Yêu Lại Từ Đầu – Cố Tư – Trì Uyên

Chương 1306: Chỗ dựa vững chắc




Ninh Tôn mua bữa sáng về, Hứa Thanh Du chầm chậm bò dậy rửa mặt, qua ngồi xuống với Ninh Tôn.
Điện thoại của Hứa Thanh Du đặt bên cạnh bàn ăn, lúc đang ăn cơm thì rung lên hai lần.
Cô đưa mắt nhìn, sau đó thu tầm nhìn về.
Ninh Tôn hơi tò mò, “Ai gửi tin nhắn cho em vậy?”
Hứa Thanh Du không trực tiếp trả lời, “Anh đoán xem?”
Cô nói như vậy, Ninh Tôn dường như hiểu ra, “Viên Sơ?”
Còn không phải sao, tin nhắn là Viên Sơ gửi đến, Hứa Thanh Du không mở ra đọc, cho nên cụ thể nội dung gửi đến là gì cô cũng không rõ lắm.
Chỉ là tin nhắn hiển thị trên màn hình những chữ đầu.
Viên Sơ gọi cô là tiểu Du, dường như muốn nói là có chuyện muốn cùng cô bàn bạc.
Giữa hai người họ không có gì để bàn cả, bây giờ Hứa Thanh Du nghĩ đến con người Viên Sơ thì lập tức phiền não tột cùng, thật sự cô không muốn nghe thấy âm thanh của Viên Sơ, càng không muốn nhìn thấy gương mặt ấy của Viên Sơ.
Ninh Tôn hơ hơ một tiếng, nhìn trông có vẻ cũng khó xử lắm, “Nếu như anh gặp phải loại người này, anh cũng sụp đổ.”
Hứa Thanh Du hơ hơ cười lên, “Đợi lúc anh thật sự gặp được, anh sẽ phát hiện ra là sụp đổ cũng vô dụng thôi.”
Viên Sơ gửi cho Hứa Thanh Du hai tin nhắn, sau khi ăn cơm xong, Hứa Thanh Du thẳng tay xóa đi hai tin nhắn kia, một tin cũng không đọc.
Cô và Ninh Tôn ngồi cả buổi sáng trong nhà, buổi chiều ra sân bay, sau khi làm xong thủ tục thì ngồi trong phòng chờ.
Tâm trạng Hứa Thanh Du đã ổn định lại, không vì chuyện hôm qua mà tức giận nữa, cũng không vì sắp về nhà mà kích động, thật sự rất bình tĩnh.
Ở sân bay Ninh Tôn đã nhận vài cuộc điện thoại, là công ty gọi đến, nói với anh có một số tuyên truyền muốn anh giúp đỡ một chút.
Hứa Thanh Du nghe được giọng của chị Thái, có thể là vì lâu rồi không có qua lại, đột nhiên nghe thấy giọng của chị Thái, có đôi phần cảm thấy lạ lẫm.
Ninh Tôn do dự một hồi, nắm chặt điện thoại đi ra xa, sau đó không biết đã nói gì với chị Thái.
Hứa Thanh Du cũng không tò mò, cô chỉ nhìn một cái Ninh Tôn đã thu tầm nhìn về tiếp tục cúi đầu nhìn vào điện thoại của mình.
Quách Châu gửi tin nhắn cho cô, nói là hôm nay Tôn Ngọc tìm đến tận cửa rồi, chẳng qua bị bảo vệ chặn ở ngoài cửa.
Hệ thống bảo vệ của tiểu khu cô đặc biệt khắt khe, như vậy cũng tốt, người không muốn gặp có thể không gặp.
Tôn Ngọc gọi điện thoại cho Quách Châu, Quách Châu không nghe máy, dường như cô ta gấp đến không xong rồi.
Quách Châu nói Tôn Ngọc gửi một loạt tin nhắn cho cô, những tin đầu còn nói dễ nghe lắm, những tin nhắn sau dường như đang cầu xin cô vậy.
Nhưng Quách Châu một chút mềm lòng cũng không hề có, cô ấy nói chỉ cần nhớ đến dáng vẻ trước mặt một đằng sau lưng một nẻo của Tôn Ngọc trước kia, lại cảm thấy buồn nôn.
Cô ấy còn cảm thấy bản thân lúc trước đặc biệt ngu ngốc, bị người ta chơi đến quay vòng vòng.
Dĩ nhiên lại càng giận thêm.
Hứa Thanh Du cũng hiểu được, chẳng hạn như Viên Sơ bây giờ vậy, hiện tại Viên Sơ đều nói lời hay ý đẹp với cô, nhưng một chút tin tưởng cô cũng không cảm nhận được.
Cô chỉ cảm thấy Viên Sơ lại giở bệnh cũ của cô ta ra nữa rồi, trước mặt là người, sau lưng là quỷ.
Cho dù lần này đã tha thứ cho cô ấy, đoán chừng lần sau cô ta vẫn còn tiếp tục gây ra những chuyện như vậy, thật sự Hứa Thanh Du nhịn đủ rồi.
Hai người nói chuyện một hồi, Quách Châu lại nói chiều nay cô ấy sẽ đến công ty một chuyến.
Phó tổng gọi điện thoại cho cô ấy, nói với cô ấy là kết quả xử lý của sự việc này hôm nay sẽ có, muốn Quách Châu qua đó.
Vốn dĩ Quách Châu còn muốn kéo dài thêm thời gian, kết quả công ty lại giải quyết nhanh như vậy, cô cũng không còn cách nào khác, chỉ đành qua đó xem thử bọn họ muốn giải quyết như thế nào.
Ở bên này Hứa Thanh Du thở dài một tiếng, nghĩ gì đó rồi gửi một đoạn tin nhắn thoại cho Quách Châu.
