Yêu Hồ Loạn Thế

Chương 96: Thiên cao nhâm long du




Sắc trời đã tối, toàn thành đã treo đèn.

Từ Ngạo Thiên đứng trên tường thành Giang Đô, cùng Lăng Nguyệt phía sau đang cảm thụ phần tình cảm không đổi trong lòng.

Nửa năm rồi, Phương Tử Vũ đã rời đi tròn nửa năm.

Nửa năm qua Từ Ngạo Thiên không ngừng thu được tin tức có liên quan đến Phương Tử Vũ.

Rời đi một tháng, Phương Tử Vũ chém giết hơn mười tu chân giả truy đuổi theo, trong đó có cả cao thủ Xuất Khiếu kỳ. Sau đó ở trong rừng rậm ra tay cứu nữ nhi và nhi tử của trang chủ Cửu U sơn trang cùng nhi tử và nữ đồ của môn chủ Ngọc Kiếm Môn Tiễn Bất Bại. Trang chủ Cửu U sơn trang Lục Kiếm Nam sau khi nhận được tin tức lập tức tuyên bố, Cửu U sơn trang không quan tâm tới chuyện của Phương tử Vũ, không tiếp tụcphái người đuổi bắt, cũng sẽ không gia tăng trợ giúp. Bớt được một địch nhân thành danh với Khốn Thú trận khiến Từ Ngạo Thiên chậm rãi thở một hơi dài.

Lúc này, không biết tại sao lại truyền ra tin tức Phương Tử Vũ là hậu nhân của Long Thần sơn trang, tin tức này khiến rất nhiều cao thủ ẩn thế xuất hiện, trong đó cũng không thiếu những nhân vật đã thành danh mấy trăm năm trước. Sau khi nhận được tin tức này, tâm tình của Từ Ngạo Thiên vốn đã có chút buông lỏng lại một lần nữa bị buộc chặt.

Tháng thứ hai, Phương Tử Vũ quyết chiến với môn nhân của U Tuyền Môn và Nghiễm Thanh Cung ở bên hồ Bành Dương. Nghe đồn một trận chiến đấu đó nhiễm đỏ toàn bộ nước hồ, sau cuộc chiến tổng cộng hơn ba trăm môn nhân của U Tuyền Môn và Nghiễm Thanh Cung bị giết, không ai sống sót, mà Phương Tử Vũ cũng không biết tung tích.

Tháng thứ ba, Phương Tử Vũ quyết chiến với Lệ Dương một đại ma quân ẩn thế đã bước vào Hợp Thể hậu kỳ trên đỉnh Hành Sơn, sau cuộc chiến, Lệ Dương thân tử tại trận, mà Phương Tử Vũ cũng không biết tung tích, từ nay về sau đắc tội Ma Môn, chân chính trở thành đối tượng truy sát của chính ma lưỡng đạo. Sau khi biết được tin tức này, lão đạo sĩ cũng từng không ngừng cảm khái, Lệ Dương thành danh đã lâu, tuy rằng còn dừng lại ở Hợp Thể kỳ, nhưng nếu chân chính liều mạng đả đấu thì không phân cao thấp với lão đạo sĩ Độ Kiếp kỳ, điều này cũng chứng minh tu vi của Phương Tử Vũ đã không ở dưới lão đạo sĩ. Việc này quả thực cũng khiến Từ Ngạo Thiên yên tâm rất nhiều.

Tháng thứ tư, Phương Tử Vũ phát động đánh úp ngược lại, một thân một mình giết lên Khoái Đao Môn, trong một đêm đồ sát toàn môn, Khoái Đao Môn toàn phái tổng cộng một trăm tám mươi chín người không ai sống sót. Tin tức này chấn kinh toàn bộ tu chân giới, Phương Tử Vũ dưới sự đuổi giết của người khắp thiên hạ lại có thể còn dư lực triển khai phản tập kích, hơn nữa còn diệt một môn phái đuổi giết hắn, việc này khiến các phái tu chân đều không khỏi rét lạnh, e sợ bản thân sẽ trở thành mục tiêu kế tiếp.

