Sau khi ăn xong Hứa Thanh Du và Ninh Tôn trả tiền rồi đi ra từ trong nhà hàng, kết quả là vừa mới bước ra đến cửa đã bị rất nhiều người vây lại.
Những người này vừa trông thấy Ninh Tôn là bắt đầu ào ào xông tới kêu gào, dọa Hứa Thanh Du nhảy về sau một bước.
Theo phản xạ có điều kiện Ninh Tôn mau chóng kéo Hứa Thanh Du ra sau để bảo vệ, đến anh cũng cảm thấy hơi mơ hồ.
Vừa rồi lúc bọn họ đến đây hẳn là không có ai biết chứ, sao mới chưa được bao lâu thì chỗ này đã có nhiều người đến chặn thế này.
Những fan hâm mộ vây quanh ngay hôm nay không giống với hai bạn fan hâm mộ lý trí họ gặp hôm trước, có một số người còn kích động, muốn tiến lên ôm Ninh Tôn.
Còn có người cầm theo quà muốn tặng Ninh Tôn.
Cứ vài người như vậy chen chúc khiến cho tình cảnh rất hỗn loạn.
Đây là tình cảnh mà Ninh Tôn và Hứa Thanh Du không muốn nhìn thấy nhất, quá hỗn loạn, cứ thế này rất dễ xảy ra chuyện.
Hứa Thanh Du không muốn để cho Ninh Tôn thêm phiền, vội vàng lùi mấy bước đi vào trong nhà hàng, nhân viên phục vụ trong nhà hàng Tây nghe thấy động tĩnh ở bên ngoài, từng người từng người chạy ra xem rốt cuộc bên trong xảy ra chuyện gì.
Vừa rồi nhân viên phục vụ xin Ninh Tôn ký tên thấy thế, vội vàng bước lên đón Hứa Thanh Du đi vào trong phòng.
Cô ấy để Hứa Thanh Du ở trong phòng tránh một lúc, sau đó nói: “Tôi đi ra ngoài xem tình hình của Ninh Tôn ở bên ngoài như thế nào, nếu như được thì chút nữa tôi sẽ dẫn anh ấy quay đây luôn, cô ở bên này chờ một chút ạ.”
Hứa Thanh Du gật đầu cảm ơn cô ấy, người phục vụ cười cười: “Không có gì, là việc nên làm.”
Hứa Thanh Du ngồi trong phòng đợi, nhẩm tính một lúc cũng khoảng tầm hai mươi phút Ninh Tôn mới vào phòng.
Lúc vào trong ngực Ninh Tôn còn ôm rất nhiều đồ, bản thân anh cũng ôm không hết, sau đó nhân viên theo sau vào cũng ôm một đống đồ vào, như những thứ này đều do fan tặng.
Biểu lộ của Ninh Tôn vẫn buông lỏng như cũ, sau khi đi vào thì cười cười: “dọa em sợ rồi sao, thật ra anh cũng bị dọa một chút.”
Người phục vụ đi sau bỏ đồ đạc trong ngực xuống bàn, sau đó thở dài: “Cũng may không gây ra vấn đề lớn gì, hiện giờ hai người vẫn nên đợi một lúc nữa thì hẵng đi, đợi chút nữa tôi sẽ đưa hai người ra từ cửa sau.”
Nhiều đồ thế này mang theo rất phiền phức, nhưng nếu mà không mang đi, về sau mà bị truyền ra ngoài thì lại làm tổn thương trái tim của fan.
Người phục vụ cũng biết tình huống bây giờ như nào, xoay người đi ra bên ngoài cầm vào một cái túi nilon lớn, gom hết tất cả quà của Ninh Tôn lại: “Mang về đi, trong nhà hàng nhiều người, nếu anh để lại ở đây thì khó đảm bảo chút nữa không bị người khác nhìn thấy rồi lại ra ngoài nói năng lung tung.”
