Yêu Lại Từ Đầu – Cố Tư – Trì Uyên

Chương 1097: Gần mực thì đen




Hứa Thanh Du cũng không phải là muốn giải thích thay Nam Nhạc cái gì.
Nam Nhạc rơi vào kết cục như vậy, trong lòng cô ta cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Nhưng cô ta là người chỉ xét chuyện không xét người. Cô ta cảm thấy trong những lời phó đạo diễn kia nói có phần đúng sự thật nhưng chắc chắn trong đó cũng trộn lẫn lời nói dối, nói quá lên.
Chẳng qua phó đạo diễn này có thể biết được chuyện này thì giữa anh ta và Nam Nhạc nhất định cũng có những mối quan hệ chung.
Mối quan hệ giữa người với người luôn phức tạp như vậy, Hứa Thanh Du suy nghĩ những chuyện này là lại đau đầu.
Trong giới giải trí này, bạn bè không phải bạn bè, kẻ thù không phải kẻ thù, thật sự rất khó hiểu.
Ai biết được liệu những người bạn ngày hôm nay có đâm một dao sau lưng vào ngày mai hay không. Như những gì bọn họ đã nói, tất cả chỉ là tình bạn bong bóng.
Mẹ Ninh nhìn hơi mệt, bà ta dựa vào ghế sô pha, mơ mơ màng màng sắp nhắm mắt lại ngủ.
Hứa Thanh Du kêu bà ta nhanh chóng về phòng đi ngủ đi. Mẹ Ninh chậm rãi đứng dậy khỏi ghế sô pha, “Tiếp theo chắc là bác có thể nghỉ ngơi một đoạn thời gian. Mặc dù nói bận rộn thì tốt hơn nhưng lại bận nhanh như vậy thật sự có chút không quen.”
Hứa Thanh Du gật đầu rồi đi vào phòng dành cho khách cùng với mẹ Ninh để giúp bà ta lấy chăn gối ra, “Còn không phải là như vậy sao. Trước đây con từng nghĩ ra ngoài làm việc từ 9 giờ sáng đến 5 giờ chiều là rất tốt nhưng bây giờ thực sự sống như thế này thì con lại cảm thấy rất khó chịu.”
Không chỉ khó chịu bởi vì không nhìn thấy Ninh Tôn mà còn có một điều nữa là cuộc sống làm việc cũng không tốt như cô ta tưởng tượng.
Vì trước đây chưa từng đi làm công ty nên cô ta nghĩ về nơi làm việc quá đơn giản.
Chờ đến khi bản thân mình thật sự tham gia vào đó cô ta mới biết vòng nào cũng có những quy tắc cố định riêng.
Mà cô ta vừa ra trận hình như đã phá vỡ một số quy tắc cho nên tình cảnh tiếp theo sẽ có một chút khó khăn.
Mẹ Ninh thật sự rất mệt, bà ta đi qua nằm lên giường luôn rồi tìm một tư thế thoải mái “Bác đi ngủ trước một giấc đã, con không cần để ý đến bác làm gì, cứ làm việc của con đi.”
Hứa Thanh Du vâng một tiếng rồi đi ra khỏi phòng.
Cô ta suy nghĩ rồi đi tủ lạnh cầm một số nguyên liệu nấu ăn ra để chuẩn bị lát nữa nấu.
Mẹ Ninh ở đây nên cô ta chọn nấu hai món mẹ Ninh thích.
Nếu không phải Ninh Tôn không ở nhà thì lúc này giống như quay trở lại về quãng thời gian lúc trước.
Hứa Thanh Du chuẩn bị nguyên liệu kỹ càng trước sau đó quay về phòng. Mẹ Ninh đang ngủ, cô ta do dự một chút rồi cuối cùng cũng quyết định nằm lên giường chợp mắt một lát.
Giấc ngủ này khá dễ chịu, cô ta còn nằm mơ thấy một giấc mơ đẹp.
Cô ta mơ thấy mình kết hôn với Ninh Tôn sau đó sinh ra một cô con gái kháu khỉnh, dễ thương.
Hứa Thanh Du ở trong mộng gần như sắp cười tỉnh, lúc tỉnh lại cảm giác hạnh phúc kia còn đầy ắp trong ngực.
