Tống Kình Vũ đưa Hứa Thanh Du đến một nhà hàng khác.
Những nhà hàng anh ta đến không phải loại nhà hàng cao cấp lắm, nhưng không khí trang trí trong nhà hàng đều trông rất ổn.
Sau khi đi vào, hai người bọn họ cũng không đi phòng riêng mà chỉ ngồi xuống sảnh chính như cũ.
Lúc gọi món ăn phần lớn là do Hứa Thanh Du chọn, cô ta định tự lấy tiền túi mời bữa cơm này cho nên cũng chịu chơi, chuyên chọn mấy món đắt.
Tống Kình Vũ vừa nhìn đã biết chuyện gì xảy ra, anh ta chờ nhân viên phục vụ cầm thực đơn đi mới mở miệng, “Cô không cần tính toán rõ ràng với tôi như vậy.”
Hứa Thanh Du sững sờ, cô ta ngước mắt lên nhìn Tống Kình Vũ sau đó nở nụ cười, “Không phải tính toán rõ ràng, toàn bắt anh mời khách làm tôi luôn cảm thấy mình đang ăn hôi của anh vậy.”
Bản thân Hứa Thanh Du cũng không phải là người thích ăn hôi người khác.
Tống Kình Vũ gật đầu, “Nhưng cô gọi mấy món đắt quá lại làm tôi cảm thấy hình như tôi đang ăn hôi của cô.”
Hứa Thanh Du cười ha ha, “Không sao, không sao. Dự án đầu tư mà anh đề cử kiếm không ít tiền lời, mời anh ăn bữa ngon cũng là nên làm.”
Cô ta đã nói như thế này thì Tống Kình Vũ không nói tiếp nữa.
Trong lúc chờ các món ăn được mang lên, Hứa Thanh Du nói một chút chuyện về dự án hợp tác.
Thực sự là cô ta cũng không biết nên trò chuyện cái gì mới tốt. Tống Kình Vũ nói trong tay anh ta còn có một dự án hợp tác có thể đề cử cho cô ta, chẳng qua trước mắt dự án kia còn đang trong quá trình chuẩn bị, đợi đến khi dự án chính thức ra mắt, anh ta sẽ thông báo cho Hứa Thanh Du.
Chờ dự án kia khởi động thì dự án hiện tại Hứa Thanh Du đang đầu tư cũng sắp đi vào giai đoạn kết thúc.
Hai dự án nối tiếp nhau, như vậy thì không có khoảng thời gian trống ở giữa.
Hứa Thanh Du không hiểu những điều này lắm, cô ta cũng không hiểu lúc nào thì rút tiền về, tất cả những điều này phải phụ thuộc vào sự sắp xếp của Tống Kình Vũ.
Cho nên cô ta gật đầu, “Tôi nghe theo lời ngài Tống hết.”
Sau khi nói xong lời này, Hứa Thanh Du cảm thấy điện thoại trong túi rung lên hai lần.
Là một cuộc gọi video.
Hứa Thanh Du không cần nhìn cũng biết là ai gọi tới. Cô ta vội vàng nói câu xin lỗi với Tống Kình Vũ sau đó lấy điện thoại ra.
Quả nhiên là Ninh Tôn gọi.
Bởi vì hai người bọn họ nhất định phải nói cái gì đó hơi thân mật mà những lời này lại không tiện nói ra trước mặt Tống Kình Vũ.
Cho nên Hứa Thanh Du đứng lên, “Thật ngại quá ngài Tống, tôi ra ngoài nghe máy một chút.”
Tống Kình Vũ gật đầu một cái, “Đi đi.”
Hứa Thanh Du cầm điện thoại đi ra khỏi nhà hàng, cô ta đứng ở cổng rồi trực tiếp nhận cuộc gọi.
Ninh Tôn ăn mặc rất tinh tế, có trang điểm, có lẽ anh ta vừa mới quay xong.
Xung quanh Ninh Tôn không có ai, anh ta cười rồi nói nhớ cô ta.
