Sáng sớm thứ bảy Tô Lương và Tô Mẫn đã thức dậy rồi.
Hôm nay là muốn mời Trì Cảnh còn có Trì Uyên và Cố Tư đến ăn cơm, hai người bọn họ sáng sớm đi chợ mua thức ăn trước, mua thịt và rau tươi, còn có hải sản.
Vừa mới từ chợ bán thức ăn về đến nhà, thì điện thoại Trì Cảnh gọi đến.
Tô Lương vốn dĩ đang ở trong phòng bếp muốn rửa sạch rau và thịt chuẩn bị, sau khi điện thoại gọi đến cô cầm lên xem, sau đó cười: “Sớm như vậy đã gọi điện thoại đến rồi.”
Tô Mẫn vừa nghe liền biết người bên kia điện thoại là ai, thế nên nói: “Có thể chỉ là muốn cùng em nói chuyện với em, em đi đến phòng khách đi, ở đây không cần em làm đâu, dù sao thì vẫn chưa đến giờ nấu cơm, một mình chị dọn dẹp cũng được.”
Tô Lương xoay người nhìn, cũng không khách sáo, cầm điện thoại từ phòng bếp đi ra.
Cô nhận điện thoại, giọng nói mang theo ý cười: “Anh dậy rồi à?”
Trì Cảnh nói: “Anh dậy từ sớm rồi, mọi người đã ăn sáng chưa?”
Nói thật, Tô Lương và Tô mẫn vẫn chưa ăn, hai người các cô sáng sớm thức dậy dọn dẹp rồi đi chợ.
Lúc mua thức ăn Tô Mẫn có hơi chọn lựa, thời gian dùng tương đối nhiều.
Bây giờ mới về đến nhà, vẫn chưa ăn sáng.
Tô Lương không nói gì, Trì Cảnh ở bên kia liền cười: “Xem ra là chưa ăn rồi, anh đang ở cổng chung cư nhà em đây, muốn ăn gì anh đem lên cho.”
Tô Lương hơi ngạc nhiên: “Anh đến à?”
Trì Cảnh “ừ” một tiếng: “Chắc chắn là đến tìm em mà, chẳng lẽ cả ngày hôm nay chúng ta không gặp nhau?”
Nói thế cũng đúng, vừa mới yêu đương nhất định phải thân thiết một chút, đúng lúc nghĩ, hai người phải dính lấy nhau.
Tô Lương nghĩ nghĩ, rồi cũng mở miệng nói: “Em muốn ăn bánh quẩy, kèm thêm sữa đậu nành, sữa đậu nành không cần bỏ đường, chị em thì mua cho chị ấy bánh bao đi, đồ chay, sau đó thêm một ly sữa bò.”
Giọng nói Trì Cảnh mang theo ý cười: “Có ngay, lập tức mang cho mọi người.”
Cúp điện thoại xong, Tô Lương cười haha đi vào cửa phòng bếp: “Lát nữa Trì Cảnh đến mang đồ ăn sáng cho hai chúng ta.”
Tô Mẫn gật gật đầu: “Sau khi em và anh Trì quen biết, chị giống như vẫn luôn được thơm lây với em.”
Không chỉ là nói mang đồ cho Tô Lương, hoặc là lái xe đưa các cô về nhà.
Ban đầu Tô Lương chưa cùng Trì Cảnh ở bên nhau, Trì Cảnh tìm công việc cho cô, tăng lương, cuộc sống của Tô Lương tốt hơn, cô đương nhiên cứ được thơm lây cùng.
Tô Lương dựa trên khung cửa: “Có đôi lúc em nghĩ, cảm thấy có thể là cuộc sống trước đây nếm quá nhiều đau khổ, ông trời bắt đầu bù đắp cho em, nếu không em nào có tài đức nào có thể?”
Tô Mẫn quay đầu nhìn, Tô Mẫn cười: “Em có thể thu hút được anh ấy, đương nhiên là có ưu điểm riêng của em, thực sự trong mắt chị em vẫn luôn là người rất ưu tú.”’
Tô Lương nhìn chằm chằm Tô mẫn: “Được rồi, hai người chúng ta không cần khen ngợi nhau đâu, bản thân em bao nhiêu cân bao nhiêu lượng vẫn biết rõ mà.”
Sau đó cô đi vào phòng bếp, cầm bát đũa mang đến phòng ăn đặt xuống: “Đừng vội rửa rau, qua đây đợi trước chút đi, sắp ăn sáng rồi.”
