Ngày thứ hai Hứa Thanh Du đi làm, ngay khi bước vào văn phòng cô có thể cảm nhận được những người khác đang nhìn chằm vào cô với ánh mắt khác thường.
Bọn họ ngầm tỏ ra châm chọc, nhưng lại không hoàn toàn che dấu bản thân.
Loại cảm giác này giống như lúc còn đi học các bạn học cùng cô lập một người vậy.
Nhiều điều chưa rõ ràng, nhưng cũng là cơ hội để bạn hiểu suy nghĩ của họ.
Hứa Thanh Du âm thầm thở dài, không còn cách nào khác, chỉ có thể trở về chỗ ngồi của mình trước.
Cô lấy bản thảo thiết kế ngày hôm qua ra kiểm tra lại một lần nữa, sửa lại một số chi tiết, sau đó suy nghĩ xong liền đứng dậy đi đến văn phòng Quách Châu.
Quách Châu vẫn chưa đến, Hứa Thanh Du đặt bản thảo thiết kế của mình lên bàn làm việc của cô ấy.
Đi ra khỏi văn phòng Quách Châu, đúng lúc nhìn thấy cô nhân sự đi ngang qua.
Cô nhân sự có thái độ rất tốt với cô, chủ động chào cô,hỏi cô hôm qua ở công ty cảm thấy thế nào,có gặp phải rắc rối nào không.
Trước đây Hứa Thanh Du cái gì cũng không biết, còn tưởng rằng cô gái này chỉ là tính cách tốt, bây giờ biết rằng chính mình đi cửa sau vào công ty, cô thực sự có chút không thoải mái khi đối mặt với những câu hỏi han ân cần của cô gái.
Hứa Thanh Du trả lời qua loa bản thân vẫn tốt, những thứ khác cô cũng không nói ra.
Tình hình hiện tại của cô thực sự khiến bản thân rất xấu hổ, dù vốn dĩ cô cũng không nghĩ có quan hệ tốt với đồng nghiệp, cô biết rõ tính cách của mình ra sao, không thể đặc biệt thân thiện với người lạ.
Nhưng bây giờ bị những người đó bài xích tập thể, trong lòng cô vẫn cảm thấy khá khó chịu.
Không ai sẽ thích một môi trường làm việc như vậy.
Cô nhân sự dường như không nhìn ra sự phức tạp trong ánh mắt của Hứa Thanh Du, liền nói với cô rằng nếu cô gặp phải chuyện gì, cô có thể tự nhiên nói với cô ấy, cô ấy có thể giúp được thì sẽ giúp giải quyết.
Hứa Thanh Du vội vàng nói lời cảm ơn, cô gái nhìn Hứa Thanh Du với nụ cười trên mặt, “Chuyện nên làm mà, không cần khách sáo.”
Đợi hai người tách nhau ra, Hứa Thanh Du vừa đi tới cửa văn phòng, cô vừa quay đầu liền thấy tất cả đồng nghiệp bên trong đều đang nhìn mình.
Có lẽ cảnh tượng cô tán gẫu cùng cô nhân sự vừa rồi, những người này đều đã nhìn thấy.
Hứa Thanh Du không có biểu hiện gì, trở về chỗ của mình ngồi xuống, vừa mới ngồi, cô gái hôm qua chủ động tới nói chuyện với cô liền trượt ghế ngồi đến gần cô.
Cô ấy thấp giọng hỏi Hứa Thanh Du, “Bạn có quen A Mai của Nhân sự à?”
Hứa Thanh Du nói thật, “Tôi không quen biết lắm, trước đó cô ấy đã phỏng vấn tôi khi tôi đến để phỏng vấn.”
Cô gái gật đầu,có ý riêng, “A Mai này tính tình không tốt lắm, kiêu ngạo hống khách với mọi người. Tôi thấy vừa rồi cô ta có thái độ tốt với cô.”
Cô gái này có lẽ muốn biết điều gì đó từ miệng Hứa Thanh Du, sau khi suy nghĩ, Hứa Thanh Du nói: “Đúng vậy, tôi tiếp xúc không nhiều với cô ấy, lúc phỏng vấn có vẻ khá ổn.”
Cô gái cười như không cười nhìn Hứa Thanh Du, sau đó trượt ghế trở lại chỗ ngồi của mình.
Hứa Thanh Du không sợ bị người khác hỏi, những điều cô nói đều là sự thật, mặc dù cô đi cửa sau vào công ty, nhưng thực sự cô không có bất kỳ người quen nào ở đây, ai cũng không quen biết.
Hứa Thanh Du không có nhiệm vụ thiết kế nào, vì vậy cô đã chọn ra một chủ đề từ tài liệu mà Quách Châu đưa cho cô ngày hôm qua, dự định thiết kế một bức phác thảo.
Chỉ có điều cô vừa mới vẽ phác thảo được đại khái hình dáng, Quách Châu ở đằng kia tìm đến.
Cô vẫn như cũ gọi Hứa Thanh Du đến phòng làm việc của mình, đợi Hứa Thanh Du cùng cô ấy vào văn phòng, sau đó cô ấy cầm bản vẽ thiết kế của Hứa Thanh Du lên, “Có thể thấy rằng cô thực sự bỏ nghề của mình quá lâu rồi.”
Qua lời nói của Quách Châu, Hứa Thanh Du biết rằng chắc hẳn bản thiết kế của cô có rất nhiều vấn đề.
