Yêu Lại Từ Đầu – Cố Tư – Trì Uyên

Chương 1341: Đổi nghề




Đến gần tối, Trì Cảnh mới đến bệnh viện. Bà hai đang ngủ, anh cũng không làm phiền bà ấy. Anh chỉ ngồi ở bên bà ấy một chút rồi sau đó anh đi ra khỏi phòng bệnh.
Sau khi do dự một hồi thì anh lên mạng và tìm kiếm tin tức ở nơi đây. Bản tin ở nơi này thật sự là cái quái gì cũng có.
Sau khi tìm kiếm một chút, anh đã tìm ra được vụ trộm mà Tô Lương đã nói.
Địa chỉ của khu chung cư đó ghi rõ ràng trong tin tức. Trì Cảnh kích vào đó rồi xem, trong tin tức đó cũng có những hình ảnh mà sau khi cảnh sát đến điều tra.
Trong ảnh có vết máu, có vẻ cũng khá nhiều.
Sau khi tưởng tượng ra được thì ai cũng sẽ biết được cảnh tượng đó thật sự rất tàn khốc.
Trì Cảnh khá do dự, sau đó đi xuống lầu đến chỗ y tá và hỏi về những người bị thương đã được đưa đến lúc đó.
Có lẽ vì chuyện này cũng gây ra động tĩnh khá lớn. Vậy nên khi Trì Cảnh mới hỏi sơ qua thôi thì bên chỗ y tá liền trả lời ngay: “Gần đây cũng có nhiều người đến đây để hỏi về anh ấy lắm. Nhiều người quen và không quen cũng đều qua đây. Hôm nay cũng có nhiều người đến thăm hỏi lắm. “
Sau khi nói chuyện xong, y tá cũng đưa số phòng bệnh cho Trì Cảnh. Nhưng mà cô ấy cũng có nhắc nhở anh hôm nay bệnh nhân bị làm phiền hơi bị nhiều. Còn bảo anh ấy không nên làm phiền bệnh nhân quá.
Trì Cảnh ừ ừ vài tiếng rồi sau đó anh lên lầu lại.
Anh ta đi đến trước cửa phòng của người đàn ông bị thương. Anh thuận theo cửa kính mà nhìn vào trong đó.
Người đàn ông bị thương rất nặng, cơ thể gần như bị băng bó hoàn toàn. Bạn gái của anh ta đang ngồi sang một bên, có vẻ như đang thất thần.
Trong phòng bệnh có rất nhiều hoa và trái cây, chắc là do những người mà y tá đã nói tặng đến cho họ.
Trì Cảnh không đi vào đó. Anh chỉ đứng ở bên cửa xem một hồi. Sau đó liền quay người trở về phòng bệnh của bà hai.
Có một y tá trong phòng, đợi một hồi lâu nhưng không thấy bà hai tỉnh lại thì Trì Cảnh có chút không kiên nhẫn được nữa.
Sau đó anh ta rời khỏi bệnh viện, vốn dĩ anh muốn lái xe về chỗ ở của mình. Kết quả đi được nửa đường thì anh lại đổi phương hướng, anh lái xe đi chỗ khác.
Trì Cảnh lái một mạch đến chỗ khu chung cư cua Tô Lương.
Bên chỗ khu chung cư có bảo vệ canh giữ, những xe và người ra vào phải được nhân viên đăng kí mới được đi vào được.
Trì Cảnh chỉ đậu xe ở bên đường, hạ cửa kính xe xuống, tựa vào ghế ngồi chờ đợi.
Sau khi đợi một lúc lâu, Trì Cảnh nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.
Người đi ra từ khu chung cư là Tô Mẫn. Tô Mẫn muốn đi tới siêu thị bên cạnh khu chung cư để mua ít đồ. Sau đó cô ấy bước nhanh vào trong khu chung cư của mình.
Trì Cảnh nhanh chóng bước xuống cửa xe, và anh vội vàng chạy đến chỗ của Tô Mẫn.
Trước khi đến gần, Tô Mẫn đã nhận ra anh, trên mặt cô nhanh chóng nở một nụ cười, “Anh Trì à, sao anh lại ở đây cậy?”
Trì Cảnh nhìn một chút những thứ mà Tô Mẫn đang xách, “Mấy người vẫn chưa ăn à?”