Người phục vụ này đúng là suy nghĩ thấu đáo mọi mặt cho Ninh Tôn.
Ninh Tôn gật nhẹ đầu: “Vậy thì mang hết về đi.”
Sau đó anh quay qua nhìn Hứa Thanh Du nói: “Đi thôi, bây giờ có thể đi rồi.”
Hứa Thanh Du đi theo anh ra ngoài, người phục vụ đi trước dẫn đường cho bọn họ đi ra cửa sau của nhà hàng.
Cửa sau không có fan hâm mộ chặn, người phục vụ còn chu đáo giúp bọn họ ra ngoài gọi xe.
Lúc đầu Ninh Tôn và Hứa Thanh Du còn nghĩ là ăn cơm xong thì hai người ra ngoài đi dạo quanh quanh, giờ thì lại ồn ào như thế, hai người họ cũng không có cách nào đi dạo được nữa.
Cầm trong tay nhiều đồ như vậy, làm sao đi đây chỉ có thể về nhà thôi.
Ngồi lên xe taxi, xe chưa nổ máy, Ninh Tôn xoay người xuống xe, cảm ơn mấy câu với người phục vụ kia.
Người phục vụ cười cười nhìn bọn họ khoát tay: “Có thời gian thì hai người lại tới đây dùng cơm.”
Xe chạy ra khỏi cửa sau cũng cần đi cửa trước, thấy một vòng người đang vây quanh, Hứa Thanh Du ghé vào cửa kính nhìn, có thể thấy được bên đó có rất nhiều người đang đứng.
Có một ít fan hâm mộ không lý trí, gọi to tên của Ninh Tôn trước nhà hàng Tây.
Hứa Thanh Du thở dài: “không biết những người này lấy tin tức từ chỗ nào, tinh thông quá.”
Ninh Tôn cũng không biết sao lại vậy, nhưng mà vừa rồi lúc đối phó với những fan hâm mộ kia, anh thấy cũng không quá khó để giải quyết.
Mặc dù bọn họ có hơi kích động một chút nhưng mà vẫn có chừng mực.
Có thể là do có quá nhiều người, hai người họ có chút sốt ruột, nên khi nhìn mới thấy hỗn loạn như vậy.
Về sau lúc mà Ninh Tôn đi lên cùng bọn họ chụp vài tấm hình, sau đó lại ký tên cho bọn họ, còn nhận quà được mang đến, trạng thái của những người đó cũng dần dần bình tĩnh lại.
Đúng là trong đó có một vài người quá kích động, từ lúc bắt đầu đã cãi nhau ầm ý, nhưng cũng bị những bạn fan khác phổ cập giáo dục cho, để bọn họ bình tĩnh chút, đứng xếp hàng vào, mọi người cứ từ từ lên.
Cho nên nói tóm lại, những fan hâm mộ hôm nay vẫn còn có chút lý trí.
Dù là tạo ra động tĩnh không nhỏ, nhưng Ninh Tôn cũng không cảm thấy quá phản cảm.
Nhưng hành động của họ cũng có thể hiểu được.
Hai người họ ngồi xe về nhà, Hứa Thanh Du cảm thấy hơi tiếc một chút, lúc mới ra cửa cô đã đặc biệt ăn thật xinh đẹp, vốn còn muốn ra ngoài chơi cho đã thích.
Kết quả là mới ăn xong được bữa cơm thôi thì đã phải trở về, thật sự là lãng phí cô chuẩn bị một thân long trọng như này.
Ninh Tôn cầm đồ đi đến sofa, sau đó mở ra, bên trong cái gì cũng có, đồ ăn đồ chơi đủ cả.
Còn có người viết thư cho Ninh Tôn, dựa vào tình tình trên mạng của Hứa Thanh Du thì nhất định phải mở ra xem một chút, nhưng sau đó cô lại nghĩ là nhưng không bức thư này là do fan viết cho anh, không biết lúc viết nó có tâm tình như thế nào.