Cô mím miệng không nói, Quách Châu quay đầu lại nhìn cô một cái, sau đó bảo cô bước tới, chỉ vào bản thiết kế của cô, chỉ ra hết toàn bộ vấn đề.
Giọng điệu của Quách Châu có chút nghiêm túc, nhưng không đến nỗi tức giận.
Hứa Thanh Du lúc đầu có chút không nhịn được, nhưng sau khi Quách Châu chỉ ra mọi vấn đề, cô nhận ra rằng bản thân thực sự quá non nớt.
Bây giờ khi cô nhìn vào bản vẽ do mình thiết kế, cô cảm thấy thật rác rưởi.
Hứa Thanh Du gật đầu, “Tôi biết rồi, tôi sẽ quay lại sửa những lỗi này.”
Giọng điệu của Quách Châu không thay đổi, nhưng lời nói có ý động viên cô, “Đừng lo lắng, bây giờ cô mới bắt đầu, bản vẽ thiết kế ra chắc chắn đều có vấn đề.”
Hứa Thanh Du mím môi, lần này không nói gì.
Sự việc bàn bạc xong xuôi, Quách Châu bảo cô quay về sửa lại bài viết.
Hứa Thanh Du cầm bản thiết kế của mình quay lại chỗ ngồi, những người bên cạnh không biết tại sao Quách Châu gọi cô, họ còn nghĩ rằng hai người họ lại thì thầm cái gì đó thôi.
Một số người có lẽ không kìm nén sự nóng nảy trong lòng, trực tiếp khịt mũi
Giọng nói rất lớn, rõ ràng là muốn cho Hứa Thanh Du nghe, ngược lại Hứa Thanh Du cũng không quá quan tâm.
Việc này nếu xảy ra ở người khác, cô có thể cũng không cảm thấy tức giận, vì vậy xảy ra với người mình, với tiền đề là người khác không tạo ra ảnh hưởng quá lớn đối với cô,cô cũng không thèm để ý.
Hứa Thanh Du dựa theo sự chỉ thị của Quách Châu, sửa lại bản thiết kế một lần nữa,lần này vẽ xong, có vẻ nhìn thuận mắt hơn lần trước.
Những học viên khác đã đi theo Quách Châu thời gian dài đều có nhiệm vụ thiết kế, nhưng Hứa Thanh Du không có.
Quách Châu bên kia có chút bận rộn, trước đó cô ấy đã nói trước với Hứa thanh Du,nói đợi cô ấy làm xong hết việc trong thời gian này,sẽ dạy cô làm thế nào để phối hợp và phân bố các chi tiết trên tổng thể trang phục một cách có hệ thống.
Bây giờ Hứa Thanh Du chỉ có thể đợi, chính cô thực sự cũng không tìm được ra cách nào.
Cô dựng bản thiết kế của mình lên, đem bản vẽ chỉ vẽ được một cái khung lớn trước đó, tiếp tục những suy nghĩ trước đó của mình.
Thật ra mà nói, Hứa Thanh Du cũng không cần giao thiệp với bất kỳ ai trong công ty, mọi người chỉ làm việc của chính mình, làm xong những công việc thường làm thì tan làm, cô cũng không cần tạo mối quan hệ với ai cả.
Hứa Thanh Du vẽ bản thiết kế trong tay mình cả buổi sáng, giữa chừng Quách Châu đến xem một lần, không nói chuyện với cô, chỉ ở bên cạnh bàn làm việc của cô nhìn một chút.
Cô ấy nhìn bản thiết kế mà Hứa Thanh Du đang vẽ, không đưa ra bất kỳ hướng dẫn nào, chỉ xem qua rồi rời đi.
Bây giờ Quách Châu và Hứa Thanh Du đã có chút ảnh hưởng lẫn nhau, những học viên bên cạnh đều nghĩ ra nhiều khả năng.
Ngay khi Quách Châu rời đi, những người đó lại bắt đầu xúm lại xì xào bàn tán.
Hứa Thanh Du làm như không nghe thấy, cẩn thận nghĩ lại, môi trường làm việc như vậy cũng là bình thường.
Đấu đá lẫn nhau trong môi trường làm việc đều như vậy, đôi khi phải trấn tĩnh tâm tình của mình.
Hứa Thanh Du không đi đâu cả buổi sáng, chỉ muốn hoàn thành công việc của mình ở đây.
Khi gần trưa, A Mai bên Nhân sự trực tiếp đi đến,đưa thẻ cơm cho cô.
Hứa Thanh Du cứ cắm đầu vào bản thiết kế suốt, khiến cô choáng váng hoa mắt.
Cầm thẻ cơm A Mai đưa cho cô, cô vẫn còn mông lung, A Mai cười, “Đừng lo lắng, mọi thứ cứ từ từ.”
Hứa Thanh Du nói cảm ơn, cất thẻ cơm vào.
Đợi đến khi A Mai rời đi,tự nhiên người bên cạnh không chút che giấu chế nhạo, bây giờ Hứa Thanh Du cũng không quan tâm.
Có vẻ cô không thể hòa hợp được với những đồng nghiệp này,vậy cô cũng không ép buộc chính mình đi tìm hảo cảm của người khác.
Cô chỉ là làm chính mình,dù sao trước đây khi ở bên cạnh Ninh Tôn cũng không có nhiều người thích cô.
Giới giải trí còn đấu đá hơn ở đây, ở đó cô còn có thể sống sót, huống chi chỉ là chút vấn đề nhỏ bây giờ, cô càng không quan tâm.