Đến gần tối Trì Cảnh mới trở về, bên chỗ nhà cụ họ Trì cũng vừa mới ăn cơm xong.
Anh ta trực tiếp đến căn nhà chính, không đi đến gian nhà thứ hai để xem.
Trong nhà có bà cụ Trì, Trì Chúc, Trì Uyên và Phương Tố đang ở dưới lầu, Cố Tư không đi xuống đó. Cô ấy ở trên lầu để dỗ đứa trẻ.
Cô ấy cũng không muốn đi xuống. Liên quan đến chuyện của Trì Cảnh thì cô chẳng muốn tham dự chút nào, nhưng cô cũng không có cách nào để tham dự vào.
Đứng trên hành lang ôm đứa con bé bỏng trong tay, cô có thể nghe thấy giọng nói nhỏ bé từ dưới lầu truyền lên. Lúc đầu chắc là Trì Chúc và Trì Cảnh đang nói chuyện.
Một lúc sau, bà hai đến, âm thanh lại ồn ào hơn trước kia rất nhiều.
Không biết là bà hai này có tức giận gì ai không mà lúc nói chuyện thì giọng của bà ta lớn hơn người khác rất nhiều.
Đửa trẻ mà Cố Tư bế ở trong lòng của nhìn xung quanh. Có lẽ là nó muốn tìm ra âm thanh phát ra từ đâu.
Cô cũng không có cách nào khác, cô chỉ có thể bế đứa bé vào phòng mà thôi.
Sau khi đóng cửa, âm thanh bên ngoài hoàn toàn không nghe được nên Cố Tư đã bế đứa trẻ và đi đến cửa sổ.
Đứng ở đây có thể nhìn thấy quang cảnh của khu vườn, lần trước cô ấy cùng Trì Cảnh tán gẫu ở đó một lúc. Sau đó thì bọn họ bị bà hai nhìn thấy cảnh tượng này, đêm hôm đó thì bọn họ liền cãi nhau.
Cố Tư thật sự không hiểu được bà hai đang nghĩ cái gì trong đầu nữa. Cô với Trì Cảnh cũng chẳng có cái gì hết, chưa bao giờ có bắt đầu cũng không có kết thúc.
Hai người thực sự có thể kết thân với tư cách bạn bè hoặc người thân.
Nhưng mà bà hai này cư xử như vậy khiến mối quan hệ của họ vô cùng khó xử.
Cảm giác này đúng thật rất tồi tệ, tồi tệ đến nỗi mà khi Cố Tư nhìn thấy bà hai thì sẽ vô cùng chán ghét.
Vốn dĩ lúc trước thái độ của bà hai đố với cô đã có cải thiện đi rất nhiều nhưng từ ngày mà bà hai thấy được cảnh mà cô và Trì Cảnh nói chuyện, thì cách cư xử đó lại trở về như lúc ban đầu.
Thực ra bà hai nên hiểu một số chuyện. Mọi người đều sống trong một môi trường nên chắc chắn khi nào cũng sẽ gặp nhau thôi.
Cô ta cũng không thể yêu cầu bản thân mình phải đối xử với Trì Cảnh như kẻ thù vậy, cứ mỗi lần nhìn thấy đối phương là phải quay đầu đi ngay.
Cố Tư có chút bất lực, chỉ với nhân phẩm của bà hai đó thì không nói nổi nữa. Rõ ràng cô với Trì Cảnh không có chuyện gì cả, nhưng bị bà hai đó làm náo loạn lên như thể có chuyện gì vậy.
Đứa nhỏ nhìn bên ngoài một hồi vặn vẹo người, muốn tự mình chơi đùa.
Cố Tư lại bế đứa bé vào phòng trẻ em. Cô bế đứa bé và bỏ nó lên trên tấm thảm.
Thằng nhỏ không biết bò, nó chỉ nằm dưới đất, khua chân múa tay, còn Cố Tư thì chỉ nằm một bên và quan sát nó.
Thằng nhỏ mệt rồi sau một hồi chơi đùa, nó quay đầu lại nhìn Cố Tư, sau đó ngồi xổm trên mặt đất cười.
Thằng bé cười lên rất giống Trì Uyên. Cố Tư không nhịn nổi nên đã hôn nhẹ vào nó vài cái.
Ngay sau khi thằng bé vươn tay nắm lấy tóc của Cố Tư, đứa bé mở miệng gặm nó, một nửa khuôn mặt của Cố Tư bị nó làm cho đầy nước miếng.
Vậy nên hồi nãy trong lòng có chút không thoải mái nên bị đứa bé này gặm cho mấy cái thì những sự khó chịu đó cũng tiêu tan đi gần hết.
