Hứa Thanh Du cùng Cố Tư và Lương Ninh Như chơi đùa cùng hai đứa trẻ trong sân một lát, không bao lâu sau, bé con nhà Lương Ninh Như bắt đầu có dấu hiệu mệt mỏi, thằng bé ngáp ngắn ngáp dài.
Lương Ninh Như cười nói: “Thằng nhỏ sáng nay dậy sớm, có tinh thần nô đùa lâu như vậy cũng là không dễ dàng rồi. Chắc bây giờ buồn ngủ lắm rồi đó!”
Bé con nhà Cố Tư trông cũng hơi uể oải.
Vì vậy ba người trở lại phòng khách, trong phòng khách đặt sẵn hai cái cũi nhỏ.
Con của Lương Ninh Như thật sự rất ngoan, không quấy khóc hay la hét gì cả, chỉ cần đặt cậu bé vào cũi, vỗ về một chút, nó đã ngoan ngoãn chìm vào giấc ngủ.
Trái tim Hứa Thanh Du bỗng mềm nhũn đi, trong lòng cô cảm thấy thật ấm áp, hai chiếc cũi đặt cạnh nhau, hai đứa trẻ nằm bên trong đều non nớt, đáng yêu biết bao, cô bối rối không biết nên dành nụ hôn cho bé nào trước.
Khi hai đứa trẻ đã ngủ, Cố Tư và Lương Ninh Như thân thiết mời Hứa Thanh Du ngồi xuống ghế sô pha trong phòng khách, hai người còn quan tâm hỏi Hứa Thanh Du rằng cô có cảm thấy khó chịu hay nghén ngẩm gì trong ba tháng đầu thai kì hay không.
Thực ra, lúc đầu thai kì cô chỉ là ngửi thấy mùi gì cũng muốn nôn, ngoài ra không có cảm giác khó chịu nào khác.
Bây giờ, cô chỉ hơi khó tính một chút, thi thoảng lại cáu gắt vô cớ, lại còn ngủ nhiều hơn bình thường một chút, còn lại mọi thứ vẫn rất ổn.
Khi ba bà mẹ bỉm sữa đang trò chuyện rất vui vẻ trong phóng khách thì Trì Uyên từ bên ngoài sải bước đi vào.
Nhìn dáng vẻ của anh tựa hồ như đang xảy ra chuyện gì đó không ổn, anh trực tiếp bước tới chỗ Cố Tư, nhỏ giọng nói: “Ở nhà có xảy ra chút chuyện, anh về trước một lát nhé.”
Cố Tư hơi ngạc nhiên: “Có chuyện gì vậy? Bố mẹ xảy ra chuyện gì sao?”
Trì Uyên lắc đầu: “Không phải, là nhà chú hai có chuyện. Bố mẹ cũng không có ở nhà tổ nhà họ Trì nên anh phải về xem như nào. Bà nội nhất định sẽ không thể một mình giải quyết.”
Cố Tư cau mày: “Thím hai lại gây ra chuyện gì đúng không?”
Thời gian gần đây, bà Hai nhà họ Trì thường xuyên gây náo loạn, gia đình của ông Hai cũng vì thế mà rối tung lên, không ngày nào yên ổn.
Trì Uyên thở dài: “Anh cũng chưa biết đầu đuôi sự việc như nào cả. Để anh qua xem xem mọi chuyện như nào. Chắc cũng không có chuyện gì quá phiền phức đâu. Anh sẽ cố gắng quay lại càng sớm càng tốt.”
Cố Tư chỉ có thể gật đầu: “Được rồi, không cần quá lo lắng đâu, trước hết, anh cứ quay về xử lí mọi chuyện đi, em ở đây chơi với mọi người.”
Trì Uyên khẽ vỗ vai an ủi Cố Tư, sau đó gật đầu chào hỏi với Lương Ninh Như và Hứa Thanh Du rồi quay đi.
Chờ anh đi khỏi, Lương Ninh Như mới quay ra hỏi: “Làm sao vậy? Nhà chú Hai của cô lại xảy ra chuyện lớn gì sao?”
Cố Tư suy nghĩ một lúc, nhưng không biết phải nói gì chỉ có thể trả lời qua loa: “Có thể là nhà chú ấy có việc gì đó.”
Nếu là thím hai náo loạn gây ra phiền toái, hẳn là có điều gì đó bất mãn từ phía Trì Cảnh, hiện tại Trì Cảnh vẫn còn độc thân, thím hai cũng vì thế mà bất mãn, kêu ca suốt ngày.
Trì Cảnh trước đây tính tình rất tốt, nhưng có lẽ nghe kêu ca quá nhiều, tính tình gần đây cũng có chút khó chịu.
