Cuộc điện thoại này của Tô Lương và Trì Cảnh kéo dài hơn một tiếng đồng hồ.
Rõ ràng là bây giờ cũng đã muộn rồi, nhưng hai người hoàn toàn không có ý định cúp máy.
Vốn dĩ lúc ban đầu Tô Lương còn cho rằng giữa hai người chẳng có gì để nói, thế nhưng đến khi trò chuyện, bọn họ lại chẳng thể dừng lại được, dù chỉ là một chút chuyện vụn vặt, ấy vậy mà cả hai vẫn có thể nói rất lâu về nó.
Cuối cùng, Trì Cảnh là người chấm dứt cuộc trò chuyện trước, anh nói, “Đã đến giờ này rồi à, không còn sớm nữa.”
Đúng là rất muộn rồi, Tô Lương đã sớm nhận ra điều này.
Cô khẽ ừ, “Vậy anh cũng nghỉ ngơi sớm đi.”
Giọng cười trầm thấp của Trì Cảnh vang lên, “Có gì ngày mai chúng ta đến công ty lại nói tiếp.”
Thành thật mà nói thì những gì bọn họ trò chuyện với nhau cũng chẳng phải chuyện hệ trọng, tất cả chỉ là những chuyện vụn vặt linh tinh.
Tô Lương đáp được, sau đó hai người lại vòng vo thêm một lúc nữa rồi mới cúp máy.
Đặt điện thoại sang một bên, Tô Lương cảm thấy cả người mệt lả.
Cô chưa bao giờ nói chuyện điện thoại với ai lâu như vậy, bởi vì không có ai để cô gọi điện thoại cả.
Bây giờ đột nhiên nói chuyện liên tục một tiếng liền, thật sự khiến cô đuối sức.
Tô Lương nằm xuống, lại cầm điện thoại lên xem thêm một lần nữa, Trì Cảnh vừa mới gửi cho một tin nhắn, chỉ vỏn vẹn hai chữ: Ngủ ngon.
Tô Lương nhìn hai chữ này, khẽ cười.
Thú thật thì cô vẫn chưa buồn ngủ, nhưng cô biết nếu như bây giờ bản thân còn chưa ngủ thì ngày mai nhất định sẽ rất mệt mỏi.
Cô tắt đèn đi, nhắm mắt lại, khoé miệng vẫn không khỏi nhếch lên.
Tô Lương nằm trên giường trằn trọc một hồi mới chìm vào giấc ngủ.
Sáng sớm ngày hôm sau, mặt trời chỉ vừa mới ló dạng cô đã tỉnh dậy, tinh thần vô cùng sảng khoái.
Tô Lương không biết liệu rằng có phải vì yêu đương sẽ khiến cho một người trở nên tràn đầy năng lượng như vậy hay không.
Dù sao cô chỉ biết, mặc dù tối hôm trước cô ngủ không ngon, thế nhưng bây giờ cô không hề cảm thấy mệt.
Cô nhanh chóng đi rửa mặt, Tô Mẫn vẫn chưa tỉnh dậy, Tô Lương xuống lầu đi mua bữa sáng mang về.
Đợi đến khi cô ngồi xuống chuẩn bị dùng bữa, Tô Mẫn mới từ trong phòng đi ra.
Cô ấy vươn vai, ngáp một cái, khi nhìn thấy Tô Lương thì không khỏi kinh ngạc, “Em dậy lúc mấy giờ? Đã mua cả bữa sáng về rồi đấy à?”
Tô Lương ừ một tiếng, “Là do chị dậy trễ đấy, chị nhìn xem bây giờ đã mấy giờ rồi.”
Nói xong cô còn lấy điện thoại của mình ra xem, thật ra thì bây giờ vẫn còn khá sớm.
Tô Mẫn không bận tâm đến điều đó, quay người đi vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt, sau khi trở lại, cô ấy nhanh chóng bước đến bàn ăn.
Tô Lương mua rất nhiều món, hiển nhiên hai người sẽ ăn không hết.
Tô Mẫn cau mày, “Hôm nay em bị làm sao thế? Sao lại mua nhiều đồ ăn sáng thế?”
Dứt lời, cô ấy mới đột nhiên nhớ đến chuyện ngày hôm qua, vội vàng hỏi, “Đúng rồi, có việc chị còn chưa hỏi em đấy, có phải em đang quen anh Trì đúng không? Hôm qua hai người vừa mới xác nhận mối quan hệ à?”
Tô Lương không ngẩng đầu lên nhìn cô ấy, chỉ ậm ừ cho qua chuyện.
Mặc dù trong lòng Tô Mẫn đã biết rõ mọi chuyện, nhưng chưa nghe Tô Lương chính miệng thừa nhận, cô ấy vẫn nhất quyết hỏi cho đến cùng.