Cô hít một hơi thật sâu, ẵm đứa trẻ qua rồi ôm vào lòng, trong lòng mềm nhũn.
Chơi với con được một lúc, người giúp liền lên lầu, bưng nước và hoa quả vào.
Nước dành cho trẻ em, và trái cây là để cho Cố Tư.
Cố Tư không nghe thấy bất kỳ động tĩnh nào bên ngoài, vì vậy cô ấy hỏi, “Mọi người ở dưới lầu nói chuyện xong rồi à?”
Người giúp việc lắc đầu, “Vẫn chưa ạ. Nhưng mà bầu không khí tốt hơn trước nhiều rồi ạ.”
Người giúp việc này cũng tính là đã làm việc ở nhà cũ họ Trì này nhiều năm. Ở trong cái nhà cũ họ Trì này chuyện gì cô ấy cũng biết cả.
Cô ấy cố nén giọng nói, “Bây giờ bà hai đang khóc, bọn họ đang nói gì thì tôi cũng không biết. Nhưng mà tôi thấy bà ấy rất uất ức.”
Cố Tư muốn cười, mỗi lần bà hai đều như vậy. Rõ ràng là mọi chuyện do bà ta gây ra, nhưng mỗi lần cứ làm giống như bà ta là người bị hại vậy.
Người hầu lại đưa trái cây cho Cố Tư, “Những thứ này là cậu chủ kêu tôi đưa cho cô, cậu ấy sợ cô cảm thấy nhàm chán.”
Trong tình cảnh này mà Trì Uyên vẫn còn có thể nghĩ đến cô ấy, anh ấy cũng có tâm thật.
Cố Tư gật đầu, cô lấy đồ rồi để người giúp việc rời đi.
Đứa bé vẫn còn nằm ở trên tấm thảm để bò, chân của nó đạp khắp nơi, còn một tay thì cầm bình sữa để uống.
Cố Tư ngồi bên cạnh nó ăn trái cây. Bầu không khí này quá tốt đến nỗi cô không cầm được mà có chút mất hồn.
Cô nhớ tới cảnh cô và Trì Cảnh mới quen nhau, lúc đó cô đã ly hôn với Trì Uyên. Nhưng không nói cho ai bên ngoài biết được chuyện này, hai người vẫn giả làm vợ chồng, anh ta về ở chung nhà cũ.
Khi đó, Trì Cảnh đối với cô rất dịu dàng, nhưng cũng không phải là đối xử với cô vô cùng tốt. Cũng không phải là mối quan hệ yêu đương gì mà bà hai đó đang nghĩ, bà ta cứ luôn nghĩ quá vấn đề lên nên giờ mọi chuyện mới rối tung như vậy.
Vậy nên bà hai luôn có tâm thế đề phòng với cô. Cũng không biết bà ta nhìn ra được điều gì không đúng ở trong đó nữa.
Người bình thường thì sẽ suy nghĩ trong sáng hơn, và sẽ không cảm thấy cô và Trì Cảnh có chuyện gì đâu.
Sau một lúc chờ đợi, Cố Tư nghe thấy tiếng của Trì Uyên đang gọi cô, “Tiểu Tư à.”
Cô ấy ừ một tiếng, cô lười nhác mà ngồi dậy. Đứa trẻ uống nước xong liền nằm bên cạnh cô, nó đã ngủ rồi.
Hai giây sau, Trì Uyên liền mở cửa. Khi thấy đứa bé và cô đều nằm trên tấm thảm thì anh ấy có chút không nhịn được cười. Sau đó thì anh cũng đi qua đó và nằm ở chỗ bên kia của đứa bé, “Nãy giờ em đều ở đây à?”
Cố Tư ừ một tiếng, rồi hỏi, “Bọn họ đều đi về rồi à?”
Trì Uyên thở dài một tiếng, rồi nói: “Đúng vậy. Nhưng mà nói chuyện xong khiến đầu anh đau lên đây này.”
Cố Tư cười, “Cuối cùng thì bọn họ nói như thế nào. Nói chuyện trong một thời gian dài như vậy, chắc chắn thương lượng một kết quả đúng không?.”
Trì Uyên dừng lại một lúc rồi nói: “A Cảnh sẽ dọn ra ngoài ở. Cũng chỉ có thể là như vậy thôi. Chú hai cũng đã nói rồi. Nếu như A Cảnh không dọn ra ngoài thì chú ấy sẽ dọn ra ngoài. Những ngày tháng như thế này thì chú ấy không sống nổi nữa.”
