Ninh Tôn nghe thấy Hứa Thanh Du hỏi như vậy không biết tại sao đột nhiên lại cảm thấy có hơi buồn cười.
Anh không trực tiếp trả lời Hứa Thanh Du, mà lại đi tới ngồi xuống cạnh bên Hứa Thanh Du: “Làm gì mà sợ hãi thế này rồi, biết thì biết thôi.”
Hứa Thanh Du lại không nghĩ như thế: “Em còn chưa muốn để cho chị Thái biết chuyện này, không thể lập tức nói cho chị ấy biết rõ ràng được, dù sao thì chính là trong lòng cảm thấy hơi không được tự nhiên.”
Ninh Tôn đưa tay ôm lấy cô kéo gần vào lòng mình: “Chị Thái không hoài nghi chuyện gì cả, chỉ cho là việc này là do hai chúng ta bị ép phải như vậy, sau đó thì có nói một chút về việc đi tìm công việc của em, anh đã nói với chị ấy rồi, chị ấy nói sẽ tìm thời gian nói chuyện thêm với em.”
Biểu cảm của Hứa Thanh Du hơi dừng một chút sau đó lại vội vàng hỏi ngay: “Anh nói với chị ấy như thế nào? Chị Thái có thái độ gì không?”
Ninh Tôn cũng không muốn để cho Hứa Thanh Du quá lo lắng, thế là liền đem nội dung cuộc trò chuyện của mình với chị Thái nói lại từ đầu tới cuối cho Hứa Thanh Du.
Hứa Thanh Du sau khi nghe xong thì trầm tư một hồi, sau đó liền vội gật đầu một cái: “Vâng, em biết rồi, vậy đến lúc đó em sẽ nói rõ ràng hơn với chị ấy.”
Nếu như thái độ của chị Thái đã như vậy thì rất nhiều chuyện cũng sẽ dễ nói hơn.
Ngồi nghỉ ngơi thêm một lát Hứa Thanh Du đứa tay cầm lấy điện thoại, vào xem tin tức có liên quan đến chuyện của mình và Ninh Tôn.
Đầu tiên đập vào mắt cô chính là những bức ảnh mà fan hâm mộ kia đăng lên, những hình ảnh này cô đều đã biết rồi, đăng cũng được, mặc dù hình ảnh là trạng thái tĩnh, nhưng có thể nhìn ra được động tác của cô và Ninh Tôn rất tốt, trong ánh mắt của hai người còn có chữ yêu to đùng.
Cô bé kia còn viết nhiều dòng khen ngợi cô, nói Hứa Thanh Du đặc biệt ôn nhu, đối xử với mọi người rất chân thành, lúc cùng bọn họ chụp ảnh cũng rất kiên nhẫn.
Sau đó cô bé đó còn nói so trên màn ảnh thì bên ngoài Ninh Tôn còn đẹp trai hơn rất nhiều, nói chúc hai người bọn họ có thể bên nhau thật dài thật lâu.
Bé fan hâm mộ này không chỉ có tính tình, tính cách tốt mà nhân phẩm cũng tốt nữa.
Hứa Thanh Du nhìn thấy những thứ này trong lòng đặc biệt dễ chịu, mặc dù cô không quá để ý đến những bình luận ở trên mạng, nhưng mà lúc trước cũng xem qua rất nhiều bình luận mắng chửi cô.
Rất nhiều người đều nói cô không xứng với Ninh Tôn, để cho cô có chút tự ý thức được bản thân mình.
Nhất là lúc trước cô cùng với Tần Niên đi ra ngoài chơi, còn từng bị fan hâm mộ của Ninh Tôn chặn ở bên đường, những lời của fan hâm mộ kia thật sự không phải lời dễ nghe gì.
Tuy rằng Hứa Thanh Du không thèm để ý đến, nhìn thấy những bình luận dạng như này cũng như là nghe chửi bới thì trong lòng vẫn sẽ cảm thấy không quá dễ chịu.
Bây giờ rốt cuộc cũng thấy có người thẳng thắn nâng đỡ cô như vậy, cô lập tức cảm thấy viên mãn.
Sau đó Hứa Thanh Du lại đi xem một số thông tin mà các phía truyền thông tung ra, hẳn là bởi vì thái độ ngay lúc đó của Ninh Tôn tương đối phối hợp cho nên những tin tức mà nhà truyền thống đưa ra đều là khen ngợi cô và Ninh Tôn.
Trước đó được fan hâm mộ khen ngợi sau đó lại được truyền thống tán thưởng, Hứa Thanh Du thật sự cảm thấy hôm nay vô cùng may mắn.