Một lúc sau cô ấy lại hỏi tiếp, “Không phải em nói rằng anh Trì không thích em sao? Không phải em nói rằng giữa hai người hoàn toàn không có chuyện gì sao?”
Việc này nên giải thích như thế nào nhỉ?
Chính Tô Lương cũng không biết.
Suy cho cùng, thật sự bản thân cô không rõ tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này.
Tô Mẫn ngồi diện cô, “Uổng công trước đây chị còn làm mai cho em với anh Ôn, không biết anh Trì cảm thấy như thế nào? Anh ta sẽ không có thành kiến với chị chứ?”
Tô Lương vội vàng đáp, “Không có, chị không cần phải bận tâm đâu, anh ấy không hề có thành kiến gì với chị cả.”
Chỉ là nhắc đến việc này, Tô Lương nói, “Có điều anh ấy cũng nhận ra thái độ khác thường của anh Ôn dành cho em, thế nên anh ấy bảo em phải thông báo chuyện em và anh ấy yêu nhau cho anh Ôn, nhưng chị xem, sao em có thể chủ động nói việc này với anh ta kia chứ, nghĩ thôi cũng thấy xẩu hổ.”
Tô Mẫn gật đầu, chẳng qua cô ấy vẫn cảm thấy cách làm của Trì Cảnh là đúng, quả thực cô nên nói chuyện với Ôn Minh Khải một cách rõ ràng.
Vì vậy cô ấy nói, “Anh Ôn thích em, trong lòng anh Trì cảm thấy không thoải mái cho nên đưa ra yêu cầu như thế cũng là chuyện bình thường, nếu không thì để chị nói chuyện với anh Ôn trước cho nhé?”
Tô Lương đột nhiên đến gặp Ôn Minh Khải, sau đó thông báo cho anh ta biết rằng mình đã có bạn trai rồi, điều này đúng là có hơi kì quặc.
Dù sao đi nữa thì Ôn Minh Khải chưa từng chủ động nói thích cô, đến lúc đó Tô Lương có thể sẽ rơi vào hoàn cảnh khó xử.
Cho nên chuyện này vẫn cần phải có một người tiên phong đi báo tin trước, nếu như Ôn Minh Khải không tỏ thái độ thì Tô Lương cũng không cần phải làm gì hết.
Nếu như Ôn Minh Khải đến hỏi Tô Lương, vậy thì cô chỉ cần xác minh mọi chuyện một cách rõ ràng là được.
Tô Lương nhìn Tô Mẫn, có phần do dự, “Làm như vậy liệu có ổn không?”
Tô Mẫn cảm thấy cách này không tệ, “Cứ như vậy đi, đúng là em không thể đến nói thẳng chuyện này với anh ta được, nhưng nhất định phải thông báo cho anh Ôn biết chuyện này.”
Cô ấy chép miệng, “Lỡ như anh Ôn lại đến cưa cẩm em nữa, nhất định anh Trì sẽ không vui đâu, đến lúc đó hai đứa đừng có mà cãi nhau đấy.”
Tô Lương nghe cô ấy dặn dò như vậy thì khẽ ừ một tiếng, “Chị nói cũng đúng, vậy làm phiền chị thông báo chuyện này cho anh Ôn biết giúp em nhé.”
Đúng là Trì Cảnh có hơi hẹp hòi, nếu như không nói chuyện này một cách rõ ràng với Ôn Minh Khải, nhất định anh sẽ giận cô.
Thành thật mà nói thì cô cũng có thể hiểu cho Trì Cảnh, bây giờ mỗi khi cô nghĩ đến Tống Manh, nếu như Trì Cảnh không nói chuyện rạch ròi với cô ta, chắc chắn cô cũng không vui.
Sau khi Tô Lương dùng bữa sáng xong vẫn còn dư rất nhiều thời gian, thế nên cô ngồi lại đợi Tô Mẫn.
Sự hóng hớt của Tô Mẫn như được trỗi dậy, liên tục hỏi xem ngày hôm qua Tô Lương và Trì Cảnh đã nói cái gì.
Trước đây khi Tô Mẫn nhắc đến mối quan hệ giữa Tô Lương và Trì Cảnh, Tô Lương còn cảm thấy ngượng ngùng không muốn trả lời.
Nhưng bây giờ cô và Trì Cảnh đã chính thức ở bên nhau, cô không còn phải giấu diếm chuyện gì nữa.
Tô Mẫn hỏi Tô Lương, thế là cô kể lại toàn bộ cuộc trò chuyện của mình và Trì Cảnh ngày hôm qua cho cô ấy nghe.