Cố Tư suy nghĩ một chút, xem ra mọi chuyện chỉ có thể giải quyết bằng cách này. Với tính tình này của bà hai, muốn bà ta thay đổi thì chắc chuyện này sẽ không khả thi cho lắm.
Cách duy nhất đó là tách bà ta với Trì Cảnh ra thôi.
Hơn nữa, Trì Cảnh rời đi thì sẽ không liên quan gì đến bọn họ nữa. Vậy nên trong lòng của bà hai cũng sẽ yên tâm rất nhiều.
Trì Uyên lật người qua bên đó, anh sờ sờ khuôn mặt của đứa trẻ, “Mong rằng ngày tháng bình yên hơn một chút. Nếu không ổn thì chúng ta cũng dọn ra ngoài.”
Cố Tư bất lực, “Anh nghĩ cái gì vậy. Nếu như dọn ra ngoài ở thì đứa bé làm sao đây. Nếu đem nó đi thì chắc chắn bà nội sẽ không đồng ý đâu.”
Cô vừa nói xong, Trì Uyên lại nghiêng người, rúc vào mặt đứa trẻ, “Nếu như làm phiền thêm thì để cả nhà dọn ra ngoài đi.”
Cố Tư bật cười khi nghe điều đó, “Vậy mà anh cũng dám nói được.”
Không có cái gì mà Trì Uyên không dám nói. Cứ gây sự như vậy mãi thì cũng không được.Vốn dĩ trong lòng của anh có chút không thoải mái, có mấy lần còn suýt phát hỏa lên với bọn họ.
Anh muốn nói với bà hai rằng nếu sống được thì sống, nếu không sống được thì dọn ra ngoài nhanh chóng, đừng ở đây mà làm phiền người khác.
Những lời này anh cũng từng nói trước mặt Trì Chúc. Trì Chúc cũng bảo anh ta phải an phận một chút.
Trì Uyên và Cố Tư nằm ở phòng trẻ một chút, thằng nhỏ không dậy nên hai người đặt đứa nhỏ lên giường của nó, cả hai về phòng.
Cơm nước cũng đã ăn rồi. Bọn họ không có chuyện gì để làm hết, nên chỉ biết nằm trên giường để xem điện thoại thôi.
Có rất nhiều hình ảnh trẻ em trong điện thoại của Trì Uyên, và anh không thấy phiền khi gửi chúng cho từng nhóm một.
Chương Tự Chi nhanh chóng lên tiếng, yêu cầu anh dừng lại.
Nhưng Trì Uyên vẫn không ngừng gửi vào, “Nào đến đây cũng tổn thương lẫn nhau đi.”
Cố Tư ngồi ở bên cạnh cũng cười lắc đầu, hai người đàn ông to lớn này càng ngày càng ấu trĩ.
Sau đó Chương Tự Chi lại hỏi, trễ một chút nữa có đến chỗ hội quán của anh ta tụ tập ăn uống không.
Trì Uyên suy nghĩ môt chút liền từ chối. Anh nói quá trễ rồi, lúc đó chắc mọi người cũng đã ngủ rồi.
Chương Tự Chi đợi một hồi rồi đáp lại: “Vậy thì ngày mai cũng được. Ngày mai A Tôn cũng rời đi. Sáng mai chúng ta tụ tập lại cũng xem như là tiệc chia tay cậu ấy cũng được.”
Sau một vài giây, Ninh Tôn cũng lên tiếng trong nhóm. Anh ấy nói rằng anh ấy sẽ rời đi sau khi tập trung lên máy bay vào chiều mai.
Vậy là gần như chuyện này đã định lại được.
Trì Uyên lảm nhảm một câu khác trong nhóm, và sau đó điện thoại của anh liền đổ chuông.
Anh sững sờ một lúc. Điện thoại có cuộc gọi đến là Trì Cảnh gọi đến cho anh.
Trì Uyên nhanh chóng nghe điện thoại, giọng điệu của anh rất bình thường, “A Cảnh à.”
Mất vài giây, Trì Cảnh mới lên tiếng, “Ừ, cậu đi nghỉ ngơi chưa?”
“Còn chưa, có chuyện gì sao?” Trì Uyên hỏi.
Thật ra thì Trì Cảnh cũng không có chuyện gì quan trọng, “Tôi chỉ muốn nói chuyện một chút với anh về chuyện hôm nay. Chuyện hôm nay anh đừng để trong lòng nhé, mẹ của tôi ngày nào cũng nghĩ bậy nghĩ bạ. Tôi cũng không biết lại xảy ra nhiều chuyện như vậy. Những chuyện đó cũng không phải là tôi muốn nó xảy ra nên anh đừng có để bụng những chuyện này nhé. “