Sau đó Trì Cảnh lại đưa Tô Lương về cổng chung cư.
Tô Lương không đi vào ngay, mà là đưa tay giúp Trì Cảnh chặn một chiếc taxi.
Cô nói: “Anh đi trước đi, dù sao thì tôi đã ở cổng rồi, không có vấn đề gì.”
Nói xong cô vẫn không quên dặn dò: “Cho dù hiện tại anh đã tỉnh rượu rồi, nhưng cũng đừng tự mình lái xe, một lúc nữa gọi tài xế chỉ định*.”
(Tài xế chỉ định*: tiếng Anh là designated driver, khi uống say, nếu ko thể lái xe thì họ có thể gọi dịch vụ để có tài xế đến lái xe mình về. Hoặc khi đi chơi với nhóm thì có một người sẽ hứa ko uống rượu để còn tỉnh mà đèo mọi người về nhà an toàn.)
Điều này Trì Cảnh đương nhiên là hiểu rõ, anh “ừ” một tiếng, dựa lưng vào ghế sau xe: “Được rồi, tôi biết rồi, cô đi vào đi.”
Tô Lương chần chừ một chút, nhìn chằm chằm Trì Cảnh vài giây, sau đó liền gật gật đầu.
Trì Cảnh cảm thấy cô có lẽ là có điều gì muốn nói, không biết bởi vì sao, cuối cùng cô lại không nói ra.
Tô Lương đứng ở bên đường vẫy tay với anh, xe taxi đi được một đoạn, vẫn còn có thể nhìn thấy Tô Lương đứng ở bên đường.
Khá kỳ quái, Trì Cảnh cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, anh rất hiếm khi có thể nói chuyện với một người nhiều như vậy.
Môi trường sống từ lúc nhỏ của anh không phải là đặc biệt lành mạnh, bên cạnh không có bạn gì nào, cùng ai nói chuyện cũng không đến đâu.
Nhưng ba lần chạm mặt Tô Lương, thế mà anh còn có thế cùng cô ăn cơm, đi dạo cùng nhau.
Nghĩ lại bản thân anh cũng cảm thấy khá thú vị.
Trì Cảnh trở về câu lạc bộ trước, ở bên ngoài hút thuốc lá, chần chừ một lúc cũng không đi vào, chỉ gọi điện thoại gọi tài xế chỉ định, sau đó về nhà.
Thời gian đã không còn sớm nữa, sau khi Trì Cảnh rửa mặt một chút buồn ngủ cũng không có.
Theo lý mà nói, trước đó anh cũng uống một ít rượu, sau khi uống rượu rất dễ đi vào giấc ngủ.
Nhưng hiện tại anh không ngủ được, đầu óc đặc biệt tỉnh táo.
Đứng ở cửa sổ nhìn ra bên ngoài, anh lại lấy hộp thuốc lá ra.
Chỉ là lúc này không nghiện thuốc, anh chỉ rút một điếu ra ngậm ở khóe miệng.
Trong đầu có rất nhiều suy nghĩ, lộn xộn nghĩ không trôi.
Đợi một lúc như vậy, điện thoại trong túi rung lên, thực sự Trì Cảnh đã sớm đoán ra được.
Ông ba bên kia chắc chắn sẽ gọi điện thoại cho anh hỏi tối hôm nay xảy ra chuyện gì.
Lấy ra lướt xem, giống như dự đoán của anh, Trì Cảnh nhận điện thoại.
Không đợi anh nói chuyện, chú Hai mở miệng nói: “Làm sao vậy, tối hôm nay cùng hai hẹn hò à?”
Trì Cảnh cười nhẹ: “Không có hẹn hò, hẹn hò đâu ra?”
Chú Hai không tin, ông uống hơi nhiều, nói chuyện cũng nói ngọng: “Lúc sau ba hỏi phục vụ, người ta nói còn cùng với một cô gái rời đi.”
Trì Cảnh mím môi chần chừ một lúc, là do anh suy nghĩ ít rồi.
Câu lạc bộ đó bọn họ thường xuyên có xã giao, chú Hai là khách quen ở bên đó, quản lý phục vụ sảnh lớn cũng đã sớm nhận ra anh.
Anh nghĩ nghĩ liền nói: “Cái gì cũng không có, bạn bè thông thường thôi.”
Thực sự nói nghiêm túc, Trì Cảnh cảm thấy anh và Tô Lương cũng không tính là bạn bè, anh không có bạn bè, một người cũng không có.
