Sáng sớm hôm sau thì Tô Lương đã đến công ty của nhà họ Trì. Và cô đến quầy lễ tân để chào hỏi trước.
Chắc là bên đó cũng có dặn dò trước. Bọn họ điện thoại cho trên lầu và bảo người đến đón cô.
Người bước xuống là một phụ nữ, lớn hơn một chút, vẻ mặt rất nghiêm nghị.
Khi người phụ nữ đó đưa Tô Lương lên lầu, cô ta hỏi về kinh nghiệm làm việc của Tô Lương.
Tô Lương không có bất kỳ kinh nghiệm làm việc nào, vì vậy cô chỉ có thể nói sơ qua về phạm vi công việc trước đây của mình.
Người phụ nữ không hề tỏ ra chán ghét, chỉ gật đầu, “Công việc trước đây của cô cũng khá phức tạp đấy.”
Tô Lương nói vâng, sau đó nói tiếp: “Tôi từng làm những công việc lặt vặt trong văn phòng. Tôi không có kinh nghiệm làm trợ lý.”
Người phụ nữ ậm ừ và không nói gì nữa.
Cô đưa Tô Lương đến một văn phòng trống. Tô Lương khá ngạc nhiên, cô không ngờ rằng cô sẽ có một văn phòng riêng.
Lúc trước, cô đã từng làm việc trong khu văn phòng với rất nhiều người.
Sau đó cô ấy đưa cho Tô Lương một số tài liệu và yêu cầu cô có trách nhiệm phân loại chúng ra trong ngày hôm nay.
Đây là những nhiệm vụ đơn giản nhất, Tô Lương gật đầu, “Được rồi, tôi hiểu rồi.”
Khi người phụ nữ rời đi, cô ấy nhìn lại Tô Lương, “Cô là bạn của quản lý nhỏ à?”
Tô Lương không hiểu câu hỏi của cô hỏi, vì vậy cô ấy á một tiếng: “Ai cơ ạ?”
Người phụ nữ mỉm cười, vẫn có chút cứng ngắc, “Là Trì Cảnh đấy. Ở công ty ai cũng xưng hô anh ấy là quản lý nhỏ đó.”
Tô Lương do dự trước khi nói: “Tôi có quen biết anh ấy.”
Cô cũng ngại nói mình là bạn của anh ta. Nhưng nghiêm khắc mà nói thì cô và anh ấy cũng chưa tới mức là bạn bè.
Người phụ nữ gật đầu và quay đi.
Tô Lương vội vàng vào làm việc. Nhưng trước tiên cô phải xem tổng thể văn phòng nãy đã.
Văn phòng không lớn lắm nhưng rất gọn gàng và ngăn nắp.
Trong lòng cô thích lắm rồi, không nói đến chuyện gì khác, chỉ nói rằng môi trường làm việc này khiến cô đặc biệt hài lòng.
Trên bàn làm việc có một đống tài liệu, cạnh máy tính còn có một chậu cây xanh nhỏ.
Tô Lương đi qua đó và ngồi trên ghế, cô nghĩ ngợi điều gì đó và cười thầm.
Cô xem qua các tài liệu trước, tất cả đều là tài liệu dự án và cần được phân loại.
Vì cô cùng không hiểu nhiều lắm, nên cô chỉ phân loại qua tổng thể mà thôi.
Chưa sắp xếp xong thì người của bên nhân sự đến và yêu cầu cô ký hợp đồng trước.
Tô Lương vội vàng chạy tới, nhân tiện nhân tiện nói với cô về tiền lương và đãi ngộ. Thực ra hôm qua anh ta chỉ nhắc qua mà thôi, cũng không nói con số cụ thể nên cô mới thắc mắc.
Bên đó cũng biết cô là Trì Cảnh đặc cách để tuyển vào. Vậy nên đại khái ý của bọn họ là muốn Trì Cảnh định mức lương cho cô.
Hôm nay bọn họ chỉ nói về chính sách đãi ngộ cho cô, Tô Lương chỉ mới nghe thôi đã kích động lắm rồi.
