Về sau mấy lần Ninh Tú có hẹn địa điểm gặp mặt với Luật Sư, Trang Lệ Nhã nếu không đi, cũng để Ninh Tiêu đi.
Hai mẹ con nhà này thật sự đến từ hai tầng lớp khác nhau. Hơn nữa tin tức của hai người này thật sự được thông báo rất nhanh,cho dù Ninh Tú và Luật Sư hai người ngày quyết định gặp mặt nhau ở địa điểm nào đi nữa thì hai mẹ con nhà đó đều có thể biết.
Ninh Tôn nghe Luật Sư nói như vậy, không biết làm như thế nào chỉ biết cười.
Anh ấy cũng hỏi Luật Sư Ninh Tú phản ứng của anh ấy khi nhìn thấy Trang Lệ Nhã làm ồn như thế này là gì?.
Luật Sư nghe anh ấy hỏi như vậy, có hơi hối tiếc,”tôi cảm thấy ngài Ninh dường như đã quen rồi,anh ấy không có phản ứng gì đặc biệc”,
Mỗi lần gặp mặt đều bị hai mẹ con nhà đó quấy rầy, Ninh Tú chỉ biết nhẹ nhàng nói với Luật Sư hẹn lần sau gặp lại..
Anh ấy xem ra cũng không tức giận hay nổi nóng, giống như là thói quen rồi.
Ninh Tôn nghĩ một lúc,có lẻ Ninh Tú thật sự không quan tâm chuyện đó, anh đã dự đoán được hai người sẽ phản ứng như thế này.
Họ đã cùng ở chung dưới một máy nhà nhiều năm, chắc chắn cũng hiểu được tính cách của nhau, liên quan đến di chúc trước đây, Trang Lệ Nhã bọn họ đã gây ra rất nhiều rắc rối, bây giờ chắc chắc sẽ không bao giờ bỏ qua.
Ninh Tú ít nhiều cũng nhìn thấy được tâm trạng phấn khích ấy
Ninh Tôn cười bất lực,” không sao, tôi đây không gấp,anh bên đó từ từ đến, nếu họ vẫn gây rắc rối thì mọi người không cần đến.Hai mẹ con nhà này rất là phiền phức. Tôi cũng đang ngóng xem đến khi nào họ mới hiểu ra.
Luật sư nghe anh ta nói vậy, chỉ cười không nói nên lời.
Thế anh không gấp,tôi gấp làm gì,tôi nói thật với anh nhé, hai ngày này cũng đủ khiến tôi tức điên rồi.
Lần đầu tiên anh ấy nhìn thấy một người bướng như vậy.
Rõ ràng có nhiều thứ đã định sẵn rồi,đã không thay đổi được gì,vậy thì việc gây rối như vậy có lợi ích gì.
Nhưng Trang Lệ Nhã dường như không hiểu, bà ấy cho rằng Luật Sư và Ninh Tú chỉ cần không liên lạc được với nhau, những thứ đồ này sẽ không thuộc về Ninh Tôn.
Ngàn vạn bước lại nói, cho dù những thứ này không phải của Ninh Tôn, thế thì cũng không thể là của cô ấy.
Loại người này thật sự chỉ có già mà không có khôn, không chỉ là bản thân không tự hiểu rõ mình,mà còn dạy con mình như vậy.
Ngay cả khi Luật Sư nghĩ đến Ninh Bang thì chỉ có thể lắc đầu thở dài.
Đó là lý do Ninh Bang ở trong thương trường đã mười mấy năm,con mắt nhìn người chắc chắc sẽ có, anh ấy làm sao có thể cưới một người như Trang Lệ Nhã được?
Trang Lệ Nhã được xem là người kín tiếng nhất trong số những người phụ nữ từng dính tin đồn với Ninh Bang.
Trước đây Luật Sư cho rằng Trang Lệ Nhã thủ đọan quá cao tay, cho nên đã bị Ninh Bang lừa, giờ đây nhìn thấy sự nhiệt tình của cô ấy, dường như không có thủ đoạn nào cả, mà hoàn toàn dựa vào sự ngu dốt của mình để làm nên chuyện. Chính vì vậy mà Ninh Bang có thể bị lừa, Luật Sư thực sự không nghĩ ra trước giờ trong lòng Ninh Bang đang nghĩ điều gì.
Đó là lý do tại sao có rất nhiều phụ nữ trải qua bên cạnh ông ấy, cách nhìn về phụ nữ của ông ấy cũng không quá kém,thế nhưng làm sao anh ta lại thực hiện một cú quay đầu lớn như vậy.
Ninh Tôn và Luật Sư cũng không nói quá nhiều, đại khái nói về tiến độ gần đây cũng gần đủ rồi.
Ninh Tôn để điện thoại xuống. Nghĩ một lúc và gửi tin nhắn cho Ninh Tú và hỏi anh ấy gần đậy thế nào rồi.
Bên này Ninh Tú không quá bận, tin nhắn vừa chuyển qua liền thấy anh ấy gọi lại.
Ninh Tôn cười trong điện thoại,” tôi vừa mới nghe Luật Sư nói,dạo gần đây anh gây ra nhiều ồn áo lắm ”
Nói đến đây Ninh Tú cũng cười,”không có gì, giờ tôi chỉ xem sự náo nhiệt thôi”.