Tô Mẫn thở dài, “Hôm nay em gái tôi tăng ca. Bây giờ nó vẫn chưa về này, vừa nãy tôi có điện thoại cho nó. Nó nói sẽ về ngay lập tức, tôi đi ra ngoài để mua một chút đồ dùng hàng ngày thôi.”
Nói là nhu yếu phẩm hàng ngày, nhưng đó lại là những thứ như mì gói và mì khô.
Trì Cảnh gật đầu khi nghe những lời đó, “Tôi đi ngang qua đây, vừa thấy cô nên tôi vào đây để chào hỏi cô một tiếng.”
Tô Mẫn suy nghĩ một chút, lễ phép nói: “Nếu cậu không có chuyện gì gấp thì hãy đến nhà chúng tôi chơi một chút, em gái của tôi chắc cũng về nhanh thôi.”
Cô không nghĩ về bất cứ điều gì khác, cô thực sự chỉ đang tỏ ra lịch sự.
Kết quả không ngờ rằng Trì Cảnh cũng đồng ý, “Như vậy cũng được, dù sao tôi cũng không có chuyện gì khác.”
Tô Mẫn hơi ngạc nhiên nhưng cũng không nói gì nữa, cùng Trì Cảnh trở về nhà.
Khi bước vào, cô ấy nói với Trì Cảnh, “Đây là căn nhà mà em gái tôi đã thuê. Lúc mà tôi và Tôn Triển chưa ly hôn thì em nó ở bên này một mình. Bây giờ ly hôn xong tôi mới chuyển qua đây để ở. Trong nhà có chút bừa bộn nên cậu đừng có chê nhé. “
Trì Cảnh đứng ở cửa nhìn vào nhà, căn nhà này là nhà có hai phòng ngủ.
Vốn dĩ khu chung cư này là khu chung cư khá cũ. Vậy nên phòng ở bên này có chút cũ và rách nát.
Tuy nhiên, căn nhà rất sạch sẽ. Qua đó có thể thấy được Tô Mẫn và Tô Lương hai chị em họ là người sống rất có nề nếp.
Trì Cảnh ngồi xuống sô pha, Tô Mẫn rót nước cho anh, sau đó cô cầm đồ đi vào bếp.
Trì Cảnh nhìn chằm chằm vào phòng bếp mấy lần. Nhà bếp rất nhỏ, lại không có cửa sổ, nhìn dáng vẻ còn có chút ẩm thấp và tối tăm.
Tô Lương nói cô ấy chỉ là nhân viên văn phòng bình thường. Những người nhân viên như vậy thì thường lương của họ sẽ không cao cho lắm.
Trì Cảnh không nhìn vào đó nữa mà anh nhìn đi chỗ khác.
Tô Mẫn đã dành thời gian để hỏi Trì Cảnh xem anh ấy đã ăn cơm chưa, và muốn giữ anh ấy ở nhà ăn tối.
Trì Cảnh do dự, thật ra anh cũng không biết tại sao mình lại đến nhà Tô Lương. Hơn nữa quan hệ của anh và Tô Lương cũng chẳng ra làm sao cả.
Nếu như anh ấy mà ở lại đây thì chắc là đối phương còn phải nấu thêm vài món nữa.
Anh ta cũng thấy phiền phức nên nói: “Tôi đã có ăn rồi”.
Tô Mẫn quay lại nhìn anh, “Ăn rổi thì cũng ở đây ăn một chút đi. Tôi nấu cơm cũng khá ngon đấy.”
Sau đó anh mở tủ lạnh ra, tìm một hồi. Trì Cảnh cũng không nhìn thấy trong tủ lạnh có cái gì cả. Nhưng mà anh lại thấy Tô Mẫn mò mẫm một hồi ở trong đó.
Anh liền đứng dậy nói: “Không cần phiền như vậy đâu. Tôi thật sự là có ăn rồi. Một chút nữa tôi còn có việc nên chỉ qua đây thăm nhà một chút thôi.”
Sau đó anh ấy giải thích, “Bởi vì tôi có nghe thấy ở khu chung cư có xảy ra chút chuyện, tôi thấy có chút tò mò nên mới qua đây thôi.”
Tô Mẫn bật cười khi nghe anh nói câu này: “Nhiều người đều tránh đi không kịp, sao cậu lại tò mò mà qua đây nữa chứ?”