Chú Hai cười haha, qua một lúc lâu lại nói: “Hẹn hò thì tốt, con phải đi ra ngoài đidạo với con gái nhiều hơn.”
Ông rõ ràng là không nghe rõ lời giải thích vừa nảy của Trì Cảnh.
Cũng đúng, uống nhiều như vậy, có lẽ bây giờ cũng nghe không quá rõ lời của người khác.
Trì Cảnh không nói gì, chú Hai ở bên kia luyên thuyên vài câu khiến người khác nghe không hiểu, sau đó không có động tĩnh gì nữa.
Phán đoán một chút, Trì Cảnh cảm thấy có lẽ là ông đã ngủ rồi, thể nên trực tiếp cúp điện thoại.
Hẹn hò cái gì mà hẹn hò, mỗi lần gặp Tô Lương khẳng định đều là có chuyện.
Anh thở một hơi dài, xoay người trở về giường nằm xuống.
Có một chút hơi buồn ngủ, nhưng nằm một lúc, vẫn như cũ không ngủ được.
Sau đó anh cũng chỉ có thể ngồi bật dậy, lấy điện thoại ra, tùy tiện lướt xem.
Sau đó lướt đến vòng bạn bè của Trì Uyên đăng.
Hiện tại Trì Uyên giống như là một người cuồng vợ, bình thường mà nói, có con rồi, trọng tâm đa số mọi người đều sẽ đặt trên người đứa nhỏ.
Nhưng Trì Uyên không giống như vậy, anh đăng hình nhiều nhất vẫn là của Cố Tư.
Đăng ảnh dáng vẻ cô ngồi trong vườn hoa dưới ánh nắng mặt trời, dáng vẻ cô ôm con mỉm cười, còn đăng ảnh dáng vẻ cô ngủ say không một chút phòng bị.
Giống như hiện tại Trì Uyên lại đăng hình của Cố Tư.
Là dáng vẻ cô cầm điện thoại xem, không biết vì sao lại mỉm cười.
Cô mặc quần áo ở nhà, ngồi xếp bằng trên ghế sofa, không biết bởi vì sao nhìn dáng vẻ trông rất ngây ngô.
Trì Cảnh nhìn chằm chằm tấm ảnh Cố Tư một lúc lâu, không có cảm giác gì đặc biệt.
Lúc trước anh nhìn thấy Trì Uyên và Cố Tư vẫn sẽ có cảm giác không thoải mái, không quan trọng là thích hay không, cảm giác đó giống như là thứ vốn dĩ nên là của mình, kết quả cuối cùng lại rơi vào tay người khác.
Cảm giác anh đối với Cố Tư rất là phức tạp, cũng không thể nói là quá thích, nhưng cũng không thể nói là một chút cảm giác cũng không có.
Có rất nhiều lúc anh không dám phân tích tỉ mỉ suy nghĩ này của mình, bởi vì sợ, kết quả tìm ra cuối cùng sẽ khiến anh không chịu được.
Nhưng bây giờ anh ngẫm nghĩ ngiêm túc, anh đối với Cố Tư giống như không có chấp niệm gì.
Nhìn thấy Cố Tư dưới ống kính của Trì Uyên, anh chỉ cảm thấy hiện thực rất mỹ mãn.
Cái gì khác cũng không có.
Trì Cảnh lại lướt xem nội dung vòng bạn bè của người khác, sau đó vẫn là đặt điện thoại xuống, dựa vào đầu giường ngẩn người ra.
Tô Lương bên kia ngủ đến nửa đêm thì đột nhiên tỉnh dậy, cửa trong nhà bị ai đó gõ vang thùng thùng thùng, âm thanh rất lớn, có thể nghe ra được người bên ngoài dường như có chút tức giận.
Tô Lương ngay lập tức ngồi bật dậy, nhíu mày lắng nghe, nhanh chóng xuống giường đi ra ngoài.
Đợi khi cô đi ra bên ngoài thì nhìn thấy Tô Mẫn đang đứng ở cửa, biểu cảm nhìn có vẻ nghiến răng nghiến lợi.
Tô Lương mở miệng hỏi: “Tôn Triền sao?’
Tô Mẫn gật đầu: “Đúng vậy, là anh ta.”
Cô vừa mới dứt lời Tôn Triển giống như hợp với tình hình, ở bên ngoài gào la, ý là bảo Tô Mẫn đi ra ngoài, anh ta có lời muốn nói với Tô Mẫn.
Nghe giọng anh ta nói chính là đã uống rất nhiều.
