Hứa Thanh Du ra ngoài cùng Ninh Tôn. Hai người đi dạo trước rồi sau đó tìm một nơi để nghỉ ngơi và dùng cơm.
Thời gian không còn sớm nữa, sắc tối dần bao trùm khắp mọi nơi.
Đến quán ăn nhỏ bình thường thì không hợp với trang phục mà Hứa Thanh Du đang mặc, nên Ninh Tôn đưa cô đến nhà hàng Tây.
Hứa Thanh Du chưa hẹn hò với Ninh Tôn theo kiểu chính thức như vậy bao giờ. Cô vui vẻ ôm lấy cánh tay Ninh Tôn.
Vốn dĩ hai người cũng chẳng khác gì đôi vợ chồng già là bao, thế nhưng tự nhiên hiện tại cô lại có cảm giác trang trọng.
Hai người cũng không có ý định che giấu gì cả. Vào nhà hàng Tây thì vào thẳng phòng bao luôn.
Ngay lúc họ bước vào phòng thì nhân viên phục vụ đã nhận ra Ninh Tôn.
Nhưng vì yếu tố nghề nghiệp nên các nhân viên phục vụ cũng không quá hốt hoảng mà chỉ đè thấp giọng xuống rồi ngạc nhiên nói: “Anh là Ninh Tôn sao?”
Ninh Tôn mỉm cười với người đó mà không nói gì. Có điều phản ứng này của anh cũng được tính là câu trả lời luôn rồi.
Người phục vụ có hơi ngại ngùng mím môi, ngập ngừng một lúc lâu mới nói tiếp: “chốc nữa anh kí tên cho tôi với được không? Tôi không làm phiền hai người dùng bữa đâu, chốc nữa lúc gọi món giúp tôi kí tên nhé?”
Ninh Tôn đáp: “ừ, được thôi.”
Hai người vào phòng bao. Nhân viên phục vụ luôn mang theo giấy bút bên người. Ninh Tôn kí tên cho cô ta rồi gọi món.
Người phục vụ trông có vẻ vui lắm, cứ cảm ơn anh mãi.
Đến khi người phụ vụ rời đi, Hứa Thanh Du mới dựa người lên ghế cười: “haha, anh xem kìa, thật ra phần lớn người hâm mộ của anh đều lịch sự như vậy đó.”
Ninh Tôn gật đầu: “em đoán xem ăn xong bữa này bọn họ sẽ tâng em lên tận mấy tầng mây nào?”
Hứa Thanh Du chống cằm, mìm cười đáp: “họ khen em làm gì, khen anh mới đúng. Khi nãy anh cư xử phải phép thế cơ mà.”
Ninh Tôn thở dài, “chẳng lẽ em không nhận ra lúc người nhân viên nói chuyện với anh, mắt cô ta luôn nhìn về phía em à? Thật ra là người ta chỉ để ý mỗi em thôi.”
Hứa Thanh Du nhướng mày, lần này cô chỉ cười chứ không nói gì.
Người mang món ăn lên vẫn là nhân viên phục vụ khi nãy. Lúc bước vào phòng, cô ta thể hiện rõ sự vui mừng. Lần này cô ta không nói điều gì dư thừa, để Hứa Thanh Du và Ninh Tôn thoải mái thưởng thức những món ăn ngon.
Sau khi người nhân viên đi, Hứa Thanh Du nói: “Anh nói xem, cô ấy luôn giữ thái độ như thế này khi tiếp đãi những vị khách đặc biệt sao?”
Ninh Tôn mím môi gật đầu: “chắc là vậy rồi. Nhân viên phục vụ của nhà hàng này đều đã được huấn luyện rất kĩ, thái độ cực kỳ tốt.”
Hứa Thanh Du trả lời: “ừ, vậy chúng ta ăn thôi.”
Lúc ăn cơm hai người lại bàn về chuyện của Nam Nhạc. Vì không muốn khiến Hứa Thanh Du lo lằng nên Ninh Tôn không nhắc đến chuyện trước kia Nam Nhạc đến tìm mình.
Hai người không nói về điều gì quá quan trọng. Những chuyện như vậy có nhắc đến hay không cũng vô nghĩa thôi.
Hứa Thanh Du hơi do dự: “Trước đây Nam Nhạc nói rằng cô ta sẽ chia sẻ tài nguyên cho bác. Nhưng lại muốn chắn đường của anh, em cảm thấy điều này không phù hợp với tính cách cô ta cho lắm. Chẳng hiểu rốt cuộc cô ta muốn làm cái gì.”
Có lẽ ngày xưa cô ta cũng nhận ra Ninh Tôn luôn giữ khoảng cách với mình, vậy mà cô ta vẫn muốn tặng nhiều tài nguyên cao cấp cho mẹ Ninh.
Từ đó có thể thấy cô ra muốn dùng sự mềm mỏng của mình để khiến Ninh Tôn mở lòng với mình.
Nhưng như vậy cũng đâu để làm gì, chẳng được bao lâu đã quay đầu trở mặt với Ninh Tôn rồi.
Thái độ trước sau khác nhau rõ mồn một. Thật khiến cho người ta phải nghi ngờ mà.
Ninh Tôn nhớ lại những lời mà Nam Nhạc nói với cô. Trong chuyện này đang tồn tại một vài hiểu lầm. Hoặc nếu nghĩ theo cách nói của Hứa Thanh Du, có khả năng trong chuyện này thật sự đang có hiểu lầm. Nhưng Ninh Tôn cũng chẳng để ý mấy đến những lời mà anh từng nói.
