Hứa Thanh Du ngồi trong phòng khách một lúc lâu, cơn buồn ngủ lại đến.
Cô cố gắng không để mình chìm vào giấc ngủ, nhưng cô ngáp hết lần này đến lần khác, dù cố gắng giữ tỉnh táo mà cô không thể dừng cơn ngáp lại được.
Ba Chương Tự Chi ngồi bên kia khi thấy cô như vậy liền bật cười: “Cô bé buồn ngủ rồi, trên lầu có rất nhiều phòng trống, cháu đi lên đó tìm một phòng nghỉ tạm đi, không cần cố gắng chịu đựng ở chỗ này đâu, chút nữa đế giờ cơm ta sẽ bảo Ninh Như gọi cháu xuống.”
Hứa Thanh Du cảm thấy như vậy không được hay cho lắm, cô vốn không thân quen với người nhà của Chương Tự Chi, cho nên việc cô trực tiếp ngủ ở nhà người ta, cô luôn cảm thấy có phần xấu hổ, ngượng nghịu.
Ông lão cười xua tay: “Cứ đi ngủ đi, không sao đâu, các cháu đều là bạn bè của Tự Chi, đừng khách sáo với ta.”
Nói xong, ông Chương gọi người quản gia đến và nhờ họ dẫn Hứa Thanh Du đi lên tầng hai để tìm một phòng nghỉ ngơi.
Ninh Tôn trực tiếp đi tới, kéo Hứa Thanh Du đứng lên: “Em cứ lên ngủ một giấc đi. Không sao đâu, mọi người đều ở dưới này, đến giờ dùng bữa tối anh sẽ gọi em dậy.”
Hứa Thanh Du thực sự rất buồn ngủ, thấy Ninh Tôn đã nói như vậy, cô cũng không từ chối nữa.
Người quản gia dẫn cô đi tìm một căn phòng trên lầu.
Trang trí của căn phòng rất tinh tế, Hứa Thanh Du đi vào xem, cô tự nhiên phải thở dài và khẳng định rằng những người giàu có thực sự sống thoải mái.
Người quản gia đóng cửa lại rồi rời đi, Hứa Thanh Du ngáp dài, nhẹ nhàng nằm xuống giường rồi ngủ thiếp đi.
Những người ở tầng dưới bên kia đều ngồi xuống trò chuyện vui vẻ với nhau.
Cô Ba nhà họ Chương vẫn lôi kéo Ninh Tôn để nói chuyện công việc, còn Chương Tự Chi thì tương đối nhiều chuyện, anh ta bám riết lấy Trì Uyên và hỏi rốt cuộc nhà chú hai nhà họ Trì đã xảy ra chuyện gì.
Đối mặt với câu hỏi của Chương Tự Chi, Trì Uyên không có gì phải che giấu.
Anh suy nghĩ một chút rồi trả lời: “Không phải chuyện đặc biệt nghiêm trọng. Thím hai và A Cảnh không biết vì sao lại cãi nhau.”
Nói là cãi nhau cũng không phải đặc biệt thích hợp, Trì Cảnh cũng không phải hư hỏng đến nỗi dám cãi nhau với mẹ mình, chỉ là thím hai có vẻ rất tức giận nên đã đập phá không ít đồ đạc.
Trì Cảnh hôm nay không thoải mái nên đã xin nghỉ phép, nhưng thím hai không ngừng than thở kêu ca về việc kết hôn, Trì Cảnh thấy phiền phức nên đã bỏ ra ngoài.
Thím hai cũng vì thế mà nổi cơn tam bành, bà bắt đầu loạn lên, nói rằng bà ấy sẽ không để cho Trì Cảnh đi, cứ thế lôi kéo giữ chân cậu ta rồi khóc lóc om sòm.
Khi Trì Uyên đi về đến nơi thì chú Hai đã về rồi, nhưng thím hai có vẻ chưa thể bình ổn lại tinh thần, chú Hai không thể khống chế được thím ấy.
Bà ấy lăn lộn đủ kiểu, Trì Uyên bên cạnh nhìn có chút bất lực.
Đã trưởng thành như vậy, gặp chuyện gì sao cứ phải la lối om sòm lên làm gì không biết, cùng nhau ngồi xuống giải quyết vấn đề trong hòa bình không phải tốt hơn sao.
Mấu chốt vấn đề là dù có khóc lóc trong tình huống này cũng vô dụng cơ mà?
Cuối cùng, Trì Cảnh bỏ đi, Trì Uyên và ông hai an ủi thím hai.
Thím hai tức giận đến nghẹn ngào không khóc được, cho rằng Trì Cảnh không hiểu mình, cho rằng Trì Cảnh bất hiếu.