Vốn dĩ là đang vì nhìn thấy Nam Nhạc mà trong lòng cô còn có chút khó chịu nhưng mà bây giờ cảm thấy cũng không phải vấn đề trọng yếu gì.
Cô thậm chí còn có chút suy nghĩ xấu, nếu Nam Nhạc nhìn thấy tin tức của cô và Ninh Tôn, trong lòng không biết là sẽ khó chịu như thế nào nữa.
Có lẽ cô chính là tiểu nhân đắc chí, dù sao cô rất muốn được xem trò vui.
Một lúc lâu sau thì mẹ Ninh gọi điện thoại đến, nói là ngày mai bà muốn đến công ty một chuyến, cùng chị Thái nói chuyện một chút.
Qua giọng nói có thể nghe ra được mẹ Ninh có hơi khẩn trương.
Ninh Tôn ở trong điện thoại trấn an ba hai ba câu, sau đó quay đầu lại nhìn Hứa Thanh Du, anh nghĩ đến cái gì đ, trực tiếp nói với Hứa Thanh Du: “Nếu không thì ngày mai em cũng đến công ty một chuyến đi, vừa lúc có thể nói chuyện của em với chị Thái, đi cùng mẹ anh luôn.”
Hứa Thanh Du nghĩ một lúc sau đó gật đầu: “Vậy cũng được, em với bác xuất hiện cùng một chỗ nếu bị truyền thông nhìn thấy cũng không có vấn đề gì lớn.”
Hứa Thanh Du không phải là người trong giới giải trí, cho nên cho dù là số lần xuất hiện cùng mẹ Ninh nhiều một chút cũng sẽ không khiến cho người khác phản cảm quá lớn.
Hai người bọn họ không bị buộc chặt bởi vấn đề hiềm nghi quảng cáo.
Ninh Tôn nói việc này lại với mẹ Ninh, ngày mai chuẩn bị xong thì qua nhà, để bà đi cùng với Hứa Thanh Du đến công ty.
Sau khi Mẹ Ninh biết là sẽ có người đi cùng thì yên tâm hơn một chút, bà tựa như là thở ra được một hơi nhẹ nhõm: “Được được được, vậy ngày mai mẹ sẽ đi sang chỗ còn, có chuyện gì thì ngày mai chúng ta nói tiếp.”
Chờ Ninh Tôn cúp máy, Hứa Thanh Du cần điện thoại lên xem, Hứa Thanh Khải gửi tin nhắn cho cô.
Hứa Thanh Khải chắc cũng đã nhìn thấy những tin tức trên mạng, cậu ta không hỏi hiện giờ Hứa Thanh Du và Ninh Tôn sống chung như thế nào, chẳng qua là cảm thấy động thái trên mạng hơi lớn, sợ Hứa Thanh Du bị ảnh hưởng, bảo Hứa Thanh Du bảo vệ mình cho tốt..
Hứa Thanh Khải nhiều khi rất quan tâm Hứa Thanh Du. Nhưng sự quan tâm của cậu ta cũng rất phân biệt rõ ràng, cũng sẽ không nhúng tay quá vào việc của Hứa Thanh Du.
Hứa Thanh Du nhìn thấy tin nhắn mà Hứa Thanh Du gửi đến cho mình thì lập tức mỉm cười, vô ôm lấy khoé miệng trả lời cho cậu ta.
Ánh mắt của Ninh Tôn quét qua, thấy được nụ cười trên gương mặt Hứa Thanh Du, lập tức trong đầu vang lên còi báo động.
Ninh Tôn xoay người lại, xích lại gần cúi đầu nhìn điện thoại của cô: “Đang nói chuyện cùng ai mà cười như vậy đấy.”
Hứa Thanh Du giả vờ giả vịt bảo vệ điện thoại, không để cho Ninh Tôn nhìn được nội dung bên trên: “Bí mật, đây là bí mật của em, không cho phép nhìn.”
Kỳ thực Ninh Tôn cũng biết Hứa Thanh Du không làm được việc gì không thể để lộ cho anh biết, nhưng anh vẫn bị Hứa Thanh Du làm cho ngứa ngáy trong người một chút, liền lập tức muốn biết bí mật trong điện thoại của cô là gì.
Ninh Tôn một tay nhanh chóng ôm lấy eo Hứa Thanh Du sau đó tay còn lại vươn ra lấy điện thoại trong tay của cô.
Hứa Thanh Du đã đoán trước được là anh sẽ làm như vậy nên vội vàng cầm điện thoại giấu ở sau lưng.
