Yêu Lại Từ Đầu – Cố Tư – Trì Uyên

Chương 1315: Hôn lễ




Hai ngày liền Hứa Thanh Du không đi ra ngoài chơi, dường như những người hàng xóm kia đã nhận ra rằng cô không thích bọn họ, hai ngày sau cũng không thấy đến đây nữa.
Mẹ Hứa rất bận rộn, vừa phải lo liệu việc ở khách sạn, vừa phải chuẩn bị quà đáp lễ.
Chính vì vậy nên chẳng mấy khi bà ấy ở nhà, nhờ thế mà tâm trạng của Hứa Thanh Du tốt hơn ít nhiều.
Thi thoảng Hứa Thanh Khải sẽ cùng bà ra ngoài, hầu hết thời gian đều là Ninh Tôn ở nhà với Hứa Thanh Du.
Mãi cho đến ngày tổ chức hôn lễ của Hứa Thanh Du và Ninh Tôn, mẹ Hứa đã bày trí nhà cửa xong xuôi.
Những vị hàng xóm kia muốn đến nhà chơi bời một lát rồi mới kéo đến khách sạn.
Hứa Thanh Du ngủ dậy muộn, cô còn nghĩ rằng bản thân có nhất thiết phải xuất hiện trong hôn lễ này không.
Thậm chí cô còn không mặc váy cưới, không trang điểm, y hệt như chỉ đang mời mọi người ăn một bữa cơm bình thường thôi vậy.
Lúc ban đầu mẹ Hứa còn phản đối, nhưng lại chống không lại Hứa Thanh Du và Hứa Thanh Khải đang đứng cùng chiến tuyến, cuối cùng chỉ đành thoả hiệp.
Khi hàng xóm láng giềng kéo đến nhà, thấy Hứa Thanh Du không xuất hiện, bọn họ lập tức hỏi xem mẹ Hứa có chuyện gì xảy ra.
Mẹ Hứa nở một nụ cười gượng gạo, thì thầm đáp, “Không cần phải để ý đến con bé, chúng ta đến khách sạn ăn một bữa no nê là được rồi, chiều nay tụi nó sẽ rời đi, bảo rằng không muốn phí sức.”
Mấy mụ hàng xóm kia không dám lời qua tiếng lại trước mặt Hứa Thanh Du, chỉ có thể âm thầm oán trách với mẹ Hứa, “Làm gì có ai kết hôn như thế này, chẳng giống như đang tổ chức hôn lễ tí nào.”
Mẹ Hứa lẳng lặng thở dài, “Không còn cách nào khác, tôi có nói gì con bé cũng không nghe, cứ để nó thích làm gì thì làm đi, dù sao thì con gái gả chồng như bát nước đổ đi, sau này không còn liên quan gì đến tôi nữa cả.”
Bọn họ tụ tập nói chuyện một hồi rồi kéo nhau đến khách sạn.
Hứa Thanh Du thong thả rửa mặt, còn ngồi ở trên sô pha ăn một chút đồ ăn vặt.
Hứa Thanh Khải không vội đến khách sạn, cậu ngồi bên cạnh Hứa Thanh Du, “Bạn của em cũng có một người chị, nhà bọn họ cách nhà chúng ta không xa lắm, chị ấy thậm chí còn chưa kết hôn đã chuyển đến ở với đằng trai luôn rồi, ít ra nhà mình còn tổ chức một buổi tiệc mừng, có thể xem như không tệ, đúng là mấy người này lúc nào cũng thích chỏ mũi vào chuyện của nhà người ta cho được.”
Hứa Thanh Du khẽ cười, cô biết rằng Hứa Thanh Khải muốn an ủi cô, cô khẽ ừ một tiếng, “Vốn dĩ chị còn không định tổ chức tiệc mừng, nhưng mẹ mình ưa sĩ diện, hơn nữa bà ấy cũng muốn lấy lại số tiền mừng trước đây đã từng đi cho những người hàng xóm ấy, chứ nếu là do chị quyết định, vậy thì có lẽ chị sẽ không tổ chức.”
Hứa Thanh Khải ngẩng đầu nhìn cô, “Vậy chị và anh rể không định tổ chức đám cưới với nhà anh ấy sao?”
Hứa Thanh Du thở dài một hơi, “Chị cũng chưa biết nữa, để sau này hẵng tính, khi nào có thời gian rồi chị sẽ lên kế hoạch, chị không quan tâm đến việc có tổ chức hôn lễ hay không.”