Nói xong, cô từ trong phòng bếp đi ra, “Em gái tôi chuẩn bị về rồi đấy. Hay là cậu ngồi đợi một chút nữa đi, không phải cậu qua đây để tìm em tôi hay sao?”
Đều là người từng trải, có gì mà Tô Mẫn không nhìn ra chứ. Rõ ràng là Trì Cảnh qua đây để thăm Tô Lương.
Vẻ mặt của Trì Cảnh có chút khựng lại, nhưng cũng không có phủ nhận, “Vậy cũng được.”
Cứ ngồi chờ một chút như vậy thì Tô Lương liền trở về. Cô không biết Trì Cản qua đây. Vừa mới vào cửa cô liền cởi giày và vứt lung tung. Sau đó cô còn nói một câu: “Mệt chết đi được, hôm nay nhiều việc quá, còn có nhiều chuyện chưa giải quyết xong nữa. Quản lý của em còn bảo em phải tăng ca một chút nữa. Ông ta cũng hay thật, em không cần mạng nữa sao chứ? “
Sau đó cô tháo chiếc kính gọng đen ném sang một bên, hất tóc ra.
Mỗi ngày đều phải ăn mặc theo phong cách cũ rích này thật sự cô ấy cũng có chút bất lực.
Họ đều là những cô gái đúng tuổi, ai chẳng muốn làm đẹp.
Tô Lương quay người đi về phía trong nhà, vừa nhìn thấy Trì Cảnh thì cô liền giật mình, “Anh Trì, sao anh lại ở đây.”
Trì Cảnh đứng dậy, “Tôi đến đây để xem xem.”
Tô Mẫn từ trong bếp vội vàng chạy ra, “Anh Trì qua đây để tìm em đấy. Hai người cứ nói chuyện với nhau đi, chị đang nấu cơm.”
Trì Cảnh muốn đi. Anh ấy không thể ở lại đây ăn cơm được, vì vậy chỉ có thể nhờ Tô Lương tiễn mình đi mà thôi.
Lúc hai người vừa đi xuống, Tô Lương liền nói: “Anh Trì có chuyện gì muốn nói với tôi hay sao?”
Trì Cảnh ừ một tiếng: “Công việc của cô rất bận hay sao?”
Tô Lương thở dài, “Rất bận, mỗi ngày đều rất bận.”
Tăng ca là trạng thái bình thường của cô ấy nhưng mà cũng có phí tăng ca. Vì vậy dù cho không muốn tăng ca nhưng nể phần có tiền nhưng cô vẫn nhẫn nhịn để làm.
Trì Cảnh do dự, sau đó quay đầu nhìn Tô Lương, sau đó nói: “Cô có muốn chuyển đi chỗ khác không?”
Tô Lương đã bật cười khi anh ấy hỏi như vậy, chuyện này thì Tô Lương cũng đã từng nói với anh ta, “Học lực của tôi không cao lắm, cũng không có kĩ năng gì đặc biệt cho lắm. Chắc là không dễ dàng gì để đổi công việc khác. Hoàn cảnh của tôi anh cũng biết mà. Nếu như tôi có điều kiện tốt hơn thì tôi đã sớm đi đổi công việc khác rồi. “
Sau đó Trì Cảnh nói, “Tôi có một trợ lý muốn từ chức. Nếu như cô thấy được thì có thể qua để phỏng vấn.”
Tô Lương sửng sốt, nhưng lập tức lắc đầu, “Với năng lực của tôi thì chắc không được đâu. Bảo tôi làm những chuyện bình thường thì được chứ về chuyện trợ lý thì tôi nghĩ nó nằm ngoài phạm trù năng lực của tôi.”
Trì Cảnh gật đầu, nhưng sau đó nói, “Có người sẽ dẫn dắt cô, trợ lý của tôi cũng có mấy người. Mới bắt đầu thì chắc chắn không làm trợ lý tùy thân được, cũng có thể làm những chuyện bình thường thôi. Bây giờ với cường độ làm việc cao như thế mà cô cũng có thể chịu đựng được nên tôi cũng những chuyện này chắc cô cũng có thể làm được.”
Khi anh nói những điều này thì Tô Lương có chút rung động trước những điều mà anh đưa ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.