Yêu Lại Từ Đầu – Cố Tư – Trì Uyên

Chương 1422: Chặn lại rồi




Tô Lương và Trì Cảnh ăn cơm xong về công ty, vừa đi đến đại sảnh công ty, Tô Lương rõ ràng cảm nhận được có ánh mắt nhìn cô không bình thường.
Bên bàn lễ tân có vài người đang nói chuyện, sau khi nhìn thấy bọn họ thì cười một cách đặc biệt ái muội với cô và Trì Cảnh.
Trì Cảnh còn đang nắm tay của Tô Lương.
Mặt Tô Lương hơi đỏ, nhưng cũng không chột dạ nữa.
Cô gật gật đầu với những đồng nghiệp kia, mặc dù không nói gì, nhưng đại khái cũng thể hiện ra được thái độ của mình.
Sau đó Trì Cảnh dắt Tô Lương đi đến của thang máy.
Vừa đúng lúc thang máy đang đi xuống, vốn dĩ có vài đồng nghiệp đang đứng trước cửa thang máy đợi, kết quả vừa thấy hai người họ đi đến, dạt ra bên cạnh cùng một lúc, nhường chỗ cho bọn họ.
Tô Lương và Trì Cảnh không nói gì, sau khi bước vào thì ấn nút giữ cửa, Trì Cảnh nói, “Mọi người không vào à?”
Những đồng nghiệp đó cười hơ hơ, có một người đáp lại, “Không vào đâu, hai người lên trước đi, chúng tôi cũng không gấp lắm, cũng chưa đến giờ làm mà.”
Bọn họ trốn tránh như vậy, Tô Lương cũng biết lý do tại sao, cô không lên tiếng.
Trì Cảnh thẳng tay thả tay ra, cửa thang máy từ từ đóng lại.
Đợi sau khi thang máy bắt đầu đi lên, Tô Lương mới thở dài một hơi, “Anh nói bọn họ có khi nào cảm thấy em đã dùng thủ đoạn gì mà không thể cho người khác biết để câu dẫn anh không?”
Dù sao đi nữa thân phận của cô và Trì Cảnh cũng có sự chênh lệch.
Bất kỳ người nào nhìn vào cũng cho là cô tiếp cận Trì Cảnh là có mục đích, để cuối cùng ở bên cạnh anh.
Trì Cảnh đưa tay lên xoa đỉnh đầu của cô, “Nghĩ nhiều như vậy làm gì, chúng ta sống tốt cuộc sống của chúng ta là được rồi.”
Tô Lương nghĩ ngợi một lúc thấy cũng đúng.
Thật ra trước kia cô cũng là người suy nghĩ tương đối thoáng, chỗ làm lúc trước của cô cũng thường xuyên có người tung tin đồn.
Từ trước đến nay cô chưa bao giờ ngó ngàng đến, chỉ đóng cửa lại sống cuộc sống của riêng mình.
Chỉ là bây giờ cô và Trì Cảnh ở bên nhau, ngày nào cũng bị người khác vây quanh, cô sắp không chịu được rồi.
Trái tim một người có lớn đến đâu, cũng không ngăn được dư luận thế tục.
Cô bắt đầu để ý suy nghĩ và ánh mắt của người khác.
Hai người từ thang máy bước ra, Trì Cảnh kéo Tô Lương đi đến phòng làm việc của anh.
Sau khi bước vào anh đưa tay đóng cửa lại, sau đó khóa lại.
Tô Lương hơi bất lực, “Anh khóa cửa làm gì?”
Nếu như có người nào đi ngang qua phát hiện cửa bị khóa như vậy, chỉ có hai người bọn họ ở bên trong, không biết sẽ suy nghĩ ra câu chuyện gì nữa.
Trì Cảnh không để ý nhiều như vậy, “Không sao, giờ này không có ai đi ngang qua đây đâu.”
Nói như vậy, anh kéo Tô Lương đi đến ngồi xuống bên cạnh sofa, vừa dùng lực đã khiến Tô Lương ngồi trên đùi anh.
Tô Lương vẫn còn rất ngại ngùng.
Quan hệ của hai người vừa mới có chuyển biến thì đã có những hành động thân mật như vậy, cô không thích ứng được nhanh như vậy.
Nhưng rõ ràng Trì Cảnh rất thích loại hình thức ở bên nhau như vậy, anh đặt cằm trên vai của Tô Lương, lúc nói chuyện hơi thở vừa đúng phả ra ngay hõm cổ của Tô Lương.