Nói xong anh ta lại nói: “Thỉnh thoảng tôi nghĩ, cuộc sống của mình trôi qua giống như một cái vũng nước đọng. có người đứng ra điều chỉnh cho mình một chút cũng là việc tốt,nếu không cuộc sống quá tẻ nhạt.”
Anh ấy nghĩ như vậy thì cũng không có cách nào khác, thỉnh thoảng con người ta cũng cần nghĩ ra cách để tự an ủi bản thân mình.
Ninh Tôn chập chập môi “Anh tìm cho mình một người phụ nữ đi, cuộc sống sẽ thêm phong phú hơn”.
Ninh Tú hét lên một tiếng, “ Phụ nữ ư, đó không phải là thứ trong cuộc sống của tôi cần, tôi cũng sợ tầm nhìn của ba chúng ta, rồi tôi cũng sẽ tương tự vậy, cái kiểu di truyền này sẽ rất là phiền phức.”
Anh vẫn còn có thể nói đùa như vậy sao, xem ra tâm trạng cũng không tệ nhỉ.
Ninh Tôn cũng yên tâm một tí.
Lúc sau Ninh Tú lại hỏi Ninh Tôn mấy ngày gần đây trải qua như thế nào, vì trên bảng tin nhìn thấy một vài tin về anh, hiện tại dường như anh cũng không quá tệ nhỉ.
Ninh Tôn dựa vào ghế sô pha duỗi người, “Cũng không tệ,thực ra mỗi ngày là những cảnh quay đa dạng. Nói tóm lại là những ngày gần đây cũng không có gì khác biệt so với trước kia”. Chỉ có điều trước đây anh trãi qua một mình, bây giờ bên cạnh anh có người chăm sóc.
Sự thay đổi không lớn,nhưng nói nhỏ thực sự cũng không nhỏ
Ninh Tú ừ một tiếng,” như vậy cũng tốt rồi,cuộc sống mà, đôi khi để bảo vệ một thứ như vậy đến cuối cùng là điều không dễ dàng.
Vô phong vô lãng, bao nhiêu người muốn mà không được.
Bên này dường như Ninh Tú có việc, Ninh Tôn nghe trong điện thoại là trợ lý của anh ấy vào gọi anh ấy ra xem việc gì đó. Ninh Tôn thực ra cũng không có việc gì quan trọng để nói, cuối cùng hai người cúp máy.
Ninh Tôn đợi một hồi mới trở về phòng. Anh ấy nằm bên cạnh Hứa Thanh Du, mắt ngó lên trần nhà nhíu chân mài lại
Anh ấy thực sự không thích cuộc sống trong làng giải trí, sau cùng cô ấy quay đầu sang nhìn Hứa Thanh Du một lát.
Nếu có thể, anh ấy sẽ từ bỏ làng giải trí,cùng với Hứa Thanh Du trải qua cuộc sống bình lặng một chút cũng không tệ.
Hứa Thanh Du ngủ một lát thôi mà đến chiều rồi, lúc tỉnh dậy Ninh Tôn đang ở trong phòng ăn. Hứa Thanh Du nghe thấy tiếng tivi, cô ấy rón rén đi ra, Ninh Tôn đang chơi game ở đó, chắc là chơi vui lắm, Hứa Thanh Du nhìn thấy khóe miệng anh ấy nở một nụ cười.
Thời gian không sớm nữa, cũng chưa đến giờ ăn cơm, Hứa Thanh Du đi tắm, rồi dựa vào bên cạnh Ninh Tôn, “ Sao anh không ngủ một chút đi?”, không mệt à?”
Động tác tay của Ninh Tôn cũng không dừng.”anh không ngủ nhiều như vậy”
Hứa Thanh Du gật gật đầu, vươn người sang bên cạnh. Hai người không nói gì, đợi Ninh Tôn chơi xong trận game,sau đó mới đẩy ra, anh ấy vòng tay ôm qua eo Hứa Thanh Du,” đi đi, đi ra đi?”.
Hứa Thanh Du vốn dĩ không muốn ra ngoài, bản thân cô ấy là người lười biếng. Ra ngoài lại phải thay quần áo phải trang điểm,thế nhưng lại đột nhiên nhớ đến hôm nay mua rất nhiều quần áo cùng Minh Nhạc, có suy nghĩ là muốn so tài với Nam Nhạc lại nảy sinh.
Thế là cô ấy liền gật đầu “được, thế thì đợi em một lát, em đi thay đồ nhé”.
Cô ấy không chỉ đi thay áo quần và cô ấy còn trang điêểm và chăm chút cho kiểu tóc một tí nữa.Sau đó Hứa Thanh Du mới e thẹn từ trong phòng đi ra. Ninh Tôn ngồi chéo chân ở ghế sofa, cứ nhìn châm châm vào điện thoại. Nhìn thấy Hứa Thanh Du đi ra, anh ấy đứng dậy, “Được rồi, thế thì chúng ta…”anh ta chưa nói hết câu liền đứng hình một lúc, cũng không phải do Hứa Thanh Du trang điểm xinh đẹp như tiên nữ đâu, có điều thực sự so với dáng vẻ ngày thường thì hoàn toàn khác nhau.
Hứa Thanh Du thật sự ái ngạị, “ xem dáng vẻ kì lạ lắm sao?”.
Ninh Tôn cười nhẹ,” quá tốt rồi, em ngày thường phải trang điểm như vậy chứ”.
Hứa Thanh Du đi tới, khoác tay Ninh Tôn, không muốn tiếp tục nói về mình nữa, “ được rồi. di thôi nào”.