Với đãi ngộ trước đây của cô so với hiện tại thì không có cách nào để so sánh được. Đó là con số mà cả đời này cô không dám nghĩ tới.
Sau khi ký hợp đồng và đi đến văn phòng, Tô Lương đã nhìn thấy Trì Cảnh.
Chắc là Trì Cảnh cũng mới đến công ty, nhìn thấy cô thì anh cũng khá kinh ngạc, “Cô đến sớm vậy à.”
Tô Lương gật đầu, không khỏi nở nụ cười, “Tôi đến trước để xem làm quen môi trường làm việc đó mà.”
Trì Cảnh đi về phía văn phòng, vừa đi vừa nói: “Một lát nữa tôi sẽ kêu người đến tìm cô. Họ sẽ cài đặt tài khoản hậu cần cho cô, sau đó sẽ hướng dẫn cho cô một số thao tác của chỗ hậu cần.”
Tô Lương đáp lại anh ấy, đợi Trì Cảnh vào văn phòng, cô quay người trở về phòng làm việc.
Cô phân loại các tài liệu. Sau đó liền có người đến dạy cách cô đăng nhập hệ thống hậu cần.
Người đó rất chăm chú và kiên nhẫn, Tô Lương đã cố gắng hết sức để bản thân học nhanh hơn. Nhưng thật sự không có cách nào, có một số điều cô cũng không thể hiểu được.
Người này cũng không nóng nảy mà có thái độ rất tốt đối với cô.
Tô Lương biết có được đãi ngộ này là do mối quan hệ của mình và Trì Cảnh. Người ta biết cô là do Trì Cảnh đặc biệt tuyển vào nên cũng không dám tỏ thái độ với cô.
Như trường hợp của cô thì giống là đi cửa sau. Thật sự là khiến người ta không hiểu được, cô không ngờ có một ngày mình lại được đi cửa sau để vào công ty.
Cả buổi sáng Tô Lương đều rất bận rộn. Chủ yếu là có quá nhiều thứ cô còn không hiểu nên phải cần thời gian để học thêm nữa.
Bận rộn đến tận trưa, cô cũng không cảm thấy đói nên cô cũng không muốn nghỉ. Cô muốn dành thời gian của mình để quen thuộc những quy trình làm việc của mình.
Cô ngồi ở trong phòng chưa được bao lâu thì cửa của phòng làm việc cô liền bị mở ra
Người đi vào là Trì Cảnh.
Tô Lương nhanh chóng đứng lên, “Quản lý Trì.”
Trì Cảnh cảm thấy rất buồn cười và nói: “Cô đừng xưng hô với tôi như vậy, cứ gọi tôi là Trì Cảnh là được. Cô xưng hô như vậy nghe cứ kì kì sao ấy.”
Vậy sao mà được chứ. Ở công ty thì sao cô có thể xưng hô trực tiếp như thế được chứ.
Hơn nữa gọi thẳng tên đối phương xem ra quan hệ rất tốt, có thể bị người khác hiểu lầm.
Vì vậy Tô Lương do dự một hồi nói: “Hay là tôi gọi anh là anh Trì đi được không?.”
Sau khi suy nghĩ, Trì Cảnh gật đầu, “Vậy thì cũng được.”
Nói xong, anh lại hỏi: “Cô không nghỉ ngơi sao? Cùng nhau đi ăn cơm đi.”
Lúc trước Tô Lương cũng đã từng ăn cơm với Trì Cảnh, nên giờ cô cũng không câu nệ gì.
Hai người cùng nhau rời khỏi công ty. Lúc xuống lầu thì anh có chút muốn cười, khóe miệng cứ cong cong lên mãi.
Tô Lương nhìn thấy thái độ của anh ta liền hỏi, “Anh sao vậy? Trên người tôi có cái gì đó không đúng hay sao?”
Trì Cảnh lắc đầu, “Tôi nhớ đến ngày đó tôi gặp cô ở hội quán.”
Anh chủ yếu nghĩ đến cách ăn mặc của Tô Lương, dáng vẻ cổ quái, đồng phục công ty màu đen, kính gọng đen và kiểu tóc rất cổ điển.