Anh nói, “Nhà em có họ hàng nào cần đưa anh đi gặp mặt, anh không sợ người ta nói là anh chủ động trước đâu, ngày mai anh có thể theo em đi gặp họ hàng.”
Tô Lương chớp chớp mắt, “Thật sự không có.”
Sau khi ba mẹ cô qua đời, chỉ còn lại cô và Tô Mẫn, vốn dĩ vẫn còn họ hàng nhưng chỉ cần nhìn thấy hai người con ghẻ như họ, dĩ nhiên nếu trốn được thì cứ trốn đi.
Lúc cô và Tô Mẫn khó khăn nhất, cũng không có họ hàng nào vươn tay ra giúp đỡ.
Thậm chí sau này bọn họ đã trưởng thành rồi, cuộc sống tốt hơn, cũng không qua lại với những họ hàng đó nữa.
Ngay cả hôn lễ của Tô Mẫn, cũng không mời những họ hàng đó đến tham dự hôn lễ.
Cũng không phải nói là ghi hận, chỉ là cô biết cho dù cuộc sống của bọn họ đã tốt hơn trước kia, nhưng cũng không tốt hơn bao nhiêu, chủ động tìm bọn họ, có lẽ bọn họ vẫn như trước kia xem thường bọn họ không chừng.
Trì Cảnh bĩu môi nghĩ đi nghĩ lại, “Vậy hay là anh tranh thủ thời gian rảnh đi tế bái ba mẹ của em?”
Tô Lương hơi bất lực cười cười, “Cũng không cần.”
Ba mẹ cô đến cả phần mộ cũng không có, hai chị em không hiểu những thứ này, lúc đó những người họ hàng giúp đỡ hạ táng ba mẹ cô đều khuyên bọn họ, nói là bây giờ ai cũng rải tro cốt cả, như vậy là được rồi.
Hơn nữa đất chôn cất cũng đắt, cho dù là gửi tro cốt, mỗi năm đều phải đóng phí gửi tro, hai người chưa chắc kham nổi phần tiền này.
Lúc đó Tô Mẫn và Tô Lương không biết gì cả, cũng chỉ đành cho những họ hàng này quyết định thay vậy.
Sau khi hỏa thiêu ba mẹ cô, tro cốt được đem thẳng lên núi rải luôn.
Nếu như nói thật sự tế bái, cũng chỉ đành đến ngọn núi đó đốt vài ba tờ giấy mà thôi.
Nhưng Tô Lương lại cảm thấy không cần thiết, nhiều năm như vậy rồi, cô và Tô Mẫn chỉ bận rộn cho cuộc sống của bản thân, cũng chưa từng tế bái qua.
Nếu như người có thể luân hồi, có lẽ hai người bọn họ đã sớm đầu thai rồi.
Trì Cảnh không biết nói gì mới tốt, chỉ ôm chặt Tô Lương hơn.
Đối với những chuyện trước kia của Tô Lương anh chỉ hiểu đôi chút, nhiều hơn thì anh không hỏi cặn kẽ.
Bây giờ suy nghĩ kĩ hơn, trước kia không biết cô gái này đã chịu bao nhiêu uất ức rồi.
Hai người ôm nhau như vậy được một lúc Tô Lương hơi không tự nhiên, cuối cùng từ đùi của Trì Cảnh ngồi xuống một bên ghế sofa.
Phòng làm việc không có ai khác, cũng hiếm khi cô chủ động được một lần, vươn tay khoác cánh tay Trì Cảnh, đầu gối lên vai của anh.
Giây phút này Tô Lương cảm thấy trong lòng đặc biệt bình yên.
Có lẽ cuối cùng cũng có người có thể cho cô dựa vào rồi.
Cô trải qua nhiều năm như vậy, hoàn toàn đều đi một mình, không cần biết xảy ra chuyện gì, cũng chỉ một mình giải quyết, cho dù cô giả vờ tỏ ra rất kiên cường, nhưng đôi lúc sẽ cảm thấy mệt mỏi.
Tô Lương nhắm mắt lại, từ từ thở ra một hơi dài, “Không biết vì sao, đột nhiên cảm thấy rất nhẹ nhõm.”
Trì Cảnh vươn tay còn lại ra, sờ lên gương mặt cô, “Nhẹ nhõm là tốt.”
