Quách Châu vừa dứt lời, điện thoại trong túi của Hứa Thanh Du cũng vang lên.
Điện thoại vẫn chưa lấy ra thì Hứa Thanh Du đã cau mày. Theo phản xạ của cô còn tưởng là mẹ Hứa gọi đến nữa.
Lúc trước, khi nói chuyện điện thoại thì bọn họ đã có chút xung đột. Theo cái tính mà cứ bám dai như đỉa của mẹ Hứa thì thật sự khả năng cao bà ta sẽ gọi điện thoại qua và cãi nhau với Hứa Thanh Du.
Cô chậm rãi lấy điện thoại ra, nhưng sau khi nhìn vào thì cô lại sững sờ.
Cuộc gọi này không phải là mẹ Hứa gọi đến mà là Viên Sơ.
Trong khoảng thời gian mà cô về nhà thì Viên Sơ đã bớt bớt một chút, vẫn không phiền đến cô. Cũng không biết có phải khoảng thời gian đó cô ta biết Hứa Thanh Du không ở đây nên mới không điện thoại làm phiền. Bây giờ cô trở lại rồi nên muốn làm phiền tiếp không.
Vì vậy lúc trước cô ta không có động tĩnh gì, bây giờ mới nhảy ra.
Quách Châu nhìn vẻ mặt của Hứa Thanh Du và dường như biết ai đang gọi. Vẻ mặt của cô ấy kèm thêm một chút sự chế giễu ở trong đó.
Hứa Thanh Du cảm thấy bất lực, cô do dự một hồi, nhưng sau đó cũng trả lời điện thoại, “Có chuyện gì sao?”
Quả nhiên Viên Sơ biết được đoạn thời gian trước cô đã rời đi, nên cô ta nói thẳng, “Nghe nói cô đã trở về rồi à.”
Hứa Thanh Du không nói gì cả và Viên Sơ nói tiếp, “Bây giờ tôi không làm việc ở trong công ty nữa, chuyện này chắc cô cũng biêt rồi nhỉ?”
Sau đó cô ta lại hừ lên một tiếng, “Chắc là Quách Châu đã nói cho cô biết. Tôi đã từ chức rồi. Hứa Thanh Du, tôi thật sự đã quá xem nhẹ cô rồi. Tôi không ngờ rằng cô lại có bản lĩnh đến thế.”
Hứa Thanh Du lại cau mày, “Vậy thì sao, cô gọi điện thoại đến là muốn nói gì.”
Ngay cả bản thân Viên Sơ gọi điện thoại đến cũng không biết nói gì. Trong lòng cô ta rất khó chịu, khó chịu vô cùng.
Hai ngày nay cô ta có gọi điện thoại cho Tống Kình Vũ. Chắc là Tống Kình Vũ đã chặn cô ta, nên gọi cuộc nào cũng chẳng được cả.
Cô ta gọi điện thoại cho bác của cô ta. Lần này bác của cô ta rất tức giận. Ông ta cũng không đứng ra làm chủ cho cô ta, ông ta còn nói cô đã lớn rồi nhưng làm việc không có chừng mực gì hết.
Từ trước đến giờ bác của cô ta đối xử rất tốt với cô ta và chưa bao giờ đối xử với cô ta giống như lần này.
Bản thân Viên Sơ cũng không biết xử lý mọi chuyện. Lúc trước cũng đã từng gây ra chuyện xấu nhưng bác của cô chưa nổi nóng với cô ta lần nào cả.
Nhưng lần này nhìn dáng vẻ của cô ta thì có vẻ cô ta chỉ biết gây chuyện mà thôi. Chứ không có năng lực giải quyết những chuyện phiền phức đó.
Dù cho Hứa Thanh Du là người mà Tống Kình Vũ thích. Nhưng dù sao thì Tống Kình Vũ cũng không vì cô ấy mà làm ra chuyện bốc đồng được.
Ngay cả khi lùi một vạn bước mà nói nếu như Tống Kình Vũ có thật sự làm gì Viên Sơ thì chắc cô ta cũng có bác của cô chống lưng cho mình. Dù sao thì bác của cô ta cũng không sợ Tống Kình Vũ.
Vậy nên cô ta không thể nào hiểu được, vì sao mình chỉ nói vài câu làm cho Hứa Thanh Du không vui thôi. Nhưng tại sao lại đi đến bước đường không thể cứu vãn này chứ.
Khi nghĩ không ra thì trong lòng của cô ta sẽ rất hoang mang. Dù cho không biết mình phải nói chuyện gì với Hứa Thanh Du nhưng cô ta vẫn điện tới.