Bà ấy đã lải nhải những lời này rất nhiều lần rồi, và Trì Uyên không muốn nghe chúng nữa.
Vốn dĩ anh muốn thu dọn đồ đạc rồi trực tiếp quay lại bữa tiệc nhà Chương Tự Chi, nhưng chú Hai lại nóng lòng muốn đến công ty, không muốn đối mặt với thím Hai đang điên cuồng la lối nên nhờ Trì Uyên ở nhà an ủi.
Tính cả thời gian đi về, có lẽ chú Hai còn chưa rời công ty lấy nổi hai mươi phút.
Trì Uyên có thể thấy rằng ông ấy cũng có chút bất lực, không thể chịu nổi cái gia đình này.
Chương Tự Chi có chút bối rối, nghĩ không ra: “Tôi nhớ rõ trước đây thím hai của cậu đã nghĩ thông suốt rồi cơ mà. Không phải đã ngừng phiền phức náo loạn rồi sao? Sao lại tái diễn chuyện này?”
Trì Uyên quay đầu liếc nhìn Cố Tư, Cố Tư dùng ánh mắt vô tội đối diện với anh: “Anh nhìn em với anh mắt kiểu gì vậy, không liên quan gì đến em, em thật sự không liên quan gì đến bọn họ.”
Nói như vậy, Cố Tư thực sự không dính líu bất kì chuyện gì tới gia đình chú Hai bên kia.
Ngay cả khi gia đình chú Hai bên kia có ồn ào đến đâu, Cố Tư cũng chưa từng ra mặt tham gia bất cứ lần nào.
Ai cũng có thể nhìn thấy rằng cô ấy đang cố gắng hết sức để giữ khoảng cách với tất cả mọi người trong gia đình nhà chú Hai.
Nhưng dù cô đã làm tất cả để tránh mọi hiềm nghi thì điều này vẫn không thể ngăn cản một số người sẽ nhìn vào những biểu hiện có phần hơi kì lạ của cô ấy mà nghi ngờ.
Rõ ràng thím Hai trước đó đã nghĩ thông suốt rồi, còn nói con cháu tự có phúc của con cháu, Trì Cành không cần quá vội vã trong việc lập gia đình cũng được, bà cũng không giục giã nữa.
Thế mà những suy nghĩ lạc quan này chỉ tồn tại trong một khoảng thời gian ngắn.
Lần trước Trì Cảnh trở về, cậu ấy tình cờ bắt gặp Cố Tư đang ôm con trong vườn.
Trì Cảnh có lẽ rất thích trẻ con, cậu ấy đã dừng lại bế nhóc con và trò chuyện với Cố Tư một lúc.
Ai biết được cảnh này xui rủi thế nào lại lọt vào mắt thím Hai, dây thần kinh vốn dĩ mỏng manh của thím Hai đột nhiên không thể kiềm chế được nữa.
Từ hôm ấy trở đi, bà ấy bắt đầu náo loạn bắt Trì Cảnh kết hôn, Trì Uyên và Cố Tư ban đầu không biết điều đó.
Họ không hề biết chuyện gì đã xảy ra cho đến khi gia đình chú Hai liên tục cãi vã hỗn loạn.
Chỉ là cho dù có ồn ào từ chuyện gì xảy ra bên ấy, thím Hai vẫn luôn túm chặt lấy chuyện Trì Cảnh không chịu tìm bạn gái khóc lóc kêu ca.
Bà ấy cũng thông minh, cho dù bà ấy không vui thế nào cũng sẽ không bày sự bất mãn của mình với Cố Tư ra mặt.
Vì thật ra Cố Tư và Trì Uyên hiện đang sống tốt, và cũng rất lâu rồi cô không có bất cứ liên quan gì đến Trì Cảnh.
Thím Hai cũng sợ Trì Uyên, không dám chỉ mặt điểm tên đến Cố Tư.
Vì vậy, dù rắc rối đến đâu, có vẻ như bà, với tư cách là một người mẹ, luôn tỏ ra rất nóng lòng muốn ôm cháu trai của mình.
Chương Tự Chi hét lên: “Cậu nhìn sự lo lắng của ba tôi trước đây mà xem. Đúng ra tôi không thể so sánh về sự bận rộn với Trì Cảnh, vậy mà lão ba tôi cũng đâu đến độ muốn có con dâu đến phát điên lên như thế.”
