Buổi ghi hình tiếp theo của Ninh Tôn cũng không quá nhiều.
Dù sao anh phải chuẩn bị vào đoàn làm phim, công việc trong tay phải giảm xuống một chút.
Hôm nay đi ghi hình chương trình, chỉ hành động giúp đỡ khách mời hát một bài hát là được rồi.
Hứa Thanh Du đi theo Ninh Tôn đến đây. Cô chờ ở phía sau hậu trường, thời gian bài hát cũng chỉ vài phút đồng hồ, hơn nữa trên sân khấu người chủ trì đọc diễn văn giới thiệu, nói chuyện với nhau, tính đi tính lại khoảng mười phút cũng đã xong việc rồi.
Hứa Thanh Du ở hậu trường tìm một nơi ít người, lấy điện thoại ra.
Mẹ Hứa vẫn chưa trả lời, cũng không biết có phải là không đọc được tin nhắn hay không.
Bình thường mẹ Hứa ở nhà cũng không hay xem di động, có đôi khi Hứa Thanh Du gọi điện thoại về còn không nghe máy.
Hứa Thanh Du cầm điện thoại chần chừ một lúc, vẫn quyết định bây giờ không cần gọi điện thoại. Hậu trường nhiều người qua lại, cô cũng không muốn bị người ta nghe được mình nói gì trong điện thoại.
Chờ đợi một lúc như vậy, Ninh Tôn đã kết thúc ghi hình, Hứa Thanh Du vội vàng đi qua đón: “Hôm nay sẽ không có nhiệm vụ ghi hình gì, chũng ta có thể trực tiếp về nhà.”
Ninh Tôn gật gật đầu, đi theo Hứa Thanh Du muốn đi ra bên ngoài, kết quả bên cạnh có nhân viên công tác đột nhiên đi tới, nói là vẫn còn chút việc muốn nói với Ninh Tôn một lát.
Hứa Thanh Du và Ninh Tôn đều cho rằng lần này chương trình có chút chuyện cần nói, cũng không nghĩ nhiều, Hứa Thanh Du vẫn đứng yên một chỗ chờ đợi, Ninh Tôn xoay người đi theo nhân viên công tác.
Hứa Thanh Du suy nghĩ, đi ra ngoài trước, đinh ở bên ngoài chờ đợi Ninh Tôn.
Lái xe đã chờ ở cửa rồi, bởi vì biết bọn họ ghi hình sẽ không quá lâu, cũng chuẩn bị lập tức rời đi.
Sau khi Hứa Thanh Du đi tới, lái xe lại gần Hứa Thanh Du: “Hôm nay trong nhóm mấy người lái xe kia lại có người nói rồi, còn gửi lên tấm ảnh chụp.”
Hứa Thanh Du ừ một tiếng không nghĩ gì nhiều: “Có phải nói đến mấy chuyện ở trên mạng không? Tin tức đã xuất hiện rồi.”
Lái xe không nói lời nào, chỉ cúi đầu lấy điện thoại ra, sau đó mở tấm ảnh ra: “Cô xem một chút đi.”
Hứa Thanh Du lướt mắt qua, nhóm bọn họ cũng không biết là ai gửi một tấm ảnh, không phải quá rõ ràng, nhưng cũng có thể nhìn ra người ở bên trong bức ảnh là Ninh Tôn và Nam Nhạc.
Bọn ho hẳn là đứng ở cửa của khách sạn, Nam Nhạc đứng ở bên cạnh Ninh Tôn, quay đầu, hơi hơi ngẩng lên nói chuyện cùng với Ninh Tôn.
Trong hình ảnh vẻ mặt của Nam Nhạc hơi nhìn rõ hơn một chút, cô ta đang mỉm cười.
Sườn mặt của Ninh Tôn thoạt nhìn không khác bình thường nhiều lắm, không nóng không lạnh.
Hứa Thanh Du cầm lấy điện thoại xem một lát, trong nhóm còn có ảnh khác, đều là những hình ảnh của Ninh Tôn tham gia bữa tiệc xã giao tối hôm qua bị chụp lại.
Đa số tất cả đều là Ninh Tôn và Nam Nhạc đứng chung với nhau.
Xem ra mấy người này thật sự rất tò mò về mối quan hệ của Ninh Tôn và Nam Nhạc.
Hứa Thanh Du trả lại điện thoại cho lái xe, sau đó hỏi: “Thái độ của mấy người trong nhóm như thế nào.”
Lái xe chẹp miệng: “Bọn họ gần như đều đang xem náo nhiệt, chỉ là bây giờ Nam Nhạc và Ninh Tôn luôn xuất hiện cùng nhau, mấy người này nhất định sẽ nghĩ nhiều, nói ra những lời chế nhạo cũng không ít.”
Đúng vậy. Vốn những người trong giới giải trí chính là phải bị chỉ chỉ trỏ trỏ đủ loại nhận xét, hơn nữa trong giới giải trí đủ loại chuyện, chuyện gì cũng đều có thể xảy ra, cho nên mấy người kia không nhịn được suy nghĩ đến mối quan hệ của Nam Nhạc và Ninh Tôn cũng bình thường.
Hứa Thanh Du thở dài: “Bọn họ biết anh là lái xe của ai không?”
Lái xe cười haha: “Tôi ở trong đó cũng không nói gì nhiều, bọn họ cũng không biết tôi.”
Hứa Thanh Du chỉ gật đầu, cũng không nói thêm gì nữa.
Hứa Thanh Du vốn cho rằng qua một lúc Ninh Tôn sẽ đi ra, kết quả chờ một hồi lâu anh cũng chưa có động tĩnh.