Dù sao gần đây, thím hai cũng đã không ít lần náo loạn, cũng không phải chuyện lớn, đều là chuyện nhỏ.
Lương Ninh Như nghĩ tới đây, nói: “Trì Cảnh nhà cậu cũng không còn nhỏ tuổi nữa nhỉ, đúng là nên sớm tìm mối chung thân đại sự đi. Người lớn trong nhà nhìn thấy vậy cũng không khỏi sốt ruột, cũng không thể trách thím hai được.”
Khi Lương Ninh Như nói đến điều này, Cố Tư thậm chí không biết phải nói gì cho phải.
Cô không khẳng định rằng Trì Cảnh là vì cô mà chưa tìm người chăm sóc cả đời, nhưng quả thực chuyện này cũng không tránh thoát khỏi liên quan đến cô.
Khả năng cũng không phải vì còn tình cảm, mà là không cam tâm đi.
Cô thực sự không hiểu loại chuyện này.
Họ lại ngồi nói chuyện phiếm thêm một lúc. Không lâu sau, cô Tư nhà họ Chương mang một chiếc bánh kem đi vào, làm cho không khí sôi động hẳn lên.
Cố Tư quay đầu lại và liếc nhìn về phía sân, Trì Uyên vẫn chưa quay lại, cô cũng không biết bên kia xảy ra chuyện gì mà xử lí lâu như vậy.
Cho dù gần đây thím hai có thường xuyên gây rối, nhưng cũng sẽ biết chừng mực chứ không làm ầm ĩ lên, việc giải quyết hợp lý một cách nhanh chóng sẽ không khó.
Cố Tư chạm vào điện thoại, do dự, nhưng vẫn không gọi cho Trì Uyên.
Cô không nghĩ rằng không cần thiết phải quá lo lắng cho một vấn đề nhỏ như vậy.
Chương Tự Chi cũng đợi một lúc lâu không thấy Trì Uyên quay lại, trước tiên anh đến hỏi Cố Tư, sau khi nghe cô kể tóm tắt sự việc, anh ta không quan tâm nhiều như vậy, trực tiếp gọi điện cho Trì Uyên.
Trì Uyên nhanh chóng trả lời, Cố Tư bên này cũng có thể nghe thấy tiếng trả lời của Trì Uyên ở trong điện thoại vọng ra, giọng nói của anh có vẻ rất bình thản như không có chuyện gì xảy ra: “Tự Chi.”
Chương Tự Chi ừ một tiếng: “Chuyện bên kia chưa giải quyết xong sao?”
Trì Uyên từ tốn trả lời: “Yên tâm, đã giải quyết xong hết rồi. Chút nữa tôi sẽ quay lại.”
“Được rồi, không cần vội vã, tôi chỉ hỏi thăm một chút thôi.” Chương Tự Chi nói.
Trì Uyên mơ hồ ậm ừ một chút rồi đáp lại: “Được rồi, cứ vậy nhé.”
Nói xong, đầu dây bên kia truyền đến một vài giọng nói ồn ào, sau đó điện thoại cũng bị dập luôn.
Cố Tư không khỏi lo lắng: “Âm thanh khá ồn ào, xem ra lần này quả thực đã xảy ra chuyện không nhỏ.”
Hứa Thanh Du hoàn toàn không hiểu những người bên cạnh mình đang nói gì, vì vậy cô chỉ chăm chăm ngắm nhìn hai đứa trẻ nằm trong cũi.
Khi hai đứa trẻ ngủ say, chúng trở thành những thiên thần đáng yêu, cái miệng nho nhỏ chúm chím hơi vểnh lên, đôi bàn tay nhỏ bé nắm thành nắm đấm đặt hai bên đầu vừa mộc mạc vừa dễ thương.
Chương Tự Chi đặt lại điện thoại, thở dài nói: “Thật ra, chuyện nhà hai người có thể giải quyết rất dễ dàng. Bảo ông công tử bột Trì Cảnh kia tìm bạn gái rồi kết hôn đi là mọi chuyện sẽ được giải quyết.”
Cố Tư không khỏi bật cười: “Loại chuyện này nói thì dễ, nhưng làm thì khó thật đấy.”
Kết hôn không chỉ là tìm đại một người mang về nhận giấy đăng kí kết hôn là xong.
Nếu chỉ cần một cuộc hôn nhân để đối phó qua loa cho qua chuyện thì chỉ cần chưa đầy chục phút là chuyện này giải quyết xong hết rồi.
Nhưng để tìm được một người để yêu và chung sống với người này trong tương lai thì quá khó.
Cố Tư cảm thấy không phải Trì Cảnh không muốn tìm, nhưng các vị trưởng bối cứ luôn muốn làm theo ý mình, tìm người môn đăng hộ đối nên cậu ta mới chán nản.