Tháng thứ năm, liên quân các phái tu chân vẫn như trước đuổi theo Phương Tử Vũ không bỏ, tại phụ cận Thiên Thủy bị hắn lần thứ hai triển khai đánh úp. Theo người sống sót tiết lộ, bọn họ đuổi giết Phương Tử Vũ mấy tháng, trong đó thỉnh thoảng những người ở phía sau bị giết rất nhiều. Mãi đến khi tới phụ cận Thiên Thủy, Phương Tử Vũ trái ngược với bình thường, xoay người giết lại bọn họ, có người nói rằng hắn giống như một con dã thú điên cuồng nhào vào trong đám người đang nghỉ ngơi đả tọa, mỗi lần ra tay liền mang theo vài mạng người. Lúc đó tình huống đại loạn, bởi vì tất cả mọi người tập hợp ở một chỗ, pháp bảo pháp thuật đều thi triển không ra, mà Phương Tử Vũ lại không có điều cố kỵ, tàn sát không kiêng nể, mọi người chỉ có tranh nhau trốn chạy. Mà những người sống sót chính là nhìn thấy tình thế, chuồn mất từ sớm, theo lời nói của bọn họ, là vì lưu lại tính mạng mang tin tức về báo cho mọi người nên mới đào tẩu. Về phần bọn họ vì sao chạy trốn đã không còn ai quan tâm, điều các môn phái quan tâm chính là Phương Tử Vũ lại chỉ bằng sức một người giết hết tinh anh của các môn các phái. Trận chiến ấy vài nghìn người, cuối cùng chỉ có hơn ba trăm người còn sống trở về. Nghe nói ở thời điểm cuối cùng trên chiến trường còn xuất hiện một cỗ yêu khí cường đại chưa từng có, tin tưởng đại đa số những người đó đều chết trong tay của yêu vật đột nhiên xuất hiện.

Sau khi tin tức này truyền lại Ngọc Hư Cung cũng khiến toàn phái chấn kinh phi thường. Lúc trước Bách Kiếp và Bách Độ sống chết không đồng ý truy sát Phương Tử Vũ, chưởng môn Bách Huyền bất đắc dĩ chỉ có thể phái ra đệ tử của mình và vài vị sư đệ phe mình gia nhập vào hành động đuổi bắt. Nhưng không ai nghĩ tới, những môn nhân được phái ra tổng cộng hơn trăm người, chỉ có không đến mười người trở về. Bách Thảo khi đó vô cùng đau đớn, mắng to Phương Tử Vũ không có lương tâm, ngay cả đồng môn cũng tàn sát. Bách Kiếp sau khi biết chuyện chỉ cười nhạt đáp lại, chính bọn họ sao không tự hỏi, là ai phái người truy sát trước?

Bách Kiếp và Bách Độ sau khi biết được tin tức của Phương Tử Vũ cũng là vừa mừng vừa lo, mừng chính là Phương Tử Vũ đang dần dần trưởng thành trong chiến đấu không ngừng, hiện giờ chỉ bằng sức của một người đã chém giết tu chân giả đương thời, loại chuyện này ngoại trừ một người được xưng là nhân vật không được nhắc đến của mấy trăm năm trước thì chính là đệ nhất nhân trong sử sách, bởi vì lúc trước người kia cũng không phải là người. Lo đương nhiên là chuyện của Phương Tử Vũ càng làm càng lớn, hiện giờ không thể thu xếp, hơn nữa ngay cả rất nhiều cao thủ ẩn thế cũng bị kinh động. Không lâu trước chưởng môn Bách Huyền còn mời ra nhân vật trong thần thoại của Ngọc Hư Cung vẫn một mực bế quan trong cấm địa, sư thúc tổ của lão đạo sĩ.

Đây hẳn là sư thúc tổ của sư thúc tổ của Phương Tử Vũ, nhân vật một mực tu luyện ở tầng cao nhất của Ngọc Hư Tàng Thư Các. Năm đó lão phi thăng thất bại, một mực tránh ở trong Tàng Thư Các tiềm tu tán tiên. Không đến vạn bất đắc dĩ thì không được kinh động lão nhân gia người, đây cũng là nguyên nhân lúc trước Bách Linh không cho phép Phương Tử Vũ lên tầng cao nhất.

Bởi vì liên quan đến Phương Tử Vũ, Ngọc Hư Cung hôm nay trở thành nơi mọi người căm ghét, hơn nữa bởi vì ý kiến của những người khác trái ngược với Bách Kiếp và Bách Độ dẫn đến Ngọc Hư Cung bắt đầu xuất hiện nội chiến do đó chia làm ra phái. Cho nên Bách Huyền cũng là bị bức bất đắc dĩ, vốn định mời nhân vật tổ tông này, do người đứng ra điều hòa phân tranh trong nội bộ Ngọc Hư Cung, sau đó nhất trí bình ổn sự phẫn nộ của các phái tu chân đối với Ngọc Hư Cung do Phương Tử Vũ gây ra. Nhưng không ngờ tới, nhân vật cấp tổ tông này sau khi nghe xong chuyện của Phương Tử Vũ không nói một lời, đuổi Bách Huyền đi lại gọi Bách Linh tới âm thầm nói chuyện, bọn họ nói chuyện gì Bách Linh cũng không chịu nói, nhưng ngày hôm sau đã không thấy lão tổ tông. Bách Huyền truy hỏi Bách Linh, Bách Linh chỉ mỉm cười nói người rời núi đi du lịch. Đối với chuyện của lão tổ tông Bách Huyền cũng không dám hỏi nhiều, đành phải hậm hực rời đi.