Cô nói, “Tôi đoán, chắc là công ty quyết định xử phạt cô Tôn, bản thân cô ta có lẽ chắc hiểu được, nếu không hôm nay sẽ không thể tìm cô gấp đến như vậy đâu.”
Bên kia Quách Châu lập tức gửi tin nhắn trả lời, “Phía cô sao rồi? Viên Sơ có liên hệ cô không?”
Thật sự là bị cô ấy nói trúng rồi, “Có đó.”
Hứa Thanh Du cũng rất khó xử, “Tối hôm qua gọi điện thoại đến, nhưng tôi không bắt máy, Ninh Tôn nghe, cô Viên có lẽ không biết nói như thế nào với Ninh Tôn, nên cúp máy luôn.”
Quách Châu bật cười, “Còn có người làm cô ta sợ sao, vậy cũng tốt, đáng sợ nhất là ai cô ta cũng không sợ, da mặt dày đến một mức nào đó, đao kiếm bất xâm.”
Vậy cũng đúng, Quách Châu nói vậy cũng có lý, Viên Sơ đi đến bước đường đó rồi, thật sự Hứa Thanh Du cũng hết cách với cô ta.
Bên kia Ninh Tôn nghe xong điện thoại trở về ngồi xuống, Hứa Thanh Du cũng cất điện thoại vào.
Ninh Tôn vươn người, “Sắp đến giờ rồi, một lúc nữa là máy bay cất cánh rồi.”
Hứa Thanh Du quay đầu nhìn anh, “Chị Thái nói như thế nào?”
Ninh Tôn thở nhẹ một hơi, “Liên quan đến việc tuyên truyền phim, đến lúc đó anh đăng một bài viết lên là được, vốn dĩ là còn một buổi gặp mặt nữa, muốn anh ra mặt, anh nói mình đang ở sân bay, sắp phải đi rồi, bên chị Thái những người kia cũng không nói thêm gì nữa.”
Hứa Thanh Du ờ một tiếng, “Gần đây công ty cũng không kiếm anh nhiều.”
Ninh Tôn cười rồi, “Anh nghe nói bọn họ ký được với một người có hình tượng gần giống anh, có lẽ muốn bồi dưỡng lại từ đầu.”
Hứa Thanh Du không xem những show sống còn, cũng không biết gần đây có minh tinh nào nổi lên.
Cô gật gật đầu, “Cũng bình thường, thế giới này sẽ không vì ai mà mất đi quỹ đạo quay ban đầu của nó, anh rời đi rồi bọn họ chắc chắn sẽ tìm người thay thế vào đó thôi.”
Còn không phải sao, Ninh Tôn cũng nghĩ như vậy, lúc trước chị Thái rất thường xuyên gọi điện thoại cho anh, lúc đó anh vừa nghỉ ngơi ở nhà, một ngày có thể nhận bảy tám cuộc điện thoại của chị Thái.
Sau này số cuộc điện thoại cũng ít dần đi, đến bây giờ, có lúc mấy ngày liền cũng không nhận được một cuộc gọi.
Chỉ là lúc có công việc thì chị ấy sẽ liên hệ với mình, lúc không có thì không ai gọi nhau cả.
Như vậy cũng tốt, nếu không Ninh Tôn cứ cảm thấy bên công ty hơi thiệt thòi.
Công ty đào tạo anh thành như vậy, kết quả anh phủi mông rồi đi, kỳ thực trong thâm tâm có chút cắn rứt.
Bây giờ bên họ tìm được người thay thế rồi, hình như thời hạn hợp đồng ký lần này cũng rất dài.
Tiếp theo có lẽ bọn họ sẽ đào tạo lại từ đầu.
Bọn họ cũng được xem là kết thúc êm đẹp, dĩ nhiên Ninh Tôn hy vọng công ty phát triển càng ngày càng tốt.
Cứ đợi như vậy được một lúc thì đến lúc lên máy bay, Ninh Tôn và Hứa Thanh Du cũng không gấp gáp, đợi bên kia xếp hàng gần xong, đều đi vào trong hết rồi, hai người mới qua đó.
Lên đến máy bay Ninh Tôn yêu cầu một chiếc mền đắp cho Hứa Thanh Du, “Tối hôm qua ngủ ngon không, một lát nữa cố gắng ngủ đi.”
Thật ra Hứa Thanh Du hơi buồn ngủ rồi, bây giờ giấc ngủ của cô vừa nhiều vừa lắt nhắt, nếu muốn ngủ thì chỉ cần nằm xuống là có thể ngủ ngay.
Hứa Thanh Du ừ một tiếng, tìm tư thế thoải mái nhất, nhắm mắt lại.
Không lâu sau tiếp viên hàng không bắt đầu thông báo máy bay sắp cất cánh rồi, Hứa Thanh Du mơ mơ màng màng, nửa ngủ nửa tỉnh.
Cô nhớ đến Viên Sơ, Viên Sơ cúi đầu gấp gáp tìm đến mình, có lẽ là bên công ty đã đưa cho cô ta một số áp lực gì đó rồi.
Nhìn bộ dạng của Viên Sơ như vậy, vậy giữa cô và cô ta, tạm thời chiếm thế thượng phong có lẽ vẫn là bản thân cô.
Không biết là Tống Kình Vũ hoặc Quách Châu ở đằng sau hành động như thế nào rồi.
Vốn dĩ cô muốn một công việc an an phận phận thành thành thật thật để bồi dưỡng bản thân, chứng minh bản thân.
Kết quả từ công việc đến hiện tại, cũng là chứng minh với người khác là chỗ dựa của mình chắc chắn đến như thế nào, ngoài ra không được gì hết.
Nghĩ đi nghĩ lại cũng làm Hứa Thanh Du hơi khó xử.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.