ một cái cho xong, mà là kéo dài, chậm rãi lôi ra…

Phương Tử Vũ dùng đầu lưỡi cọ cọ vào làm răng, cảm nhận được chúng nó vẫn như cũ ở trong miệng của mình, lúc này mới lạnh giọng hỏi:

-Ta cũng phải rút lưỡi có phải không?

Người nọ gật đầu nói:

-Đương nhiên phải, không tuân theo quy củ nơi này, ngươi làm sao có thể xông qua mười tám tầng địa ngục?

-Được.

Sau một tiếng"Được" đơn giản, Phương Tử Vũ há rộng miệng nói:

-Rút đi.

Kẻ nọ gọi người lại, một tên tiểu quỷ chạy đến, đem cái kiềm trong tay cho vào trong miệng Phương Tử Vũ. Phương Tử Vũ rõ ràng cảm giác được một vật lạnh lẽo cứng rắng kẹp vào đầu lưỡi mình, còn chưa có phản ứng lại thì đột nhiên, cái lưỡi truyền đến một trận cực kỳ đau đớn.

Nó đau đớn"A" lên một tiếng sau đó lập tức dùng tay phải còn lại duy nhất bịt chặt lấy miệng, lúc này nó rốt cuộc đã biết được nỗi thống khổ của việc bị rút lưỡi, căn bản không phải là việc mà thường nhân có thể năng chịu đựng. Một dòng chất lỏng nóng ấm rỉ qua kẽ tay rơi xuống, nó đã đau đớn đến mức toàn thân phát run. Cho dù là khi cả cánh tay trái đứt lìa nó cũng không run rẩy qua, nỗi đau đớn của cánh tay trái không thể nào so sánh được với sự đau khổ của việc rút lưỡi, tuyệt đối là làm cho người ta đau đớn đến tận xương tủy.

Mãi một lúc sau, nó mới đứng dậy, cảm thụ đầu lưỡi quen thuộc ở trong miệng đã không còn nữa, không khỏi cười khổ một chút, khe khẽ há miệng nhưng lại phát hiện bản thân phát không ra một tia âm thanh, không khỏi cảm thán, xem ra quãng đời còn lại của bản thân đều phải làm một kẻ câm rồi.

Người nọ chỉ về phía trước nói:

-Ngươi cứ hướng về phía trước mà đi, liền có thể đi đến tầng địa ngục tiếp theo. nguồn TrumTruyen.vn

Phương Tử Vũ há miệng muốn hỏi, nhưng lại phát không ra âm thanh.

Người nọ tựa như biết nó muốn hỏi điều gì, nói:

-Một cửa này cũng chẳng phải dễ dàng thông qua, từ nơi này đến cửa vào tầng tiếp theo khoảng cách rốt cuộc có bao xa ngay cả ta cũng không biết. Có thể ngươi chỉ cần đi vài canh giờ, cũng có thể phải đi vài năm, trong đoạn thời gian này ngươi phải cảm thụ sự thống khổ không có tiếng động, nếu như đến lúc đó ngươi không bị điên thì tự nhiên sẽ nhìn thấy cửa vào tầng tiếp theo.

Nói xong, không thèm chú ý đến Phương Tử Vũ nữa, xoay người bay đi.

Phương Tử Vũ cười khổ, chỉ có thể dựa theo phương hướng người đó chỉ mà đi tới.

Đây thật sự là một hành trình kỳ lạ.

Một đường này cũng không biết là đã đi được bao lâu, bên cạnh nơi nào cũng có bóng người lay động, chỉ có điều những người này đều chỉ thấy đầu, không nhìn thấy rõ diện mạo, không phát ra âm thanh. Những người này đều đi rất chậm, phảng phất như chỉ có như vậy mới có thể vượt qua quãng thời gian buồn chán không tiếng động.

Phương Tử Vũ hiển nhiên là loại khác trong đám người này, nó nhanh chóng lách qua những bóng người này mà đi, bởi vì đối với nó mà nói, thời gian không thể lãng phía nhiều.

Thời gian, từng giọt từng giọt mất đi trong không một tiếng động, Phương Tử Vũ rốt cuộc cũng cảm nhận được điều đáng sợ chân chính của Bát Thiệt địa ngục. Khi một người ở trong đám người cảm thụ không tiếng động, không có bất kỳ một âm thanh nào, ngay cả thì thào lẩm bẩm một mình cũng làm không được, hoàn cảnh như vậy tuyệt đối có thể đem một người bức phát điên.

Phương Tử Vũ lúc mới bắt đầu cũng không để ý, nhưng càng về sau, nó dần dần cảm thấy áp lực, áp lực của việc có miệng mà không thể nói.

Bát Thiệt địa ngục chính là một cái thế giới vô thanh.

Ở trên thế gian, những kẻ lánh đời không ra cũng không phải ít, người không thích nói chuyện lại càng nhiều, chỉ có điều cho dù những người này không thích giao tiếp cùng với người khác nhưng bọn họ cũng muốn nói chuyện. Cho dù là dã nhân, một mình ở trong thâm sơn cũng sẽ cùng động vật hoặc cùng cây cối tự đối thoại, nếu không loại áp lực này sẽ khiến cho người ta phát điên lên.

Phương Tử Vũ lúc này chính là đang ở trong hoàn cảnh như vậy, con đường phía trước mờ mịt, một mình trong im lặng cảm thụ sự cô độc.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.