Hứa Thanh Du và mẹ Ninh quay bước trở về nhà, lần này mẹ Ninh không cùng cô trở về mà chia tay nhau trên đường đi, ai về nhà nấy.
Hứa Thanh Du vừa ngân nga mấy câu hát vừa rảo bước trở về, kết quả lúc nhập mật mã khoá cửa, âm thanh rắc rắc của tiếng mở cửa vừa vang lên, từ bên trong bổng nhiên vươn ra một cánh tay trực tiếp kéo cô vào.
Sau đó, cánh cửa đóng sầm lại.
Hứa Thanh Du chưa kịp phản ứng xem chuyện gì đang xảy ra đã bị Ninh Tôn ấn người vào cánh cửa.
Người của Ninh Tôn ép lấy cô, giọng nói kề sát bên tai “Em gặp soái ca rồi à?”
Hứa Thanh Du nhịn cười, cô vẫn cứng miệng “ Đúng rồi, em gặp được soái ca rồi, so với anh đẹp trai hơn nhiều đó.”
Buổi trưa hai người đã có đã cùng nhau làm chuyện đó một trận rồi nên cô không tin Ninh Tôn bây giờ vẫn còn thừa sức lực như vậy.
Ninh Tôn cũng nhìn ra được ý tứ trong mắt của Hứa Thanh Du, cuối đầu cắn vào cổ Hứa Thanh Du một cái, lực cắn cũng khá mạnh, vị trí ở chỗ rất dễ nhìn thấy.
Hứa Thanh Du kêu lên một tiếng, nhanh chống đẩy Ninh Tôn ra “Anh cố ý đúng không?”
Nói rồi cô nhanh chống đi vào nhà vệ sinh.
Ninh Tôn vẫn đứng ở cửa, quay người nhìn theo bóng lưng Hứa Thanh Du rồi cười, “ Để anh xem soái ca nào nhìn thấy vết tích trên cổ của em mà vẫn còn muốn ve vãn không.”
Hứa Thanh Du đứng trong nhà vệ sinh kéo cổ áo ra xem vết cắn vừa rồi.
Tên cẩu nam nhân này đúng thật là miệng không lưu tình, vừa cắn xong thì để lại dấu ngay lập tức rồi.
Hứa Thanh Du có chút ai oán trong lòng, vốn dĩ trên cổ cô đã có một dấu rồi, bây giờ lại thêm một cái mà còn ở vị trí dễ nhìn thấy như vậy.
Cô làm sao mà gặp mọi người đây?
Hứa Thanh Du tức giận đi ra khỏi nhà vệ sinh, kết quả nhìn thấy Ninh Tôn đứng cách cửa nhà không xa, nhìn cô mà cười ha ha.
Cái bộ dạng này thật không biết làm người ta tức đến mức nào.
Hứa Thanh Du vốn dĩ muốn cùng anh ta nói chuyện nghiêm túc, kết quả vừa nhìn thấy dáng vẻ đó của anh ta cô liền trực tiếp bổ người đến.
Ninh Tôn đưa tay ra đón lấy cô, rồi hai người lùi dần lùi dần, lùi đến chỗ sô pha.
Hứa Thanh Du dùng lực ấn Ninh Tôn xuống sô pha, sau đó trở người ngồi lên người anh ta.
Cô véo vào cổ Ninh Tôn rồi nói “ Anh tuổi chó đúng không, mở miệng là cắn người.”
Ninh Tôn đưa tay lót dưới đầu, dáng vẻ nhìn vô cùng lười biếng nói “Sao nào, để anh xem em xấu hổ thế nào khi ra ngoài gặp soái ca.”
Hứa Thanh Du mạnh tay hơn một chút, thể hiện một chút giận giữ “Em véo chết anh, sau đó đi tìm người khác.”
Sắc mặt Ninh Tôn hơi đỏ một chút nhưng anh vẫn không nhượng bộ, còn hơi nâng cằm của mình lên để Hứa Thanh Du véo cho tiện.