Bên rõ Viên Sơ không nói gì nữa, Hứa Thanh Du liền nói, “Nếu như cô muốn nói những thứ vô ích đó với tôi thì cứ nói đến đây thôi. Tôi không có nhiều thời gian để đôi co với cô nữa nhé.”
Hứa Thanh Du muốn cúp điện thoại. Bên chỗ Viên Sơ muốn cứu vãn cuộc nói chuyện này, sau đó cô ta nói tiếp, “Tôi chỉ có một câu hỏi muốn hỏi cô. Chỉ cần cô trả lời thì sau này tôi sẽ không đeo bám cô nữa. “
Hứa Thanh Du nói: “Cô nói đi. Để tôi xem đó là câu hỏi gì.”
Viên Sơ hít sâu một hơi nói: “Cô có thích Tống Kình Vũ không? Đến cuối cùng cô có ở bên cạnh anh ấy không? “
Ngay lập tức, Hứa Thanh Du liền cúp điện thoại, đây là cái vấn đề nhảm nhí gì thế.
Cái chuyện này cô đã nói với Viên Sơ không biết bao nhiêu lần. Nếu như một người bình thường thì sẽ không tiếp tục hỏi những câu hỏi như thế này đâu.
Ninh Tôn ngồi bên cạnh, anh quay đầu nhìn Hứa Thanh Du, vẻ mặt của Hứa Thanh Du có chút cáu kỉnh, “Em cũng phục cô ta thật. Đến tận bây giờ rồi mà cô ta còn nghi ngờ em với Tống Kình Vũ có gì nữa.”
Quách Châu ở một bên cười nhạo, “Thật sự với cái đầu đó của cô ta chắc cả đời này cũng không nghĩ thông được đâu.”
Nghĩ đến đây, cô thở dài, “Lúc đó cô ta cũng có hoài nghi tôi. Tôi cũng không biết cô ta nghĩ như thế nào nữa, tôi với Tống Kình Vũ làm sao có thể có mối quan hệ đó chứ.”
Hứa Thanh Du cong cong khóe miệng, “Chỉ cần đó là một người phụ nữ thôi thì cô ta đã hoài nghi rồi.”
Sau đó cô ấy thở dài, “Vậy mà lúc đầu tôi còn tưởng cô ta là người tốt. Quả nhiên không thể nhìn mặt mà bắt hình dong được”.
Cứ vừa nói chuyện và vừa ăn. Cuối cùng thì bọn họ đã ăn xong, Hứa Thanh Du cũng trút hết được bầu tâm sự của mình rồi.
Quách Châu vẫn phải đi làm. Bọn họ tạm biệt nhau ở cửa quán ăn. Hứa Thanh Du và Ninh Tôn trở về xe của mình.
Hứa Thanh Du ăn có chút no bụng. Dù cho buổi sáng cô ngủ lâu như vậy nhưng bây giờ cô lại buồn ngủ nữa rồi.
Cô đưa tay sờ bụng, thực sự biết bụng mình phồng lên sau khi ăn quá no.
Nhưng cô ấy vẫn cười, “Anh xem này ăn xong bụng to cứ như thể mang thai nhanh thật đấy.”
Ninh Tôn vừa nghe đã bật cười, đưa tay sờ bụng cô, “Đúng vậy mang thai với một bụng cơm.”
Hứa Thanh Du cười phá lên, cảm thấy tốt hơn rất nhiều.
Thực ra lúc đầu cô tâm trạng không tốt, hay có thể nói là hơi tiêu cực.
Những lời mà mẹ Hứa nói cứ quanh quẩn trong đầu của cô. Con người của cô là như vậy. Vẻ ngoài thì tỏ ra mình rất bình tĩnh nhưng trong nội tâm của cô thì chồng chất một đống chuyện.
Ngay cả khi cô tự nhủ rằng mình đừng quan tâm quá nhiều. Nhưng không thể nào mà không để tâm đến những chuyện đó được. Vì có lẽ chuyện đó cũng có liên quan trực tiếp đến cô.
Nhưng mà khi đến đây để phàn nàn về chuyện của Viên Sơ và Tôn Ngọc thì cô thấy tâm trạng của mình khá hơn rất nhiều rồi. Cô trút hết những tâm sự và phiền muộn đó thì cô mới nhẹ nhõm được. Để những chuyện đó trong lòng thì sẽ rất bức rứt, không làm gì được.
Hứa Thanh Du dựa vào cửa kính xe, sau đó hỏi Ninh Tôn, “Gần đây mẹ có bận chuyện gì không?”