Ông Chương ở bên cạnh thở dài: “Làm sao mà con hiểu được? Lúc đó ta nóng lòng muốn sống muốn chết, nhưng ta biết đối với con có làm ồn cũng vô dụng, cho nên ta chỉ có thể dẹp cái suy nghĩ ấy đi, bình tĩnh khuyên bảo con thôi. “
Sau đó ông lại nói tiếp: “Nhưng ta lúc đó cũng có chút tuyệt vọng với con. Lúc đó ta nghĩ, thằng con trai mất dạy này của ta, muốn nó hoàn lương cũng không phải ngày một ngày hai chứ đừng nói đến lấy vợ.”
Sau đó ông nhìn Lương Ninh Như: “Ta đã thực sự mong chờ một vị hảo tâm nào đó đến giác ngộ con đấy.”
Lương Ninh Như ở bên cạnh cười ha ha: “Là do yêu cầu của con không quá cao, cho nên con cảm thấy anh ấy đối với con rất tốt đấy ạ.”
Ông Chương xúc động nói: “Không có mấy cô gái bây giờ ít toan tính như con vậy đâu. Thằng con trai khốn nạn nhà ta này may mắn gặp được con, nếu không kiếp này cũng coi như bỏ.”
Chương Tự Chi đã quen được bố chiều hư, anh khịt mũi: “Ba nói bây giờ cũng vô dụng. Dù sao con cũng đã lấy được vợ, còn có con. Ba cho rằng con chỉ như món đồ vô tri vô dụng sao, ấy thế mà thời gian trôi qua giờ con lại có vợ con đề huề sung túc cơ đấy.”
Ông lão xua tay: “Trên đời này có một số chuyện, thật sự là không thể giải thích được.”
Chương Tự Chi nhìn Trì Uyên: “Tôi cũng biết em trai cậu, nghe nói cậu ấy là một thanh niên tốt, cậu nói với thím hai đừng lo lắng, có thể nói chuyện với bà ấy một chút về tôi, đến Chương Tự Chi tôi còn có thể lấy vợ sinh con, thì chắc chắn con trai bà ấy cũng sẽ có thể.”
Trì Uyên cười không nói gì thêm.
Trên thực tế, thím Hai không hề lo lắng rằng Trì Cảnh sẽ độc thân.
Bà ấy sợ hãi có lẽ vì nghĩ rằng Trì Cảnh vẫn còn vương vấn với Cố Tư. Bà lo lắng cả đời này cậy ấy cũng không thể thoát ra được tình cảm đó.
Trên thực tế, thím Hai thật sự đã nghĩ quá nhiều, Trì Uyên là đàn ông, anh có thể hiểu Trì Cảnh hơn cả mẹ cậu ấy.
Có lẽ trước đây Trì Cảnh cũng có suy nghĩ không nên về Cố Tư, nhưng Cố Tư đã kết hôn và có con.
Hơn nữa trong khoảng thời gian dài như vậy vẫn luôn luôn hoan hoan hỉ hỉ, bao nhiêu chuyện xảy ra đã sớm mài mòn những thứ tình cảm không nên có trong lòng tên nhóc kia rồi.
Bọn họ nói rất nhiều về Trì Cảnh, và sau đó họ nói chuyện về những đứa trẻ.
Nói đến chuyện con cái, bầu không khí tự nhiên tốt hơn rất nhiều, ông Chương quay đầu nhìn Ninh Tôn: “Nghe nói vợ A Tôn đang mang thai.”
Ninh Tôn lễ phép trả lời: “Vâng, đúng vậy ạ, cô ấy vì mang thai mà hay buồn ngủ lắm.”
Ông Chương nói mấy câu chúc mừng rồi hơi xúc động: “Các cậu đều đã lập gia đình, sinh con rồi. Nhanh quá, ta vẫn còn nhớ y nguyên cảnh A Tôn đến chơi nhà khi còn rất nhỏ. Hồi đó, nhóc con nhà cậu rất nghe lời, chuyện xảy ra giống như mới ngày hôm qua, trong nháy mắt liền đã đều lớn như vậy.”
Ông ngồi đó, thở dài thườn thượt: “Hôm qua ta bỗng nhiên tự nghĩ xem mình bao nhiêu tuổi. Ta nói thật với các cậu, sau năm mươi tuổi ta thường không bao giờ nhớ được tuổi của mình, bởi vì cảm giác thời gian quá gấp gáp, chính là mới đó mà đã đi không nổi, tóc ta bạc trắng thế này, răng rụng hết cả rồi ”.
Khi ông nói điều này, những người bên cạnh ông cũng rất xúc động.
Thời gian thực sự là trôi đi quá nhanh, ai cũng đi qua biết bao nhiêu ngày tháng rồi ai cũng mới đó đây mà đã chuẩn bị bước sang tuổi trung niên cả rồi.
Nghĩ lại cũng đủ để người ta thổn thức.