Anh nói, “Nếu muốn tìm người khác thì em giết anh trước đi.”
Hứa Thanh Du nhìn dáng vẻ của anh thì có chút không nỡ ra tay rồi, ngược lại còn có chút buồn cười.
Cô thu lại lực tay, nhưng người vẫn ngồi trên người Ninh Tôn, “ Em tìm người khác không tốt sao, anh có thể quay lại với Nam Nhạc.”
Hứa Thanh Du nói xong còn thêm vào một câu, “ Nếu như anh và Nam Nhạc bên nhau, những ngày tháng sau này của anh chắc chắn vô cùng thoải mái, cô ấy có thể kéo về cho anh rất nhiều tài nguyên, giúp anh một bước lên trời. Còn có thể đưa anh lên những bìa cao cấp, giúp danh tiếng của anh vươn xa hơn nữa.”
Ninh Tôn biết rằng trong lòng Hứa Thanh Dù vẫn còn vướng mắc chuyện của Nam Nhạc nên cười lên một tiếng “ Anh mà cần cô ấy sao, chỗ nào thể hiện anh cần cô ấy chứ?”
Nhắc đến Nam nhạc khẩu khí của anh ta không được tốt cho lắm, “ Anh không có cô ấy cũng có thể đi từng bước từng bước được, em chỉ thấy được lợi ích khi anh ở cùng cô ấy, chưa nghĩ qua loại phụ nữ như vậy, sau khi ở bên nhau có biết bao nhiêu phiền phức.”
Hứa Thanh Du cười nhẹ một tiếng, vẫn cố hết sức giữ giá cho bản thân, “ Anh nói thì nói vậy thôi, ai biết được trong lòng anh đang nghĩ gì chứ?”
Ninh Tôn nghe được lời này lập tức nhõm người dậy “ Anh nghĩ gì chẳng lẽ em không rõ hay sao?”
Hứa Thanh Du lúc này không sợ anh ta mà nói “ Em đúng là không tin anh vẫn còn đủ sức lực đó.”
Ninh Tôn ngay lập tức bật cười, “ Đúng là bị em vắt kiệt sức rồi.”
Hai người trước đó thực sự vận động quá hăng hái rồi, Ninh Tôn dù có mình đồng da sắt thì cũng chịu không nổi nữa.
Kiểu người một đêm bảy lần thực sự chỉ có trong tiểu thuyết thôi, anh ta thực chất chỉ là một người phàm.
Hai người đùa giỡn một lúc rồi cũng dừng lại, thời gian không còn sớm nữa, Hứa Thanh Du đi tắm trước, Ninh Tôn nằm trên sô pha xem điện thoại.
Kết quả chưa được bao lâu thì anh ta nghe được tiếng chuông điện thoại, điện thoại anh ta thì đang cằm trong tay chẳng có động tĩnh gì, vậy thì chắc chắn là điện thoại của Hứa Thanh Du.
Ninh Tôn đứng dậy đi về phía phòng ngủ, nhìn thấy điện thoại của Hứa Thanh Du ở trên giường.
Anh cầm điện thoại lên, là phía Tống Kình Vũ gọi đến.
Ninh Tôn do dự một lúc cũng nghe điện thoại, anh mở lời trước, “ Ngài Tống”
Tống Kình Vũ có chút ngạc nhiên, có lẽ không nghĩ được người bắt máy lại là Ninh Tôn, nhưng anh ta cũng chỉ im lặng khoảng một hai giây rồi cất lời “ là ngài Ninh sao?”
Ninh Tôn ừ một tiếng, “ Không biết ngài Tống có việc gì không?”
Tống Kình Vũ cười rồi nói, “Không có việc gì quan trọng lắm, chỉ muốn hỏi xem công việc của cô Hứa như thế nào rồi.”
Ngữ khí của Ninh Tôn rất bình thản, “ Công việc cũng tạm ổn rồi, đã phiển ngài Tống phải bận tâm rồi.”