Mẹ Ninh có nói rằng tối qua bà sẽ đến nhưng sau đó bà lại gửi tin nhắn đến. Bảo là công việc chắc tối lắm mới xong được, và khi nào có thời gian sẽ qua đó.
Ninh Tôn suy nghĩ một chút rồi nói: “Bà ấy không bận công việc, chắc là đang bận chuyện hẹn hò đấy.”
Hứa Thanh Du nhắm mắt lại, nhếch lên khóe miệng, cô thật sự rất buồn ngủ, lời nói của cô có chút mơ hồ. Bây giờ cô chỉ muốn ngủ một giấc mà thôi. Mang bầu là như thế ăn no xong là chỉ muốn ngủ mà thôi. Dù cho trước đó mình có ngủ bao nhiêu lâu rồi nhưng chỉ cần ăn no là lăn vào ngủ.
Bây gờ lớp trẻ đều không có tâm tư gì mà yêu đương nữa, chỉ muốn tìm một người để sống vậy thôi. Cũng vì thời đại khác nhau, vì cuộc sống nên lớp trẻ không muốn yêu nữa, bọn họ sợ là mình sẽ bị tổn thương, sợ tốn thời gian của mình nên bọn họ chỉ muốn kết hôn xong rồi sống với nhau như vậy thôi. Như vậy có vẻ như là khỏe hơn rất nhiều, khỏi phát sinh ra nhiều chuyện phiền phức khác nữa.
Ninh Tôn nói đúng vậy, sau đó do dự một hồi mới nói tiếp, “Lần này, anh thấy bà ấy nghiêm túc lắm. Lúc trước anh có nói với mẹ là nếu có thời gian thì hãy hẹn người đàn ông đó về nhà để ăn một bữa cơm. Nhưng mà cũng không biết bà ấy có hẹn hay không nữa. “
Anh ấy nói, “Thực ra đem về đây để ra mắt cũng chẳng sao cả. Chuyện tình yêu là chuyện của bà ấy, hai chúng ta đều là người có lý trí. Cũng sẽ không can thiệp vào chuyện tình cảm của bà làm gì nữa.”
Nói đến can thiệp thì Hứa Thanh Du không khỏi không nhớ đến những người hàng xóm ở nhà cô. Những người đó thật sự rất thích can thiệp vào chuyện người khác.
Cô không nói nữa nên dựa vào ghế và nhắm mắt đi sau một hồi.
Xe về đến nhà cũng không mất bao lâu, Hứa Thanh Du thật sự đã ngủ say. Hơn nữa cô còn ngủ không biết trời đất gì luôn.
Ninh Tôn quay đầu lại nhìn cô, không khỏi muốn cười một chút, Hứa Thanh Du vừa rồi ngủ thiếp đi, đều là bộ dáng khá là ngốc nghếch.
Anh ngồi trên ghế đợi một lúc, liền thấy Hứa Thanh Du không có ý định dậy nên xuống xe, mở cửa xe bên đó nhẹ nhàng bế cô đi ra ngoài.
Cô mang bầu nhưng cũng không thấy cô béo lên bao nhiêu. Khi bế cô thì cũng còn thấy rất nhẹ.
Hứa Thanh Du mơ hồ tỉnh lại một chút, chỉ có thể duỗi tay ôm cổ Ninh Tôn, lẩm bẩm nói: “Em buồn ngủ quá, em ngủ trước nhé.”
Ninh Tôn cố nén cười, “Được được được. Em cứ ngủ trước đi, không cần chú ý đến anh đâu.”
Hứa Thanh Du trực tiếp dựa vào vai anh và ngủ thiếp đi.
Ninh Tôn ôm cô đi lên lầu, đặt cô lên giường cẩn thận rồi hôn lên trán cô.
Anh từng cho rằng Hứa Thanh Du là một người đặc biệt buồn tẻ. Khi cô còn là trợ lý của anh, mỗi ngày cô đều ở bên cạnh anh, trừ việc dặn dò anh một số chuyện liên quan đến công việc thì cũng có việc gì khác nữa.
Sau này ở bên nhau, anh nghĩ cô gái này cũng rất đáng yêu.
Sau đó, anh cảm thấy Hứa Thanh Du vẫn có chút khôn khéo.
Nhưng lúc này nhìn vào, anh cảm thấy cô gái nằm trên giường vừa ngốc vừa đáng yêu.
Trái tim Ninh Tôn mềm nhũn, nóng lòng muốn kéo cô gái này vào trong lòng của mình.
Anh hôn Hứa Thanh Du vài lần nữa, rồi nằm xuống bên cạnh cô.