Hiểu lầm hay không đối với anh không quan trọng.
Ninh Tôn gật đầu: “Kệ thôi. Cho dù thật sự là như vậy, cô ta chắc hẳn cũng sẽ nói vài lời cho qua chuyện thôi. Những vị đạo diễn nọ có mối quan hệ tốt với cô ta. Họ có thể phỏng đoán được Nam Nhạc đang muốn đề cập đến điều gì, chắc hẳn là lời mà Nam Nhạc nói cũng ám chỉ chuyện này.”
Ninh Tôn nói như thế khiến Hứa Thanh Du phải suy nghĩ một lúc. Nghe có vẻ đúng đấy. Hứa Thanh Du mím môi thở dài: “Giới giải trí đúng là phức tạp mà.”
Cô biết giới giải trí này là một vũng nước sâu. Nhưng phải thật sự nhìn thấy thì mới nhận ra những gì mà cô tưởng tượng trước đây vẫn còn nông cạn lắm.
Chuyện về Nam Nhạc nói mãi cũng không hết. không khí bữa cơm hôm nay khá tốt, đừng nhắc đến những người làm người ta mất vui thì hơn.
Ninh Tôn lại kể về chuyện của Ninh Tú như thể đang nói về một câu chuyện cười.
Hứa Thanh Du bật cười thành tiếng. Cô nói: “Trước đây em cứ tưởng người anh trai này của anh nghiêm túc đến mức khiến người ta phải cảm thấy sợ hãi cơ. Nhưng bây giờ nghe anh nói vậy em lại nghĩ khác, anh ta cũng đáng thương quá nhỉ.”
Ninh Tôn mỉm cười rồi lại lắc đầu: “Nhưng anh lại nghĩ có vẻ như anh ấy làm chuyện này vì đam mê thôi. Với năng lực và thủ đoạn của anh ấy, muốn giải quyết Trang Lệ Nhã và Ninh Tiêu một cách nhanh gọn lẹ cũng chẳng phải chuyện gì to tát.”
Ninh Tú trên thương trường không hẳn là sạch sẽ, nhưng những việc bên lề chắc chắn sẽ được anh ấy xử lý rất tốt. Vậy nên muốn đối phó với Trang Lệ Nhã và Ninh Tiêu thì anh ấy không thiếu gì những thủ đoạn cứng rắn.
Thế mà giờ đây anh ấy lại dung túng cho họ. Điều này khiến Ninh Tôn cảm thấy có thể anh ấy rảnh rỗi quá, muốn kiếm thêm chuyện để làm cho bớt rảnh.
Hứa Thanh Du vừa cắt thịt bò vừa nói: “Nhưng mà anh trai anh cũng đâu còn trẻ nữa. Sao không giải quyết chuyện chung thân đại sự trước đi. Ở một mình mãi như thế kiếm nhiều tiền cũng đâu có ý nghĩa gì.”
Phần lớn người ta chỉ muốn tích luỹ tiền tài nhằm để lại cho đời sau. Người vô dục vô cầu như anh ta mà cũng phải lạm lụng vất vả như vậy khiến Hứa Thanh Du thật không hiểu nổi.
Ninh Tôn cũng không biết phải nói về cách sống của Ninh Tú thế nào cho phải. Anh chỉ có thể xúc động nói: “chắc là tại vì thấy cuộc sống hôn nhân của ông già rối ren quá nên anh ấy cũng sợ gặp phải tình huống như vậy.”
Giống như những lời mà anh ấy từng nói trong điện thoại. Tình yêu che mờ con mắt mà, lỡ mà vớ phải người phụ nữ như Trang Lệ Nhã thì thà sống một mình còn hơn.
Hứa Thanh Du ngẫm một lúc, trước kia Ninh Tôn cũng đã từng ám chỉ với Ninh Tú, nhưng nghe giọng điệu của Ninh Tú thì có vẻ như anh ta chẳng đoái hoài gì đến vấn đề này.
Vậy nên Ninh Tôn cũng không biết khuyên thế nào.
Bản thân Ninh Tôn cũng chưa bước vào cuộc sống hôn nhân. Biết phải khuyên thế nào đây. cuộc hôn nhân của anh phải mĩ mãn thì mới có tư cách khuyên người ta suy nghĩ đến chuyện kết hôn chứ.
Bữa cơm của Ninh Tôn và Hứa Thanh Du trôi qua khá lâu.
Bây giờ khó khăn lắm mới được ra ngoài. Nên hai người họ vẫn muốn tiêu chút tiền.
Hứa Thanh Du ăn xong bèn lau miệng rồi nói: “Nếu anh không phải người làm trong giới giải trí thì tốt biết mấy. Nếu hai chúng ta vui thì mỗi ngày đều có thể ra ngoài chơi.”
Thật ra bây giờ cũng ra ngoài chơi được đấy, bên công ty không ngăn cấm hoạt động tự do của Ninh Tôn.
Nhưng cứ bước ra cửa là anh lại phải suy nghĩ rất nhiều. Gặp phải mấy người hâm mộ cuồng nhiệt thích buôn dưa lê thì phiền phức lắm.
Một vài ngôi sao khác luôn than phiền rằng lúc ra đường không ai nhận ra mình, họ cho ràng điều này chứng tỏ danh tiếng của bản thân không cao.
Nhưng thật ra phần lớn người nổi tiếng đều sẽ than phiền rằng họ lúc não cũng bị người qua đường nhận ra và điều này đã khiến cho cuộc sống của họ gặp quá nhiều phiền phức.
Thật khiến người ta phải đau đầu mà.