Ngọc Hư Cung bởi vì sinh ra một Phương Tử Vũ tạo thành chấn động trăm năm khó gặp. Đối với việc này các môn hạ có mừng cũng có lo, trong đó Kim Mê là người khổ cực nhất. Nha đầu này sau khi biết chuyện Phương tử Vũ diệt Ngọc Hàn Cung thì nửa bước cũng không rời Bách Độ, để có thể biết được tin tức có liên quan đến Phương Tử Vũ trước tiên. Phương Tử Vũ xuất hiện sau năm năm biến mất, nàng là một người hưng phấn nhất, nước mắt rơi như mưa ngay tại chỗ không để ý sự có mặt của trưởng bối. Sau đó tin tức của Phương Tử Vũ không ngừng truyền đến, lo lắng của Kim Mê đối với hắn tuyệt đối không thấp hơn Từ Ngạo Thiên, đối với việc này Bách Độ chỉ có thể lắc đầu than thở thiên ý trêu người.

So sánh với Kim Mê, Từ Ngạo Thiên coi như là may mắn, hắn một mực vùi đầu tấn công Giang Đô, mỗi khi làm gương cho sĩ tốt (dẫn đầu ba quân) chỉ là có thể tạm thời quên đi đau thương trong lòng, vơi phần lo lắng. Trong thời gian nửa năm qua Từ Ngạo Thiên tổng cộng tấn công Giang Đô ba lần, từ đầu đến cuối đều công không hạ, nhân bì mã bại (người mỏi ngựa mệt). Mãi đến không lâu trước truyền đến tin tức Phương Tử Vũ một người đồ sát gần nghìn người tu chân, khiến Từ Ngạo Thiên và tướng lĩnh thủ hạ thân tâm (thể xác và tinh thần) chấn động, mỗi người đều vì hành động cổ vũ của Phương Tử Vũ mà liều mạng liên tiếp công thành. Trận này tuy rằng không có đánh hạ Giang Đô, nhưng khiến Lý Tử Thông nguyên khí đại thương, nếu như không có viện quân đến, công hạ Giang Đô chỉ là chuyện sớm hay muộn.

Cũng may là Lý Thế Dân tấn công Lạc Dương chiến sự đang hồi căng thẳng, đành phải rút Lý Thế Tích về, nếu không với tài năng quân sự của Lý Thế Tích đã sớm chạy tới chia một chén canh rồi. Đối với việc này, Lý Thế Dân mặc dù cảm thấy đau đầu nhưng cũng đành chịu, hắn bị Vương Thế Sung bám lấy gắt gao, hơn nữa Đậu Kiến Đức có thể sẽ mang viện quân đến, Lý Thế Dân chỉ có thể đau khổ nhìn Giang Đô rơi vào tay Từ Ngạo Thiên.

Mấy ngày trước, lại có một tin tức truyền ra. Phương Tử Vũ cùng một vị tán tiên ẩn thế triển khai một trận tử chiến trên Thiên Sơn, vị tán tiên kia dường như có quan hệ với Ngọc Hàn Cung, bám riết lấy Phương Tử Vũ không rời, cuối cùng hai người ước hẹn sinh tử đấu trên Thiên Sơn.

Tán tiên là một khái niệm dạng gì? Đó là tồn tại biến thái nhất của thế gian này, cách tiên nhân chỉ có một bước. Nghe nói, năm cao thủ Đại Thừa kỳ khó khăn lắm mới có thể đánh một trận với tán tiên, điều này đủ để nhìn ra sự cường đại của một tán tiên.