Cả người cô dường như như già đi năm sáu tuổi.
Tô Lương không hiểu trọng điểm mà anh ta muốn nói, vậy nên cô nói thẳng: “Thực ra, lẽ ra lúc ở hội quán tôi không nên ra mặt. Quản lý của chúng tôi có ý muốn tôi đến đó để uống rượu cùng và hôm đó tôi cũng khá bất lực. “
Sau khi suy nghĩ, Trì Cảnh nói: “Đôi khi đi ra ngoài giao lưu này nọ cũng hữu ích lắm. Nhưng mà chắc cô sẽ không. Thực ra thường thì tôi sẽ đem theo trợ lý bên cạnh đi theo nữa.”
Giống như kiểu trợ lý cấp hai hay là một trợ lý nhỏ như cô thì chắc sẽ không có cơ hội đi giao lưu cùng Trì Cảnh.
Bọn họ cũng không uyển chuyển trong giao tiếp. Những chuyện rượu chè trong thương mại thì bọn họ sẽ không hiểu được.
Tô Lương suy nghĩ một chút rồi nói: “Nếu có đi giao lưu với anh thì tôi cũng không sợ đâu. Lúc trước tôi chỉ sợ quản lý của công ty tôi mà thôi, ông ta đáng sợ hơn những người uống nhiều nữa. “
Trì Cảnh cười không nói gì, hai người lên xe của Trì Cảnh rồi rời khỏi công ty.
Chuyện này đi qua đương nhiên sẽ bị các đồng nghiệp khác trong công ty nhìn thấy, Tô Lương càng cố gắng không nhìn vào mắt người khác.
Nhưng thật ra, cô cũng biết những người đó nhất định sẽ nói xấu cô sau lưng, hoặc sẽ đoán rằng cô có quan hệ mập mờ với Trì Cảnh.
Cô thực sự không muốn để ý đến những chuyện này. Hơn nữa nếu nói một câu ích kỉ thì bọn họ cứ suy đoán mối quan hệ của cô và Trì Cảnh, đối với cô đây là một chuyện tốt.
Cô có thể sẽ làm việc suôn sẻ hơn trong thời gian tới.
Cô là một người mới. Môi trường làm việc ở công sở chắc chắn sẽ có ma cũ bắt nạt ma mới.
Nếu những người đó nghĩ rằng cô có quan hệ thân thiết với Trì Cảnh, họ nhất định sẽ có chút kiêng dè đối với cô.
Trì Cảnh lái xe chở Tô Lương đến chỗ xa hơn công ty một chút. Trên đường anh hỏi Tô Lương có gặp vấn đề gì về công việc hay không.
Tô Lương cũng không gặp được vấn đề gì mà không giải quyết được cả. Chủ yếu là hôm nay cô cũng không giải quyết việc gì cả, đều là đang học xem những công việc đó phải làm như thế nào.
Trì Cảnh nói với cô, “Nếu cô có gì muốn hỏi gì thì cứ hỏi. Tôi đã nói với những người cấp dưới rồi, bọn họ sẽ phối hợp với cô thôi. Cô cứ làm quen với những việc trong công ty đã.”
Tô Lương vốn dĩ muốn nói cảm ơn với Trì Cảnh, nhưng do dự một hồi, cuối cùng vẫn không nói ra.
Bản thân cô cũng cảm thấy mệt mỏi khi nói ra hai chữ này, bởi cô đã nói quá nhiều rồi.
Hai người vào phòng riêng của nhà hàng, gọi món xong thì Trì Cảnh đưa thực đơn cho Tô Lương, “Cô xem có món gì muốn ăn hay không.”
Tô Lương cầm lấy thực đơn, gọi hai món ăn theo ý thích của mình, sau đó đặt thực đơn xuống, “Bữa ăn này tôi sẽ mời. Tuy rằng cũng không có thành ý lắm nhưng ít nhất anh cũng phải để tôi biểu thị tấm lòng của tôi.”
Ánh mắt của Trì Cảnh vẫn nhìn thực đơn, khóe miệng cong lên, “Được thôi.”