Hứa Thanh Du đi ra khỏi phòng. Mẹ Ninh còn chưa tỉnh, cô ta đi phòng bếp nấu cơm trước.
Còn chưa nấu xong đồ ăn mẹ Ninh đã mở cửa đi ra. Bà ta duỗi lưng một cái rồi chậm rãi đi tới.
Hứa Thanh Du chờ đến khi mẹ Ninh đi đến cửa phòng bếp mới mở miệng, “Sao bác không ngủ thêm chút nữa ạ?”
Mẹ Ninh dựa vào khung cửa khoanh hai tay lại, “Bị một cú điện thoại đánh thức rồi không ngủ được nữa.”
Hứa Thanh Du không hỏi bà ta là ai gọi điện thoại, chẳng qua mẹ Ninh đã tự nói, “Chính là người đàn ông mà con đã gặp trước đây, ông ta lại gọi điện thoại cho bác.”
Hứa Thanh Du có chút kinh ngạc, cô ta quay đầu nhìn rồi hỏi, “Nói cái gì vậy ạ?”
Mẹ Ninh cười hai tiếng trước rồi mới nói, “Cũng không nói cái gì tử tế, chỉ là nói bây giờ ông ta sống không tốt lắm, ngày nào cũng rất buồn khổ. Cũng không biết ông ta nói với bác mấy cái này làm cái gì.”
Hứa Thanh Du quay lại nấu tiếp, “Muốn tìm kiếm sự thương hại từ chỗ bác à?”
Giọng điệu của mẹ Ninh có chút khẽ trào phúng, “Không biết nữa, người tiến tới lúc ấy là ông ta, người xoay lưng đi là ông ta. Đến bây giờ người níu kéo dông dài cũng là ông ta.”
Sau đó mẹ Ninh lại nói một số chuyện khác, “Hai người sống cùng nhau, lúc đó con gái ông ta mang thai là do bác chăm sóc. Sau đó bác muốn trở lại ngành giải trí. Bác không cam tâm, con hiểu chuyện này đúng không? Nhưng ông ta lại không đồng ý, còn nói rất nhiều lời khó nghe, bác cũng không muốn lặp lại mấy lời kia làm gì. Tiếp thì bọn bác chiến tranh lạnh mấy ngày, ông ta dẫn con gái ông ta về nhà chồng, ông ta cũng đi rồi ở lại bên đó hai ngày. Hai ngày đó bác và ông ta không liên lạc gì với nhau. Lúc đó bác đã biết chút tình cảm này thật sự không đáng tin.”
Giữa hai người bọn họ xảy ra mâu thuẫn thì người đàn ông kia luôn có nơi để đi bất cứ lúc nào còn bà ta chỉ có thể ở yên một chỗ.
Con gái của người đàn ông kia cũng không có lòng biết ơn gì đối với bà ta, cô ta cảm thấy bà ta ở cùng người đàn ông kia thì đương nhiên nên chăm sóc cô ta.
Mẹ Ninh cũng không cảm thấy cô ta là kẻ vô ơn, chỉ là cảm thán thứ như huyết thống thật sự rất kỳ diệu. Nếu hai người không có máu mủ ruột rà gì thì cho dù bà ta có tốt với người ta đến đâu thì bọn họ cũng không có chút tình cảm mẹ con nào với bà ta đâu.
Cho nên bà ta cũng cảm thấy trái tim lạnh lẽo.
Vốn dĩ suy nghĩ về việc quay lại làng giải trí của bà ta không mãnh liệt như vậy nhưng sau sự việc lần này, bà ta nhận ra rằng mình không thể đặt hết hy vọng vào người đàn ông đó, dù gì đi chăng nữa bà ta cũng phải tìm lối thoát cho bản thân.
Là người đàn ông kia khiến bà ta quyết tâm quay lại tìm Ninh Tôn.
Hứa Thanh Du đứng bên kia thở dài, “Cũng may những chuyện đó đều đã qua đi. Bây giờ chúng ta đã có cuộc sống mới, cũng không cần quay đầu nhìn lại. Thành thật mà nói, đáng lẽ con không nên lắm chuyện về đời sống tình cảm của bác nhưng con thật sự cảm thấy người đàn ông kia không xứng với bác.”