Hứa Thanh Du thở dài một hơi, “Em cũng nhớ anh.”
Có lẽ là cảnh sau lưng Hứa Thanh Du làm Ninh Tôn chú ý, cho nên Ninh Tôn hỏi một câu, “Bây giờ em đang ở bên ngoài à?”
Hứa Thanh Du nói đúng vậy, sau đó xoay camera trên điện thoại cho Ninh Tôn nhìn một chút tên của nhà hàng, “Đang ăn bên ngoài.”
Ninh Tôn lập tức liền hỏi thăm một câu, “Một mình em sao?”
Hứa Thanh Du không muốn nói dối Ninh Tôn về chuyện này, cô ta ăn ngay nói thật, “Không phải, ngài Tống tới, em ăn cơm với ngài Tống.”
Trong video có thể thấy rõ ràng Ninh Tôn cau mày lại.
Hứa Thanh Du cũng biết Ninh Tôn vẫn luôn để ý Tống Kình Vũ cho nên cô ta nhanh chóng nói, “Bữa cơm này là em mời anh ấy để cảm ơn anh ấy giúp em. Em không có gì với anh ấy cả, nếu không em không thể nào lại nói thật với anh như vậy được.”
Cũng giống như tối hôm qua, Ninh Tôn nói thật cho cô ta biết Nam Nhạc đi tìm anh ta.
Mặc dù Hứa Thanh Du biết Ninh Tôn nghe nói Tống Kình Vũ đi qua tìm đến cô ta thì trong lòng sẽ không thoải mái nhưng cô ta vẫn muốn nói ra sự thật.
Cô ta cũng sợ Ninh Tôn sẽ tức giận sau khi biết những chuyện này.
Mặc dù Hứa Thanh Du là một người đi theo cảm xúc trong tình yêu, nhưng cô ta vẫn rất lý trí với một số chuyện liên quan đến ranh giới cuối cùng.
Giữa những người yêu nhau gặp phải chuyện này nhất định không thể giấu diếm. Có thể nguyên bản không có chuyện gì cả nhưng một khi bắt đầu nói dối, vậy thì không có chuyện gì cũng sẽ biến thành có chuyện.
Ninh Tôn ở đầu dây bên kia không nói lời nào, bộ dạng của anh ta như thế này xem ra chính là trong lòng không được tự nhiên.
Hứa Thanh Du cũng không có cách nào, cô ta cũng chỉ có thể nhỏ giọng giải thích, “Anh yên tâm, thái độ của ngài Tống với em cũng chỉ là bạn bè bình thường thôi. Người ta muốn tìm người nào mà không có, hoàn toàn không thích kiểu người như em, nhất định có rất nhiều các cô gái tốt bên cạnh anh ta.”
Ninh Tôn mím môi, cho dù là vẻ mặt không tốt lắm nhưng giọng nói còn xem như hiền hòa, “Làm sao em biết anh ta sẽ không rung động với em? Có người đàn ông có mẫu người không giống người bình thường.”
Lời nói này cũng thật là, Hứa Thanh Du trực tiếp bắt được lỗi trong lời nói của anh ta, “Ý của anh là anh cũng cũng có mẫu người dị thường? Với lại thật ra em cũng không tốt lành gì?”
Rõ ràng Ninh Tôn bị chặn họng, giọng nói của anh ta trở nên to hơn rất nhiều, “Em không được cố ý nói sang chuyện khác. Bây giờ đang nói vấn đề bên em, em không được đổ lỗi sang cho anh.”
Hứa Thanh Du thấy anh ta như thế này thì vô cùng buồn cười. Tên này chắc là không có cách nào phản bác lại nên mới phô trương thanh thế tức hổn hển.
Hứa Thanh Du hơi nhíu mày lại không nói lời nào, nhưng nét mặt của cô ta đã nói rõ rất nhiều chuyện.