Cô không đoán được chính xác có chuyện gì. Hôm nay thời gian Ninh Tôn tham gia chương trình này không hề dài, cho dù có chuyện gì, cũng không đến nỗi nói mãi không hết được.
Hứa Thanh Du lấy điện thoại ra, chần chừ muốn gọi điện thoại cho Ninh Tôn, nhưng lại lo anh đang nói chuyện gì đó quan trọng, cuộc điện thoại này của mình gọi đến sẽ có ảnh hưởng không tốt.
Cô ở đây do dự một hồi lâu, cuối cũng lái xe đột nhiên mở miệng: “Ra ngoài, ra ngoài rồi.”
Hứa Thanh Du quay đầu liền nhìn thấy Ninh Tôn đi ra khỏi tòa nhà ghi hình.
Bởi vì tương đối hiểu Ninh Tôn, cho nên vừa liếc mắt Hứa Thanh Du liền nhìn ra Ninh Tôn đang không vui.
Cô vội vàng mở cửa xe đi xuống: “Sao vậy? Bọn họ nói cái gì với anh?”
Ninh Tôn ôm lấy bả vai của Hứa Thanh Du, cùng cô lên xe, chờ đến khi cửa xe đóng lại mới mở miệng: “Lái xe về nhà trước đã, về đến nhà rồi nói.”
Lái xe vội vàng khởi động, lái xe rời đi, trên đường Ninh Tôn không nói lời nào.
Hứa Thanh Du mơ hồ cảm giác được sự việc hình như không được tốt lắm, nhưng cô đè nén cảm xúc, vẫn chờ đến khi lái xe về đến nhà, hai người xuống xe, lúc đi vài cổng khu chung cư mởi mở miệng: “Có phải có chuyện gì không ổn không?”
Ninh Tôn thở ra một hơi: “Vừa rồi là đạo diễn tổ tiết mục tìm anh, ông ta hẳn là quen biết với Nam Nhạc.”
Vị đạo diễn kia nhìn đã có tuổi, Ninh Tôn như thế nào cũng không nghĩ đến ông ta có thể mở miệng nói ra những lời như thế. Ông ta vừa bắt đầu liền nói chương trình kỳ sau vốn là muốn mời Ninh Tôn làm khách mời thường xuyên, nhưng bởi vì một vài nguyên nhân cân nhắc, bọn họ xóa bỏ đi dự định này.
Vốn loại chuyện này không lo lắng người khác, thật sự còn không cần thiết phải nói trước mặt người khác.
Ninh Tôn cũng không có cái gì gọi là tức giận, chỉ gật gật đầu.
Nhưng không nghĩ đến vị đạo diễn kia còn nói toạc chuyện này ra, ông ta nói bọn họ giúp đỡ lần này, nhiều đạo diễn cũng để lộ ra tin tức, con đường tiếp theo của Ninh Tôn không hẳn sẽ dễ đi.
Sau đó đạo diễn còn nói hi vọng Ninh Tôn có thể nhận định tình hình đầy đủ, có sự giúp đỡ của một vài người đối với mình là không thể không coi trọng, không nên xử lý theo cảm tính.
Nói nhiều lời như vậy, ý tứ cũng quá rõ ràng, Ninh Tôn không nói nhiều, đứng dậy rời đi.
Tình huống bây giờ, anh cũng không xem như quá bất ngờ, lúc đầu thật sự đã nghĩ đến, nếu như có ngày anh và Nam Nhạc ồn ào ra cục diện không quá dễ xem, Nam Nhạc chắc hẳn cũng có thể ở sau lưng vận dụng một chút quan hệ để ngáng chân anh.
Cũng không biết Nam Nhạc nói với mấy người này như thế nào, mấy vị đạo diễn lại có thể ngược lại đi khuyên nhủ anh.
Hứa Thanh Du lập tức không có lời nào để nói, cô cũng dự đoán được Nam Nhạc sẽ làm như thế này, nhưng không nghĩ đến ngày này đến nhanh như vậy.
Cô cho rằng người như Nam Nhạc sẽ không khiến cho chính mình trở nên khó xử như thế, không chiếm được lập tức liền muốn phá hoại.
Tối thiều vì mặt mũi, cô ta có thể còn muốn giả bộ một hồi vân đạm khinh phong.( biểu đạt tâm trạng nhàn nhã điềm đạm an tĩnh)
Kết quả không nghĩ đến cô ta ngay cả giả bộ cũng không thèm, trực tiếp sắp đặt ý đồ.
Hứa Thanh Du do dự một lát, liền hỏi Ninh Tôn: “Vậy tiếp theo chúng ta giải quyết như thế nào? Cần nói chuyện với chị Thái không?”
Ninh Tôn ừ một tiếng, ban đầu anh cũng muốn cho chị Thái biết thái độ của mình. Mặc kệ chị Thái có thái độ gì, cục tức này anh không nghĩ sẽ nhịn.
May mà ban đầu anh cũng không muốn lăn lộn lâu dài trong giới giải trí, dáng dấp bản thân như thế nào trong lòng anh rõ ràng.
Năng lực ca hát của anh không phải trình độ cao cấp, cho dù hiện tại chuyển hướng đi quay phim truyền hình, nghĩ đến anh là kiểu không được trải qua đào tạo bài bản, cũng không có thiên phú làm diễn viên.
Các phương diện đều không giỏi, nhưng bây giờ anh cũng không thiếu tiền, rút lui rồi ngày ngày sống tốt cuộc sống của mình cũng vô cùng tuyệt vời.