Bây giờ cô đang mang thai, một thời gian nữa bụng sẽ lớn lên, đi lại không tiện, nếu như tổ chức đám cưới, cô sợ rằng bản thân sẽ chịu không nổi.
Hiện tại cuộc sống của cô cứ như tu sĩ vậy, cô chỉ muốn sống thật tốt là được rồi.
Có tổ chức đám cưới hay không, có công bố với tất cả mọi người hay không, cô hoàn toàn không để ý đến tất cả những điều ấy.
Hứa Thanh Khải gật đầu, “Cũng đúng, chị cứ làm theo ý mình là được.”
Bọn họ ở nhà thêm một lát nữa, sau đó Hứa Thanh Du mới đứng dậy đi thay quần áo, ba người Ninh Tôn bắt taxi đến khách sạn.
Tại khách sạn, mọi người đã bắt đầu nhập tiệc, vì Hứa Thanh Du và Ninh Tôn không làm theo lẽ thường, thế nên những nghi thức đều được bỏ qua.
Mẹ Hứa lên sân khấu phát biểu vài câu, sau đó mọi người chính thức khai tiệc.
Hôn lễ của cô cực kì qua loa, nhưng Hứa Thanh Du lại rất hài lòng với điều ấy.
Thành thật mà nói thì cô xem đây cứ như một nhiệm vụ phải hoàn thành vậy, sau khi mọi việc xong xuôi, cô sẽ nhanh chóng rời đi.
Ninh Tôn đã đặt vé máy bay từ trước, chiều nay bọn họ sẽ rời đi, thế nên buổi sáng không muốn mệt mỏi quá.
Ba người tìm một cái bàn ít người ngồi xuống, sau đó bắt đầu dùng bữa.
Thoạt nhìn bọn họ trông cứ như là những vị khách bình thường đến tham gia hôn lễ vậy.
Hứa Thanh Du có hơi đói bụng, đồ ăn tương đối vừa miệng, cô ăn được không ít.
Ninh Tôn ngồi một bên gắp đồ ăn cho cô.
Thi thoảng sẽ có một vài người họ hàng thân thích và hàng xóm đến đây chào hỏi, nhưng Hứa Thanh Du cũng chỉ gật đầu, đáp lại đôi câu đơn giản.
Bản thân cô không phải là một người thân thiện, không có cách nào thoải mái trò chuyện với mọi người được.
Sau khi dùng bữa xong, Hứa Thanh Du và Ninh Tôn đưa Hứa Thanh Khải về nhà, thật sự giống như chỉ đơn giản đi ra ngoài ăn một bữa rồi về vậy.
Đợi đến khi về đến nhà, Ninh Tôn mới bắt đầu đóng gói hành lí, Hứa Thanh Khải cũng bắt đầu thu dọn mọi thứ.
Hứa Thanh Du và Ninh Tôn rời đi, cậu cũng định đi luôn một thể.
Mẹ Hứa phải đến tận chiều mới về đến nhà, trông có vẻ rất bơ phờ, trước tiên bà đóng cửa nhà lại, sau đó lấy tiền mừng ra đếm rồi mang cuốn sổ chuyên để bà ghi tiền mừng của mình đi cho người khác ra đối chiếu.
Chắc chắn mẹ Hứa sẽ giữ khoảng tiền này, Hứa Thanh Du không cần nghĩ cũng biết.
Cô chỉ đứng một bên, nói với mẹ Hứa, “Đã đến giờ rồi, con và Ninh Tôn đi đây, tụi con phải ra sân bay sớm một chút.”
Mẹ Hứa không thèm ngẩng đầu lên nhìn cô, chỉ đáp, “Được được được, mẹ biết rồi, trên đường mấy đứa phải nhớ chú ý an toàn nhé.”
Vốn dĩ Ninh Tôn còn đang định chào tạm biệt mẹ Hứa, nhưng thấy bà đang kiểm tra tiền một cách vô cùng nghiêm túc nên anh không quấy rầy nữa.
Hứa Thanh Khải đi bằng tàu lửa, không cần phải đi sớm như hai người.
Cậu tiễn Hứa Thanh Du và Ninh Tôn ra đến cửa, “Đợi khi nào được nghỉ em sẽ đến tìm mọi người chơi.”
Hứa Thanh Du gật đầu, “Được, có việc gì thì cứ gọi cho chị nhé, em mau vào đi, tụi chị đi đây.”
Hai người đứng trước cửa bẳt taxi, trực tiếp ra sân bay.