Anh ta không tin Tống Kình Vũ không biết Hứa Thanh Du đã tìm được công việc, trước đó Ninh Tôn có đi cùng Hứa Thanh Du xin việc, lúc đó cô gái phỏng vấn Hứa Thanh Du cũng không nhiệt tình lắm, điểm này Ninh Tôn ở bên cạnh có thể nhìn ra được.
Nhưng ngày thứ hai khi Hứa Thanh Du đến, thái độ của cô gái đó với cô ấy đặc biệt tốt, nói chưa được mấy câu đã thể hiện muốn tuyển dụng Hứa Thanh Du.
Chuyện này nghĩ thế nào cũng khiến người ta có chút hoài nghi.
Thứ duy nhất mà Ninh Tôn có thể nghĩ đến là trước đây trên bàn ăn, Ninh Tôn từng nhắc đến vấn đề này với Tống Kình Vũ, lúc đó Tống Kình Vũ có nói một câu rằng anh ta có quen biết với ông chủ công ty Đỉnh Phong.
Thái độ của Tống Kình Vũ đối với Hứa Thanh Du tốt đến như vậy, Ninh Tôn cảm thấy có lẽ chính anh ta là người đứng giữa tác động, âm thầm giúp đỡ cho Hứa Thanh Du.
Ninh Tôn cũng biết rõ Tống Kình Vũ không muốn nhiều lời với anh, thái độ của anh với Tống Kình Vũ cũng không tốt là mấy, vậy nên hai người cứ nói qua lại mấy câu vô vị rồi cúp máy.
Ninh Tôn nắm chặt điện thoại của Hứa Thanh Du, quay đầu nhìn về phía phòng tắm, Hứa Thanh Du vẫn còn ở trong đó, nhìn có vẻ vẫn phải mất một lúc nữa mới tắm xong.
Ninh Tôn xoá lịch sử cuộc gọi của Tống Kình Vũ đi, dù sao cũng không nói được câu nào có ích, không cần để Hứa Thanh Du biết.
Sau đó Ninh Tôn để điện thoại của Hứa Thanh Du về chỗ cũ, quay người đi ra ngoài rồi ngồi lên sô pha như chưa có chuyện gì.
Nhưng trong lòng anh lại không được thoải mái cho lắm, đặc biệt nghĩ tới công việc của Hứa Thanh Du anh cảm thấy khá khó chịu trong lòng.
Nhưng Hứa Thanh Du không biết việc này nên anh cũng không thể nói ra, chỉ có thể để trong lòng.
Cảm giác này không biết phải nói thế nào, khiến anh bổng nhiên nghĩ tới Nam Nhạc.
Đứng ở một góc độ khác mà nghĩ, anh từ đâu đến đây, đó mới là điều khiến Hứa Thanh Du luôn phải trăn trở.
Thế giới tình cảm thật sự rất chật chội, điều khiến người ta lo sợ nhất là có ai đó chen chân vào.
Cho dù lúc đó con người ta chẳng có chút động lòng, nhưng việc đó cũng khiến một người phải rối rắm trong lòng.
Ninh Tôn đợi như vậy một lúc thì Hứa Thanh Du cũng bước ra ngoài.
Hứa Thanh Du vừa lao tóc vừa đi về phía nhà bếp, cô chuyện gì cũng biết, ngữ khí thật thản nhiên, “ Anh nói xem, nếu sau này em có được chỗ đứng trong giới thiết kế, vậy là có thể cùng Nam Nhạc so cao thấp rồi không?”
Ninh Tôn nhìn theo hướng Hứa Thanh Du bước đi, “Không cần sau này, bây giờ em đã giỏi hơn cô ấy rồi, trong mắt anh cô ấy chỗ nào cũng không bằng em.”
Hứa Thanh Du nhìn về phía Ninh Tôn khoé miệng cong lên, không nói một lời.