Trận chiến đấu này khiến người ta chú ý, thế nhưng kết quả lại không ai biết được. Sau đó rất nhiều người của các phái tu chân đến xem xét, chỉ có thể nhìn thấy một đỉnh núi bị san bằng, băng trên đỉnh núi vạn năm không tan hóa thành tuyết thủy. Một tình huống này khiến người ta chỉ bằng tưởng tượng cũng có thể biết được sự kịch liệt của cuộc chiến, không nghĩ tới Phương Tử Vũ lại biến thái đến mức có thể tranh đấu với tán tiên. Chẳng qua mọi người đều tin tưởng, vô luận Phương Tử Vũ cường hãn như thế nào, cũng tuyệt đối không có khả năng sống sót dưới tay của tán tiên. Chỉ là trên chiến trường trước sau không tìm được thi thể, ngay cả vết máu cũng không có thấy qua.

Sau đó hai ngày, Phương Tử Vũ xuất hiện ở phụ cận Thiên Sơn, khi đó hù dọa đệ tử của các phái ở phụ cận đến xem xét thiếu chút nữa đái ra quần, tranh nhau trốn chạy. Toàn bộ những người lo lắng cho Phương Tử Vũ cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, ít nhất khẳng định hắn còn sống. Mọi người sau khi bình tĩnh lại bắt đầu suy đoán, Phương Tử Vũ vì sao còn sống? Chẳng lẽ hắn đã đánh bại vị tán tiên kia? Nếu quả thực đúng như vậy, tu vi của hắn rốt cuộc đã đạt tới cảnh giới gì?

Sau khi biết được sự tích của Phương Tử Vũ, Từ Ngạo Thiên càng cảm thấy thống khoái, lập tức điểm nhân mã dẫn đầu ba quân phi thân lên tường thành Giang Đô. Sau khi trải qua chết rồi sống lại, Từ Ngạo Thiên đã đem đạo, quỷ song tu từ đó đi vào một cảnh giới tu chân khác, tu vi đại tăng, theo lời của lão đạo sĩ thì lại thêm một tên quái vật. Đặc biệt ở trong vô số trận chiến sinh tử trên chiến trường, thực lực của Từ Ngạo Thiên đột nhiên tăng mạnh, hiện tại cũng đã có cảnh giới Xuất Khiếu kỳ của người tu chân. Đây ít nhiều cũng có công lao của Phương Tử Vũ liều mạng mang tới Băng Tinh Ngọc Phách. Hơn nữa Từ Ngạo Thiên nhớ tới Phương Tử Vũ, liều mạng tu luyện, sau đó trên chiến trường liều mạng triển khai một trận lại một trận tử chiến, mới có thành tựu của ngày hôm nay.

Sau khi trải qua nửa năm, tới một ngày này, Từ Ngạo Thiên rốt cuộc đánh hạ thành Giang Đô vững chắc, tháo gỡ cục diện Đông Hải bị vây khốn. Chỉ cần lại lần lượt đánh hạ các thành Bì Lăng, Ngô quận, Dư Hàng sau này thiên hạ rộng lớn trời cao mặc rồng thỏa sức vẫy vùng.

Thở dài một hơi dài, Từ Ngạo Thiên lên tiếng hỏi:

- Lăng Nguyệt, muội nói xem đệ ấy hiện tại ở nơi nào?

Lăng Nguyệt nhẹ lắc lắc đầu, ôn nhu nói: Bạn đang xem tại Truyện FULL - trumtruyen.vn

- Chuyện của hai huynh làm giống như nhân vật thần tiên, người bình thường bọn muội làm sao lại đoán được.

- Thần tiên sao?

Ánh mắt của Từ Ngạo Thiên lộ vẻ vui mừng:

- Có lẽ đệ ấy thật sự có thể bước lên hàng ngũ của thần tiên, đến lúc đó tu chân giới mới có thể buông tha việc truy sát đệ ấy.

Lăng Nguyệt ngẩng đầu hỏi:

- Vì sao?

- Đây là một thế giới lấy thực lực nói chuyện.

Dừng một chút, Từ Ngạo Thiên lại nói thêm:

- Muộn rồi, chúng ta trở về đi.

Lăng Nguyệt gật gật đầu, tiến lên đỡ lấy Từ Ngạo Thiên.

Từ Ngạo Thiên cười nói:

- Huynh không bị thương đâu cần muội phải đỡ.

Lăng Nguyệt ôn nhu nói:

- Nhưng mà việc ăn, mặc, ở, đi lại của huynh nửa năm qua đều do muội phụ trách, khi huynh bị thương muội đều đỡ huynh như thế, đã thành thành thói rồi.

Từ Ngạo Thiên cười cười không nói gì, hai người ở trong ánh mắt vui sướng bao hàm sự tôn kính của dân chúng và binh lính chậm rãi bước xuống tường thành.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.