Tô Mẫn rửa tay, cũng đi ra ngoài.
Cô ngồi trong phòng ăn, vừa quay đầu chính là đối diện cửa sổ, có thể nhìn thấy ánh nắng chiếu sáng bên ngoài.
Tô Mẫn rất lâu rồi không nhìn kĩ phong cảnh bên ngoài cửa sổ, cô dựa vào ghế thở dài: “Cảm thấy cuộc sống cuối cùng cũng từ từ trôi qua.”
Trước kia mỗi ngày cô đều sống rất vội vàng, bởi vì mỗi ngày đều có rất nhiều việc khiến cô sức đầu mẻ trán vội vàng đi xử lý.
Nhưng hiện tại, cô cảm thấy nhịp điệu cuộc sống của mình dường như chậm lại, cô rốt cuộc cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.
Không lâu sao, Trì Cảnh xách đồ ăn sáng đến, Tô Lương mở cửa, sau đó nhận lấy: “Hôm nay anh đều không có việc gì sao?”
Trì Cảnh “ừ” một tiếng, sau đó lấy mở đồ trong tay ném xuống đất.
Trong nhà Tô Lương vẫn luôn không có dép lê của nam, vừa nãy anh ở cổng chung cư, đột nhiên nghĩ đến chuyện này, thuận tiện mua một đôi.
Tô Mẫn cùng từ phòng ăn đi qua: “Cô Cố còn có anh của anh lúc nào thì đến, chúng tôi chuẩn bị trước, hôm nay ăn lẩu như thế nào.”
Trì Cảnh gật đầu: “Được nha, đúng lúc nhiều người náo nhiệt, ăn lẩu là thích hợp nhất.”
Sau đó anh lại nói: “Có thể là buổi chiều, không xác định lắm, đến lúc đó tôi gọi điện thoại cho bọn họ hỏi một chút.”
Nói xong anh đưa tay ôm vai Tô Lương rất tự nhiên, bọn họ cùng nhau đi vào phòng ăn ngồi xuống.
Tô Lương lấy đồ ăn sáng phân ra, bản thân Trì Cảnh ăn là bánh cuộn.
Tô Lương nhích lại gần: “Nhân bánh gì vậy?”
Trì Cảnh trực tiếp đưa bánh cho cô: “Em ăn thử một miếng đi thì sẽ biết.”
Tô Lương cũng không nghĩ nhiều, cắn thẳng một miếng: “Bên trong có lẽ là có thịt gà.”
Sau đó cô trở về ngồi: “Em không thích ăn thịt gà lắm.”
Trì Cảnh cắn một miếng ở chỗ Tô Lương cắn: “Ừ, có, anh thì ổn, không kén chọn.”
Tô Lương nói: “Chủ yếu là do thịt gà mắc răng.”
Tô Mẫn ngồi ở đối diện hai người bọn họ, có chút không nhìn tiếp được, cô trực tiếp cầm bánh bao và sữa bò đứng dậy đi ra khỏi phòng ăn.
Vừa đi cô còn vừa nói: “Hai người tiếp tục đi, chị không làm bóng đèn cho hai người nữa.”
Tô Lương cũng không ngại, bật cười haha: “Nếu chị không đi, em còn muốn nhắc chị, hai chúng em thân mật như vậy, chị không khó chịu sao?”
Tô Mẫn cũng cười: “Khó chịu khó chịu, vậy nên chị lui trước đây.”
Trì Cảnh đưa tay sờ mặt Tô Lương, động tác rất cưng chiều.
Tô Mẫn trở về phòng bếp, đóng cửa lại, có lẽ là gọi điện thoại cho A Húc.
Tô Lương ngồi ở trong phòng ăn nói một số chuyện vụn vặt, trong nháy mắt, Tô Lương cảm thấy nếu tương lai đều là cuộc sống như vậy, vậy thì cuộc đời này cũng có giá trị.
Cô cảm thấy hiện thực đặc biệt yên ổn lại tốt đẹp.
Đủ để làm cho cô quên hết tất cả những đau khổ đã từng trải qua.
Đợi sau khi ăn xong, Trì Cảnh giúp rửa rau, thực sự anh không biết lắm.
Tô Lương cũng không cảm thấy là anh đang phụ làm, còn chỉ dạy rất kiên nhẫn anh phải rửa sạch như thế nào mới có thể sạch.