Ngoài ra, trong lòng Trì Cảnh vẫn còn có chút chống đối, đang muốn cùng mấy vị trưởng bối đấu tranh, có lẽ cậu ta đối với loại chuyện này cũng không phải đặc biệt quan tâm.
Đây là một vòng lặp vô tận, phải nhớ rằng khi bạn lâm vào bế tắc, càng náo loạn càng không thể giải quyết mọi chuyện.
Bọn họ ở đây vui vẻ ăn mừng một lúc lâu, sau đó Trì Uyên mới trở lại, xem ra cũng không có vấn đề gì lớn.
Anh vẫn bình tĩnh và thoải mái.
Chương Tự Chi không ngay lập tức hỏi gia đình chú hai ở đó như thế nào mà chỉ ôm vai bá cổ kéo Trì Uyên qua bánh kem.
Trì Uyên mỉm cười, cũng không chủ động nói rõ đầu đuôi câu chuyện, cầm miếng bánh lên nếm qua một chút, sau đó vội vàng đi nhìn con trai của mình.
Tên nhóc con đó xem chừng ngủ rất ngon lành, an ổn, anh đưa tay ra chọc chọc vào tay và mặt đứa nhỏ, thằng nhỏ vẫn chưa tỉnh giấc, vẫn ngủ say sưa không màng thế sự.
Một lúc sau Ninh Tôn bước tới, đứng bên nôi nhìn hai đứa trẻ.
Hai đứa trẻ thực sự rất đáng yêu, nhưng trái tim anh vẫn canh cánh cục cưng bé nhỏ trong bụng Hứa Thanh Du.
Trẻ con của gia đình người khác dù có dễ thương đến đâu cũng không hấp dẫn bằng con mình.
Anh quay người đi tới chỗ Hứa Thanh Du ngồi xuống, đưa tay lên lau khóe môi dính đầy kem của Hứa Thanh Du.
Ninh Tôn cất tiếng hỏi: “Có chỗ nào không thoải mái không?”
Hứa Thanh Du lắc đầu: “Mọi thứ đều ổn.”
Ninh Tôn suy nghĩ một chút, đặt miếng bánh kem trong tay sang một bên, anh không thích đồ ngọt cho lắm, chỉ là cần giữ ý thử qua một chút là được rồi.
Chị Ba Chương từ phía đằng xa ung dung đi tới, mấy chuyện cá nhân cô đã nói hết hôm qua rồi, nhưng giữa hai người vẫn còn mối liên quan về công việc, có rất nhiều chuyện trong giới cô đang muốn cùng Ninh Tôn thảo luận một chút.
Hứa Thanh Du tự nhiên không hiểu cô ấy nói gì với Ninh Tôn, cô cũng không muốn nghe chuyện công việc của Ninh Tôn, nên xoay người đặt cái bánh xuống, rồi lại đi tới chỗ hai đứa nhỏ đang ngủ.
Căn phòng ồn ào như vậy thế mà hai đứa nhóc này vẫn không chịu dậy, ngủ một giấc thật yên bình.
Cô không nhịn được cúi đầu hôn một cái lên mặt của nhóc con nhà Cố Tư, da dẻ của em bé mong manh như vậy làm cô hôn cũng không dám dùng sức.
Khi Cố Tư nhìn thấy điều này, cô ấy bước đến mỉm cười hỏi: “Em rất thích trẻ con sao?”
Hứa Thanh Du không chàn chừ mà gật đầu khẳng định: “Đúng vậy ạ, em rất thích trẻ con.”
Nói xong, cô đưa tay lên và chạm vào bụng mình một lần nữa.
Cố Tư nhìn xuống bụng cô: “Thật ra thì rất nhanh. Hiện tại chị đang nghĩ về toàn bộ quá trình mang thai của mình, cũng không mất nhiều thời gian lắm đâu.”
Cố Tư nhướng mày: “Nhất là sinh con xong, chị cảm thấy thời gian trôi qua rất nhanh.”
Cô âu yếm nhìn con trai: “Chị còn nghĩ nhóc con này chỉ mới vừa sinh ra, thế nhưng trong nháy mắt đã lớn như vậy.”
Sau đó cô lại quay đầu nhìn Trì Uyên, cảm thấy ngày ồn ào của bọn họ dường như chỉ mới xảy ra ngày hôm qua, trong nháy mắt đã trôi qua rất lâu.
Đôi khi cô hay lật lại những kỉ niệm trong quá khứ và mè nheo ăn vạ những điều mà Trì Uyên đã bắt nạt cô.
Nghĩ lại vẫn thấy sống động, ngay cả cảnh cô đánh nhau với mẹ Phương Tố cũng rõ ràng như vậy.
Nhưng suy đi tính lại vậy mà đã một thời gian dài trôi qua.