Ninh Tôn xụ mặt, qua vài giây sau đột nhiên cũng dịu lại, anh ta bật cười ra tiếng, “Nếu như dựa theo cách nói của Nam Nhạc thì có lẽ anh thật sự có mẫu người khác thường.”
Hứa Thanh Du biết anh ta cố ý nhắc tới Nam Nhạc, bên cô ta có Tống Kình Vũ, anh ta lập tức lôi Nam Nhạc bên anh ta ra tới.
Không thể không nói, đôi khi đàn ông thật sự rất ngây thơ.
Hứa Thanh Du hừ một tiếng, “Anh gọi video này là muốn đánh nhau phải không?”
Ninh Tôn suy nghĩ một chút rồi nói, “Tối nay anh cố gắng hoàn thành công việc càng sớm càng tốt sau đó về nhà một chuyến. Em ở nhà đợi anh. Đêm nay anh nhất định phải đánh nhau cho đã, nếu không lửa giận trong lòng anh sẽ không đi xuống.”
Hứa Thanh Du thực sự bị Ninh Tôn dạy hư, hai từ “đánh nhau” và “lửa” đều khiến cô ta nghĩ đến chuyện khác.
Ninh Tôn nói xong câu đó thì ngẩng đầu nhìn sang hướng khác, bên kia loáng thoáng có người gọi anh ta.
Hứa Thanh Du thấy thế thì nói, “Anh có chuyện thì mau đi đi, em cũng phải đi vào ăn cơm.”
Ninh Tôn gật đầu một cái, nhưng anh ta vẫn dặn dò Hứa Thanh Du.”Em cách xa Tống Kình Vũ ra cho anh. Mặc kệ anh ta có ý khác với em hay không, em cũng phải lùi về sau mấy bước cho anh, nếu không thì anh cho em biết, anh về nhà sẽ không tha cho em.”
Hứa Thanh Du bật cười, giọng nói vô cùng qua loa lấy lệ, “Vâng, vâng, vâng. Em xem thử anh về nhà không tha cho em như thế nào.”
Cũng chỉ nói nhiều như vậy thì cũng cúp điện thoại. Hứa Thanh Du hít thở mấy hơi, vừa mới nghĩ đến chút chuyện hơi riêng tư cho nên hai má cô ta có chút đỏ lên. Cô ta ở bên ngoài bình phục giống bình thường rồi mới xoay người trở vào nhà hàng.
Đồ ăn gọi tới đã được dọn ra rồi, Tống Kình Vũ không ăn, anh ta ngồi tại chỗ chờ cô ta.
Hứa Thanh Du đi qua lại nói xin lỗi, “Ninh Tôn gọi điện thoại cho nên nói chuyện hơi lâu, tôi xin lỗi.”
Khóe miệng Tống Kình Vũ cong lên, “Thấy đôi yêu nhau các cô quấn quýt như vậy thật sự khiến người khác không ngừng hâm mộ.”
Hứa Thanh Du nói, “Yêu đương hầu như đều như vậy cả, toàn quấn quýt không rời, có khi cả tôi cũng cảm thấy hình như dính nhau quá rồi.”
Tống Kình Vũ hơi mím môi, như có điều suy nghĩ xong mới nói, “Vậy thì có lẽ lúc trước tôi yêu giả rồi.”
Hứa Thanh Du cười, “Sao vậy? Anh và bạn gái không dính nhau sao?”
Tống Kình Vũ lắc đầu một cái, “Tôi không có nhiều thời gian lắm, lúc đó vừa mới khởi nghiệp, tôi thậm chí còn không có thêm thời gian cho chính mình.”
Anh ta nói như vậy thì Hứa Thanh Du cũng gần như hiểu ra, “Cho nên cô ấy chịu không nổi sự hờ hững của anh rồi hai người chia tay phải không?”
Tống Kình Vũ hơi nhíu mày, “Cũng gần gần vậy, nhưng còn phức tạp hơn cái này một chút nữa. Cuối cùng cãi nhau không dễ nhìn lắm, chia tay cũng trong bực bội.”