Ban đầu những chuyện rửa rau này đều là nhiệm vụ của Tô Mẫn, kết quả cuối cùng Tô mẫn bị hai người bọn họ ở trong phòng bếp cũng không thể ở lại được.
Tô Mẫn đứng ở trong phòng khách nhìn hai người ở trong phòng bếp, sau đó không nhịn được mà mỉm cười.
Thật tốt nha, cuộc sống chậm chậm trôi qua thành những điều mà lúc đầu bọn họ có nghĩ cũng không dám nghĩ.
Buổi chiều Cố Tư và Trì Cảnh ôm theo nhóc con nhà bọn họ đến.
Đứa nhỏ được Trì Uyên ôm trong ngực, mở mắt to nhìn xung quanh.
Tô Mẫn nhìn thấy đứa nhỏ liền đi không ngừng, nhanh chóng đi đến ôm đứa, hôn lên má.
Đứa nhỏ kéo cổ áo Tô Mẫn, cọ mặt Tô Mẫn một lúc.
Thằng bé thật sự một chút cũng không sợ lạ, ai cũng đều sáp vào.
Cố Tư vốn dĩ muốn đi đến phòng bếp giúp đỡ, kết quả nước dùng đã nấu xong rồi, rau cũng đều đã rửa sạch, hoàn toàn không cần giúp gì.
Thế nên bọn họ đặt đứa bé trên ghế sofa, chơi đùa với đứa bé một lúc.
Thời gian vẫn chưa đến giờ cơm tối, những người này cũng không quá đối, nói chuyện một lúc trước.
Cố Tư trực tiếp nói: “Bà nội tôi nghe nói hai người ở bên nhau, vô cùng vui vẻ, bà còn nói lần trước đã cảm thấy hai người sớm muộn gì cũng sẽ ở bên nhau, không ngờ suy nghĩ còn chưa nghĩ mấy hôm, chuyện tốt liền thành sự thật.”
Tô Lương cứ nghĩ mình sẽ ngại ngùng, nhưng thực sự nghe được lời như vậy, cô cảm thấy rất bình tĩnh.
Cô gật gật đầu, quay đầu nói với Trì Cảnh: “Anh là khó ra tay như thế sao, người trong nhà đều lo lắng thành như vậy.”
Cố Tư ở bên kia bật cười haha: “Nói thật hay, chẳng qua bị cô nói rất đúng, anh ta quả thực là rất khó ra tay, tôi nghe nói con người anh ta có rất nhiều việc, đi xem mắt vài cô gái, không phải ghét bỏ con nhà người ta chỗ này thì chính là ghét bỏ chỗ kia, còn đắc tội với rất nhiều người.”
Bản thân Trì Cảnh không cảm thấy vậy: “Có sao, nhưng tất cả tôi nói đều là sự thật mà, vài người xem mắt trước đó quả thực là đều có vấn đề.”
Trì Uyên ở bên cạnh không nhịn được cũng mở miệng nói: “Chỉ anh là không vấn đề à.”
Trì Cảnh cười, nhịn không được mà nói: “Khả năng là tôi trong mắt bọn họ cũng có vấn đề.”
Điều này anh cũng nói sai rồi, mấy người đó trước đó anh xem mắt, ấn tượng đối với anh cũng đều rất tốt.
Cuối cùng không thành, hoàn toàn là do Trì Cảnh ở đây quá nhiều việc.
Bọn họ ngồi ở sofa một lúc, A Húc cũng đến.
A Húc là người không có mắt nhìn, đi vào liền nói: “Tôi ở bên ngoài chung cư nhìn thấy anh Ôn, tôi còn bảo anh ta có muốn cùng nhau đi không, anh ta nói anh ta có việc, không đến.”
Biểu cảm Tô Mẫn liền cứng lại: “Anh còn gọi anh ta đến?”
A Húc “a” một tiếng: “Đúng vậy, em không phải muốn nhiều ăn vui vẻ sao?
Vốn dĩ chuyện này khiến cho Tô Lương lúng túng, nhưng không biết bởi vì sao A Húc nói ra như vậy Tô Lương liền bật cười ngay: “Được được, người đều đã đến đủ rồi, chúng ta ăn thôi.”
Đứa bé ở trên ghế sofa chơi một lúc, bây giờ rõ ràng cũng đã buồn ngủ rồi.
Trì Uyên ôm đứa bé đến xe trẻ em, đứa bé này cũng tương đối ít việc, trợ qua trở lại cái liền ngủ đi.
Thế nên những người này cũng đi đến phòng ăn ngồi xuống.