Mặc dù mẹ Ninh cũng đã lớn tuổi nhưng khí chất và ngoại hình vẫn vượt trội so với các bạn đồng trang lứa, dù sao bà ta cũng đã từng là người nổi tiếng.
Hứa Thanh Du không phải chưa gặp người đàn ông kia, vẻ ngoài bình thường lại lắm mưu mô quỷ chước, lúc nói chuyện cứ hay che giấu, cảm thấy ông ta không chân thành chút nào.
Dù sao thì Hứa Thanh Du chướng mắt loại đàn ông như vậy, cô ta cảm thấy cho dù danh tiếng của mẹ Ninh nhiều năm qua không tốt cho lắm nhưng cũng không phải là loại đàn ông nào cũng có thể mơ ước.
Dù cho thế nào đi nữa thì cũng phải tìm một người có trái tim thuần khiết.
Mẹ Ninh khẽ gật đầu rồi nói tiếp lời theo Hứa Thanh Du, “Đúng vậy. Con nói, rốt cuộc người đàn ông này có chỗ nào tốt mà lại đáng giá trước kia bác ở cùng ông ta nhiều năm như vậy chứ? Ông ta cũng đâu có tốt với bác đâu, lại hay móc mỉa bác. Hai người sống chung thì phần lớn đều chia đều mỗi người một nửa. Ông ta rất hay so đo, luôn nói mình kiếm tiền không dễ dàng. Bác không muốn nói nhảm với ông ta nhiều như vậy nên đều nhịn xuống. Bây giờ nghĩ lại, có lẽ ông ta cảm thấy bác dễ tính quá, ngoài bác ra, ông ta đi tìm những người khác không có ai dễ nói chuyện như vậy.”
Hứa Thanh Du cảm thán một câu, “Thật ra tính như bác có thể kiếm được một người rất tốt. Bác không cần gấp làm gì, có lúc chuyện tốt sẽ đến trễ một chút.”
Hứa Thanh Du lại quay lại phòng bếp nấu những món ăn còn lại. Chờ đến khi hai người bọn họ ngồi xuống ăn cơm, Hứa Thanh Du suy nghĩ một chút lấy điện thoại ra chụp tấm ảnh gửi cho Ninh Tôn.
Cô ta cũng không nói cái gì với Ninh Tôn, chỉ chụp rồi gửi ảnh qua cho Ninh Tôn báo bây giờ cô ta và mẹ Ninh đang ở cùng nhau.
Có lẽ Ninh Tôn đang bận, anh ta không trả lời tin nhắn ngay.
Hứa Thanh Du cũng không để ý lắm, cô ta đặt điện thoại xuống rồi ăn cơm cùng với mẹ Ninh.
Lúc ăn cơm, điện thoại của mẹ Ninh đang đặt trên bàn đột nhiên rung lên hai lần. Hứa Thanh Du nhìn lướt qua biết có tin nhắn đến.
Có lẽ mẹ Ninh hơi bất ngờ. Không biết là ai gửi tin nhắn, bà ta cầm điện thoại lên ấn mở ra nhìn một chút, sau đó bà ta nhíu mày.
Hứa Thanh Du vừa ăn cơm vừa hỏi, “Có chuyện gì vậy? Ai nhắn tin cho bác vậy? Là người của đoàn làm phim ạ, có chuyện sao?”
Mẹ Ninh lắc đầu, “Không phải, vẫn là người chúng ta vừa nói lúc nãy. Ông ta gửi cho bác bức ảnh, là đứa nhỏ con gái ông ta mới sinh.”
Mẹ Ninh để điện thoại xuống, bà ta nghĩ một chút rồi ngước mắt lên nhìn Hứa Thanh Du, “Khi nào thì con và A Tôn có thể tu thành chính quả vậy, các con cũng sinh cho bác cháu trai cháu gái.”
Hứa Thanh Du cũng không biết có phải mình bị tư tưởng của Ninh Tôn làm hư hay không, cô ta nghĩ đến sinh con lại chủ yếu nghĩ tới quá trình làm ra em bé.
Cô ta vội vàng dừng suy nghĩ của mình lại, quả nhiên là gần mực thì đen.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.