Ninh Tôn lập tức nhẹ nhàng bóp vào một chút ở trên lưng của Hứa Thanh Du, anh quá rõ những nơi là điểm mẫn cảm của Hứa Thanh Du.
Trong dự tính Hứa Thanh Du lập tức phòng bị toàn thân, hạ ha cười lớn, cô một bên uốn éo người một bên kháng nghị: “Vô sỉ, không chơi như vậy đâu, có bản lĩnh thì hai ta quyết đấu chính diện.”
Ninh Tôn từ trước tới giờ không cùng cô dùng vũ lực giải quyết, anh tiếp tục nắm lấy eo Hứa Thanh Du, lực đạo không lớn không nhỏ, đủ để cô ngứa ngáy khó chịu.
Ninh Tôn cũng cười theo: “Ai muốn cùng em quyết đấu chính diện, anh chỉ muốn nhìn xem rốt cuộc trong điện thoại của em có cái gì mà thôi.”
Hứa Thanh Du vẫn cứ nắm chặt điện thoại vừa giấu vừa giãy dụa, đây chính là cố ý không muốn cho Ninh Tôn xem.
Hai người ngồi trên ghế sofa, Ninh Tôn không kiêng kỵ gì, thẳng thừng đè lên người Hứa Thanh Du.
Hứa Thanh Du tay vắt chéo sau lưng, mặt hướng bên trên nằm gọn trên ghế sofa, điện thoại bị cô đè ở dưới thân, đồng thời hai cánh tay của cô cũng bị đè ở phía dưới, không cách nào động đậy được.
Ninh Tôn cũng không gấp đoạt lấy điện thoại, mà trực tiếp cúi xuống hôn cô.
Mới đầu Hứa Thanh Du còn giãy dụa hai lần, nhưng mà sau đó thấy Ninh Tôn không tiếp tục cù mình nữa thì cô cũng không giãy thêm, thế là toàn thân cũng mềm nhũn ra.
Ninh Tôn thuận tay chậm rãi vuốt ve eo của Hứa Thanh Du, từng chút từng chút sờ đến sau lưng của cô.
Sau đó từ trong tay của Hứa Thanh Du rút điện thoại ra.
Hứa Thanh Du biết trò này của Ninh Tôn, chẳng qua là trên điện thoại cũng không có việc gì mà không thể để cho anh biết, nên cô cũng không có ý định ngăn cản nữa.
Sau khi lấy được điện thoại Ninh Tôn cũng không xem bên trong là gì mà hơi vung tay ném điện thoại sang một bên, hiện giờ anh có chuyện quan trọng hơn muốn làm.
Tiếng cười của Hứa Thanh Du trầm trầm, nắm tay rút ra đứa tay lên ôm lấy cổ Ninh Tôn.
Ninh Tôn lấy khoé môi mình cọ cọ lên khoé miệng cô: “Gần đây gan cũng lớn nhỉ, còn dám giấu giấu diếm diếm anh.”
Hứa Thanh Du vểnh khóe miệng lên ừ một tiếng nói: “Đúng vậy đấy, gần đây gan lớn hơn rồi, anh có thể làm gì được em chứ?”
Một tay Ninh Tôn vẫn còn đặt ở dưới lưng Hứa Thanh Du, anh trực tiếp dùng lực để mình ngồi dậy trước sau đó cũng kéo theo luôn Hứa Thanh Du ngồi dậy.
Sau đó Ninh Tôn xoay người bé Hứa Thanh Du lên, nhìn ý tứ này của anh là biết muốn về phòng.
Ninh Tôn vừa đi vừa nói: “Anh có thể làm gì em sao? Vậy chút nữa em nhìn xem rốt cuộc cuối cùng anh có thể làm gì em nhé?”
Hứa Thanh Du cũng không sợ, loại chuyện này cô cùng với Ninh Tôn cũng đã làm không ít lần rồi, mặc dù trên giường Ninh Tôn có hơi hung ác một chút, nhưng rốt cuộc thì cũng không để cô bị tổn thương gì.
Hứa Thanh Du hai chân còn đung đưa đá đá, ôm cổ Ninh Tôn, nhìn rất tự tại: “Được, được, nếu hôm nay mà anh không làm gì em, nhưng em vẫn nhớ một đời.”
Ninh Tôn nghe xong câu nói này của Hứa Thanh Du lập tức bật cười: “Được thật đó, cô bé này lá gan càng lúc càng lớn rồi, một chút nữa đừng mà khóc.”