Bao gồm cả những lời mà Trì Cảnh đã nói khi hai người đi dạo vào buổi trưa và buổi tối, ngoài ra còn có lúc hai người bọn họ “nấu cháo” điện thoại.
Cô kể lại tất cả mọi thứ một cách vô cùng thành thật.
Hai mắt Tô Mẫn sáng bừng, “Chị không ngờ được rằng hoá ra anh Trì lại là một người lãng mạn như vậy đấy, ôi chao, chuyện tình cảm của hai đứa cứ như tình tiết trong phim truyền hình í.”
Tô Lương khẽ cười, “Giống chỗ nào mà giống? Không hề giống một chút nào, hơn nữa em cũng không cảm thấy chuyện ấy có gì lãng mạn cả, chị không biết đâu, lúc ấy em cảm thấy ngại muốn chết.”
Tô Mẫn có thể hiểu được tại sao cô lại cảm thấy ngại ngùng.
Những người bên ngoài sẽ cảm thấy chuyện đó rất lãng mạn, nhưng thân là đương sự, khi đối mặt với tình huống đó, nhất định sẽ cảm thấy rất luống cuống.
Tô Mẫn bật cười ha hả, “Nhưng chị lại rất hâm mộ hai đứa đấy, có lẽ thanh xuân chính là tiền vốn, chị cũng muốn có một người lãng mạn với chị như vậy.”
Tô Lương đáp, “Chị nên nói những điều này với A Húc mới đúng.”
Tô Mẫn vừa mới nghe cô nói như thế, không nhịn được hừ một tiếng, “Em còn không biết con người A Húc sao, tốc độ phản ứng của anh ấy thực sự rất chậm, em có biết không, hôm qua chị kể cho anh ấy biết chuyện em và anh Trì quen nhau, tất cả những gì anh Ôn làm bây giờ đã thành công dã tràng mất rồi, thế mà anh ấy vẫn không hiểu ý chị, anh ấy nói anh ấy không thấy anh Ôn có những hành động ân cần với em, cũng không biết rằng anh ta thích em, em thử xem anh ấy ngốc đến mức nào.”
Khoé miệng của Tô Lương nhướng lên, tựa lưng vào ghế, “Có lẽ người đàn ông nào cũng ngốc như vậy.”
“Làm gì có?”
Tô Mẫn phản bác, “Em xem, chẳng phải anh Trì cũng nhìn ra sao, chỉ có thể nói tính tình của A Húc quá thật thà mà thôi.”
Từ sau khi cô ấy quen A Húc, Tô Mẫn đã nhận ra được tật xấu này từ lâu.
Con người A Húc có hơi thẳng thắn, không biết gây bất ngờ, không am hiểu mấy chuyện tình cảm lãng mạn, dường như chẳng có gì có thể thay đổi được anh ấy.
Trước đây Tôn Triển cũng là một người thẳng thắn, thế nhưng giữa người và người vẫn có điểm khác nhau.
Có thể nói A Húc rất chậm chạp trong chuyện tình cảm nam nữ, nhưng anh vẫn luôn đối xử với phụ nữ một cách đầy tôn trọng và dịu dàng lịch sự.
Tôn Triển trong quá khứ cũng như thế, nhưng bây giờ anh ta không còn là một người như vậy nữa.
Còn A Húc… Tô Mẫn cũng chỉ có thể từ từ quan sát anh.
Tô Lương cười, chuyển đề tài sang A Húc, “Nhưng chẳng phải lúc chị ở bên A Húc rất yên bình sao? Điều này còn quan trọng hơn bất kì điều gì khác, nếu như ở bên một người đàn ông quá thông minh sẽ khiến chị cảm thấy khó chịu, còn, đã thế thì ở bên một người như A Húc còn tốt hơn.”
Sau đó cô lại hỏi tiếp, “Khi nào chị mới đến ra mắt gia đình A Húc?”
Tô Mẫn có phần chần chờ, “Tối hôm qua khi gọi điện thoại anh ấy cũng có nhắc đến việc này, bảo là muốn mời chị đến nhà anh ấy chơi, nhưng mà chị nói thật cho em biết nhé, chị hơi ngại.”
Tô Lương bật cười, “Chị xem, lúc chị giảng đạo lý cho em thì hay lắm, thế mà đến khi bản thân gặp chuyện rồi chị cũng biết ngại à.”
Tô Mẫn thở dài một hơi, “Hai chị em mình người tám lạng, kẻ nửa cân, đừng chọc người còn lại nữa.”
Đây là sự thật, có rất nhiều lúc, hai chị em bọn họ rất giống nhau.
Chỉ giỏi bàn chuyện của người khác, đến khi chính mình gặp chuyện rồi lại tỏ ra ngại ngùng.