Sau khi lên xe, Hứa Thanh Du mới có thể hoàn toàn yên tâm, “Đã đi rồi.”
Ninh Tôn vươn tay ra ôm cô vào lòng, “Bọn họ khiến em mệt đến vậy sao.”
Hứa Thanh Du khẽ ừ, giọng điệu vô cùng nghiêm túc, “Đúng là rất mệt.”
Mỗi lần trở về quê nhà, dường như cô đều không vui, khi rời đi trong lòng lúc nào cũng cảm thấy vô cùng bực bội.
Điều đó dẫn đến việc, mỗi khi cô nhớ quê nhà, tâm trạng của cô sẽ cực kì mâu thuẫn.
Ninh Tôn lẳng lặng thở dài, không trả lời.
Thật ra bọn họ rời đi khá sớm, lúc đến sân bay vẫn chưa thể làm thủ tục lên máy bay được, chính vì thế hai người quyết định tìm một chỗ nào đó ngồi xuống coi phim.
Hứa Thanh Du cảm thấy ngồi ở sân bay chơi game còn thoải mái hơn nằm trên giường ở nhà chơi game nhiều.
Bởi vậy mới có thể thấy, cô ghét ngôi nhà kia đến mức nào.
Đợi đến khi tới giờ, hai người nhanh chóng đi làm thủ tục, sau khi soát vé, bọn họ vào phòng chờ ngồi đợi.
Hứa Thanh Du lấy điện thoại ra xem, Quách Châu vừa mới gửi tin nhắn cho cô, bảo rằng Tôn Ngọc đã bị xử lý.
Trên thực tế, công ty đã định giải quyết chuyện của Tôn Ngọc theo một cách khác, nhưng Quách Châu không hài lòng với điều đó, thế nên phó tổng giám đốc bảo rằng ban lãnh đạo sẽ thương lượng lại một lần nữa.
Quách Châu không nói cụ thể ban đầu Tôn Ngọc bị xử lý như thế nào, thêm vào đó là lúc ấy Hứa Thanh Du đang bận lòng chuyện trong nhà, thế nên cũng không hỏi rõ ràng.
Bây giờ nhận được tin nhắn của Quách Châu, cô trực tiếp gọi điện lại cho cô ấy.
Giọng nói của Quách Châu nghe rất ôn tồn, “Tiểu Du, cô hết bận rồi à?”
Hứa Thanh Du khẽ ừ, “Bây giờ tôi đang ở sân bây, đang chuẩn bị trở về.”
Quách Châu không khỏi bất ngờ, “Nhanh vậy sao, tôi còn tưởng rằng cô sẽ ở lại đó thêm một khoảng thời gian nữa chứ.”
Trước khi Hứa Thanh Du xin nghỉ, thật ra cô đã định ở nhà thêm hai ngày.
Nhưng kế hoạch không như ý muốn, cô ở đó mấy ngày thôi là đã cảm thấy quá đủ rồi, cô không muốn ở lại nơi đó thêm một ngày nào nữa.
Hứa Thanh Du thở dài, “Đã lâu không về quê nên tôi bị lạ giường, mấy ngày nay ngủ không ngon giấc, cho nên muốn trở lại một cách nhanh chóng.”
Dứt lời cô mới hỏi Quách Châu, “Lãnh đạo công ty giải quyết cô Tôn như thế nào?”
Quách Châu hít một hơi, đáp, “Bị đuổi việc rồi, vốn dĩ bọn họ chỉ tính giáng chức cô ta, trừ lương cắt chức, nhưng tôi không đồng ý, tôi không phải là một người hiền lành, phàm là người phản bội tôi, tôi nhất định sẽ không buông tha một cách dễ dàng như vậy.”
Sau đó Hứa Thanh Du lại hỏi tiếp, “Thế cô Tôn có nói gì không? Cô ta có đến tìm cô không?”
Quách Châu khẽ ừ, “Cô ta có gọi điện thoại cho tôi, còn đến cả khu tôi sống nữa, nhưng tôi không gặp, chỉ là khi tôi đến công ty, rốt cuộc vẫn không thể tránh được, cô ta giải thích rất nhiều, nói rằng tôi đã hiểu lầm cô ta.”
Quách Châu khịt mũi khinh thường, “Thật ra nếu như cô ta nói chuyện thẳng thắn với tôi, tôi còn có thể suy nghĩ lại. Tôi cảm thấy vô cùng bội phục cô ta, chuyện đã đến nước này rồi mà cô ta còn ở đó giả vờ với tôi, càng nghĩ càng cảm thấy buồn nôn.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.