Tô Mẫn nghiến răng, giọng hơi lớn một chút: “Tôi không có gì để nói với anh, nếu anh mà không đi tôi liền báo cảnh sát đó.”
Tôn Triển uống quá nhiều, đâu mà quan tâm những lời đó, vẫn gõ cửa: “Mẹ kiếp cô mau ra đây cho tôi, đừng ép tôi xông vào, bằng không cô xem tôi có đánh cô được hay không.”
Anh ta chính là như vậy, uống nhiều tính tình liền vô cùng nóng nảy.
Trước đó lúc quan hệ hai người vẫn còn khá tốt, anh ta uống nhiều cũng đã từng động tay với Tô Mẫn.
Đừng nhìn lúc trước Tô Mẫn dám khiêu chiến với Tôn Triển, trước mắt mọi người còn dám động tay xông lên đánh anh ta.
Nhưng nhìn thấy Tôn Triển uống nhiều cô cũng chỉ là có chút rụt rè, người đàn ông này uống nhiều thì chuyện gì cũng có thể làm ra.
Tô Mẫn cảnh cáo anh ta vào câu, nói với nếu anh mà không đi thì sẽ báo cảnh sát, không phải là uy hiếp anh ta.
Tôn Triển không quan tâm những điều đó, vẫn như cũ đập cửa, trong miệng thốt ra một đống những lời tục tĩu.
Tô Lương không nói lời thừa thải, cầm điện thoại lên trực tiếp gọi điện báo cảnh sát, nói đối phương vị trí của mình, sau đó kéo Tô Mẫn trở về phòng.
Khẳng định là sẽ không ngủ được, hai người dựa trên đầu giường.
Tô Mẫn lấy thuốc lá ra, nhìn dáng vẻ cô rất khó chịu, muốn hút một điếu thuốc.
Nhưng Tô Lương đưa tay lấy hộp thuốc lá, ném sang một bên: “Hút thuốc uống rượu không thể giải quyết được bất cứ chuyện gì, gặp chuyện thì chúng ta cần phải nghĩ cách giải quyết, đừng có luôn muốn né tránh.”
Tô Mẫn quay đầu nhìn cô, đột nhiên bật cười: “Từ lúc nhỏ em đều can đảm hơn chị, xảy ra chuyện gì đều có trách nhiệm hơn chị.”
Sau đó cô lại thở dài: “ Lúc ba mẹ mất vẫn luôn dặn dò chị, bảo chị sau này chăm sóc em thật tót, nhưng chị không phải là một người chị đạt yêu cầu, cuộc sống của mình trải qua đều lông gà đầy đất, cục diện rối rắm vẫn là em đến thu dọn cho chị.”
Nói xong cô mím môi, biểu cảm tự chế giễu mình: “Đột nhiên cảm thấy mình rất là không ra làm sao.”
Tô Lương đưa tay ôm vai cô: “Nghĩ cái gì mà nhiều vậy, bây giờ nghĩ xem làm sao thu dọn tên Tôn Triển khốn nạn này.”
Sau đó cô hỏi: “Chuyện hai người chị ly dị đã bàn bạc xong với nhau rồi sao?”
Tô Mẫn gật đầu: “Anh ta đồng ý ly hôn, nhưng điều kiện ly hôn chưa thỏa thuận.”
Bên ngoài vẫn còn âm thanh đập cửa truyền đến, Tô Mẫn thực sự cũng nghĩ không hiểu được, điều cô muốn cũng không nhiều, thậm chí bởi vì ly hôn, còn phải chịu thua thiệt, nhưng tên đàn ông khốn nạn này, thế mà như vậy cũng không bằng lòng.
Vốn dĩ cô còn nghĩ hai người dành thời gian đi đến cục dân chính đổi chứng nhận là được rồi.
Cô thở một hơi nhẹ nhàng, ngửa đầu dựa vào đầu giường: “Không biết vì sao, gần đây càng ngày càng cảm thấy cuộc sống mình trải qua thật thất bại.”
Cuộc đời của cô dường như không có trôi qua thuận lợi, luôn gặp đủ chuyện trắc trở.
Cô cũng không biết kiếp trước rốt cuộc là tạo ra cái nghiệp gì, đắc tội với ai.
Cuộc sống kiếp này tạo cho cô nhiều bug* như vậy.
(Bug*:Lỗi phần mềm là một lỗi hay hỏng hóc trong chương trình hoặc hệ thống máy tính khiến nó tạo ra kết quả không chính xác hoặc không mong muốn hoặc hành xử theo những cách không lường trước được)