Anh lại nói, “Ở bên cạnh anh em không cần suy nghĩ điều gì cả, có việc gì cứ giao cho anh.”
Tô Lương nâng khóe miệng lên, thật sự cô không muốn suy nghĩ gì cả, tìm được một cây to lớn như vậy, còn không nhanh chóng dựa vào.
Cô ừ một tiếng, cũng không nói thêm câu nào.
Hai người không ai lên tiếng, chỉ im lặng như vậy, nhưng bầu không khí vẫn như cũ, rất tốt.
Cô dựa vào như vậy được một lúc lâu, Tô Lương mơ mơ màng màng muốn ngủ thiếp đi.
Cho đến lúc sắp đến giờ làm rồi, Tô Lương mới từ từ mà tỉnh lại.
Cô vươn người, “Xém xíu là ngủ quên rồi.”
Trì Cảnh cười, “Ở bên cạnh anh yên tâm như vậy sao, ngồi ở đây cũng có thể ngủ.”
Có thể tối qua Tô Lương ngủ không ngon, trong đầu quanh đi quẩn lại đều là những việc liên quan đến Trì Cảnh.
Cô đứng dậy, lâu như vậy mà phòng làm việc của Trì Cảnh không ai đi ngang qua, cô thở phào nhẹ nhõm.
Tô Lương nói, “Sắp đến giờ rồi, em về phòng làm việc đây.”
Trì Cảnh ừ ừ hai tiếng, còn không đợi nói thêm câu nào, đã nghe thấy tiếng vặn cửa trước cửa văn phòng vang lên vài tiếng.
Sau đó bên ngoài đã vọng vào tiếng của ông hai, “Cửa này sao lại khóa rồi, A Cảnh, con không ở trong đó sao?”
Trì Cảnh ngây người, Tô Lương ở bên cạnh bất lực mà nhắm mắt lại.
Thật sự sợ điều gì thì cái đó đến, rõ ràng là cô sắp ra ngoài rồi, kết quả bị ông hai chặn lại ở đây.
Sau đó Trì Cảnh qua đó mở cửa, ông hai đứng bên ngoài, gương mặt đầy hoài nghi, “Con ở trong đó vậy tại sao lại khóa cửa lại?”
Ông vừa dứt lời mắt liền liếc thấy Tô Lương đang đứng bên cạnh ghế sofa, sau đó ông lộ ra biểu hiện hiểu được tất cả.
Ông a lên một tiếng, “Con có tiện không? Nếu như con không tiện thì trễ một chút ta mới đến tìm con.”
Tô Lương rất muốn giải thích, những loại việc này cũng không cách nào giải thích được, cũng không có cách nào lên tiếng.
Ngược lại Trì Cảnh lại không có dáng vẻ dè dặt gì cả, “Có gì không tiện cơ chứ, vào đi, sao vậy?”
Ông hai cũng nhấc chân bước vào.
Mặt Tô Lương hơi đỏ, gật đầu với ông hai bày tỏ ý chào, “Hai người còn có việc cần nói, vậy tôi về phòng làm việc trước.”
Ông hai hơ hơ cười, “Có thời gian đến nhà chúng tôi ăn cơm, mẹ của A Cảnh cứ muốn gặp cô mãi.”
Tô Lương chột dạ cười cười, “Được, nếu có thời gian sẽ đến nhà thăm dì.”
Sau đó cô như nhảy ra từ trong phòng làm việc ra ngoài.
Cô một đường bước nhanh đi về phòng làm việc của mình, sau đó thở dài một hơi.
Thật không may, như vậy cũng bị chặn lại, chỉ thiếu một chút nữa là cô đã ra ngoài rồi.
Tô Lương đưa tay sờ sờ mặt của mình, nóng đến không chịu được.
Sau khi cô quay về phòng làm việc, ngày nào cũng vậy, yêu nhau thôi mà cũng cần kích thích như vậy sao.
Tô lương ngồi trên ghế từ từ thở ra, tâm trạng cũng được xem là bình tĩnh lại rất nhanh, không hề dạo động nhiều như lúc sáng nữa.
Cô lấy văn kiện qua lật qua lật lại xem, không biết nhớ đến điều gì, không kiềm lòng được thấp giọng cười thành tiếng.
Cuộc sống của cô, dường như bắt đầu từ bây giờ, mới từ từ tốt đẹp lên hẳn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.