Đưa những bức thư này đến cho Ninh Tôn, sẽ có cảm giác kích động thấp thỏm gì, cho nên những bức thư này không thể bị cô hủy đi được.
Hứa Thanh Du cầm bức thư đến đưa cho Ninh Tôn: “Mở ra xem chút đi, xem những fan hâm mộ đó viết gì cho anh.”
Trước đây Ninh Tôn cũng đã từng nhận quà của fan, chỉ là tất cả đều là do công ty nhận lại giúp anh.
Lần này đưa tận tay cho anh, cũng coi như là lần đầu tiên anh tiếp xúc trực tiếp.
Ninh Tôn mở lá thư ra, rút tờ giấy bên trong, nhìn động tác rất chân thành.
Hứa Thanh Du thì cầm một món quà khác lên, cũng mở ra xem bên trong là gì.
Có những thứ rất ngây thơ, cũng có những thứ khá dụng tâm chuẩn bị, tóm lại có thể thấy được sự yêu thích của fan đối với Ninh Tôn.
Mặc kệ là quà như thế nào, đều là một phần tâm ý của người ta, Ninh Tôn và Hứa Thanh Du rất trân trọng.
Ninh Tôn đọc hết thư, cười một tiếng, không nói thêm gì, chỉ chuyển bức thư sang cho Hứa Thanh Du: “Những đứa bé này tâm tư cũng đơn giản quá.”
Lúc này Hứa Thanh Du mới mở bức thư ra xem.
Mặc dù không biết tuổi tác của bạn fan viết bức thư này nhưng nhìn từ nội dung của bài viết hẳn là một cô gái rất đơn thuần.
Cô ấy nói Ninh Tôn mang lại cho mình rất nhiều động lực, mang đến rất nhiều hi vọng, cô ấy cũng muốn trở thành một người giống như Ninh Tôn, không bị người khác trói buộc áp đặt.
Chưa từng bị sự tàn bạo của xã hội mài dũa qua, khả năng nhìn nhận mọi thứ đều rất đơn thuần, dưới cái nhìn của cô bé, Ninh Tôn chính là chiến sĩ không bị thế các thế lực ác đánh bại chính khí sĩ tử.
Hứa Thanh Du cũng nở nụ cười: “ Rất tốt đấy chứ, bây giờ thấy người đơn thuần như vậy lại cảm thấy hơi xúc động, nhớ năm đó chúng ta cũng từng như vậy.”
Nhưng xã hội này quá phức tạp, mỗi người khi đã bước vào trong đó rồi thì đều muốn từng chút từng chút một bỏ đi sự đơn thuần trên người mình, như vậy mới có thể thích ứng được với sự phát triển của xã hội.
Ninh Tôn đặt hai tay ở sau đầu dựa người trên ghế sofa: “Anh chưa từng nghĩ mình sẽ mang đến cho bọn họ được dẫn dắt chính xác, chỉ cần không mang đến điều xấu cho những bạn nhỏ đã là không tệ rồi.”
Ngành giải trí lục đục không sạch sẽ lắm, rất nhiều việc dễ khiến cho những vị thành niên có những suy nghĩ lệch lạc không chính xác.
Đây cũng là điểm mà trong lòng Ninh Tôn quan tâm, danh tiếng của anh càng lúc càng lớn, người biết đến anh cũng càng lúc càng nhiều, rất nhiều người đối với giới giải trí này mang theo tâm tư rất nặng.
Thần tượng à, thật sự không cần thiết phải xem nó như là mục tiêu của cuộc sống.
Nhưng những lời này anh không có cách nào có thể nói ra, chính bản thân anh cũng đang ở trong cái giới giải trí này, lại khuyên bảo những người khác không nên một lòng muốn trở thành ngôi sao, như vậy sẽ làm cho người khác nghĩ linh tinh.
Cho nên chỉ có thể tự mình lo lắng suông.