Tô Mẫn và Tô Lương mua khá nhiều nguyên liệu nấu ăn, thậm chí bàn bếp khá lớn ở nhà hai người cũng không thể chứa hết bằng ấy thứ.
Số còn lại hai người phải đặt tạm ở giá đồ bên cạnh.
Cố Tư đã có thể ngửi thấy mùi lẩu thơm nức mũi bay ra từ nồi nước dùng, vì vậy cô vui vẻ nhanh chóng xắn tay áo lên: “Nào, mau lên mọi người ơi, đi ăn cơm thôi, mùi thơm như thế này ai mà chịu được nữa chứ, tôi cũng đói lắm rồi.”
Cố Tư không hề tỏ ra khách sáo với mọi người, cô tự nhiên vào bếp pha nước chấm cho riêng mình.
Tô Lương quay đầu nhìn Trì Cảnh: “Anh có cần em pha nước chấm hộ không, hay anh sẽ tự mình làm?”
Tô Lương bây giờ là bạn gái Trì Cảnh, tuy vậy anh cũng không thể hiện quá nhiều cảm xúc, chỉ bình thản nói: “Em giúp anh đi, em rõ khẩu vị của anh mà?”
Trì Uyên bên cạnh liếc nhìn Trì Cảnh, vẻ mặt rõ ràng là có chút trêu tức.
Đúng là có người trong lòng một chút là khác hẳn ngày xưa một thân một mình. Trì Cảnh từng là một người rất tĩnh lặng. Hiếm khi trong bữa ăn tề tựu gia đình, cậu ấy có thể nói nhiều hơn mấy lời.
Nhưng nhìn cậu ấy bây giờ, không chỉ nói nhiều hơn mà biểu cảm cũng phong phú hơn.
Lúc nãy khi Tô Lương được nhờ pha nước chấm giúp Trì Cảnh, vẻ mặt của cậu ấy toát ra chút tự mãn, cũng không biết là tự mãn vì cái gì nữa.
Nước lẩu do Tô Mẫn nấu, là nước hầm xương kết hợp thêm các nguyên liệu dùng khi ăn lẩu, không chỉ thế phần nước dùng còn được thả thêm một con cá rất tươi, toàn bộ nguyên liệu làm nên nồi lẩu đều là nguyên liệu tốt nhất.
Cố Tư ăn miếng đầu tiên đã ngay lập tức phải la lên. “Trời ơi, ngon quá là ngon.”
Sau khi khen xong, cô lại nói thêm: “Hai người có thể mở một nhà hàng đi, đến lúc cửa hàng khai trương tôi nhất định là người đâu tiên đến ủng hộ chị em hai người.”
Tô Mẫn và A Húc đưa mắt nhìn nhau, cô nói: “Nhà hàng ăn uống thì chắc sẽ không thể mở cửa. Nhưng sắp tới chúng tôi chuẩn bị khai trương một tiệm bánh ngọt nho nhỏ. Lúc đó nhất định phải mời cô tới ủng hộ.”
Cố Tư không chút suy nghĩ gật đầu: “Cửa hàng tráng miệng cũng được đó, tay nghề của cô rất ổn.”
Lời khen ngợi của Cố Tư đã khiến Tô Mẫn tự tin hơn rất nhiều.
Sau đó mọi người bắt đầu thưởng thức các món ăn mà Tô Mẫn dày công chuẩn bị.
Ngày mai là ngày nghỉ, mọi người đều không đi làm nên hôm nay cũng không vội, Tô Mẫn đứng lên khỏi bàn ăn rồi quay lại với một chai rượu, A Húc không khách khí với Trì Cảnh nữa, anh rót bia ra cốc rồi bắt đầu cạn ly với đối phương.
Cố Tư dù sao cũng có thể lái xe, một lúc sau, Trì Uyên cũng nhập hội cùng uống rượu, chuyện lái xe cứ giao cho Cố Tư là được.
Với Trì Cảnh, anh đã có một số suy nghĩ cẩn thận của riêng mình.
Anh muốn Tô Lương tiễn anh ra về.
A Húc tự mình đến bằng taxi, chút nữa khi về anh ấy cũng sẽ bắt taxi, căn bản không có gì gây cản trở cả.
Ba người đàn ông liên tục đấu đá mời rượu nhau nhiệt tình, còn ba người phụ nữ Cố Tư Tô Mẫn và Tô Lương bắt đầu nói về mấy vấn đề nhỏ nhặt trong cuộc sống.
Bữa cơm trải qua rất vui vẻ, mọi người đều thoải mái tận hưởng ngày cuối tuần.
Có lẽ bởi vì thân phận đã thay đổi, tâm tình Tô Lương cũng thay đổi theo.
Bây giờ khi tất cả mọi người ngồi chung một bàn với nhau, cô cảm thấy như một gia đình đang cùng nhau dùng bữa.
Cảm giác này thật tuyệt mà lâu rồi cô không được trải qua.
Ăn một lúc như vậy, đồ uống gần như uống cạn, Tô Lương lại đứng dậy đi vào tủ lạnh lấy thêm.
Ngay khi cô vừa đứng dậy khỏi chỗ, điện thoại trong túi của cô bắt đầu đổ chuông báo có tin nhắn.
Tô Lương không quá quan tâm xem ai gọi vào giờ này, cô tiếp tục vừa đi về phía tủ lạnh, vừa lấy điện thoại ra khỏi túi, sau đó cô sửng sốt.
Có tin nhắn mới chuyển đến, là của Ôn Minh Khải.
Vừa rồi, A Húc bước vào và nói rằng anh đã nhìn thấy Ôn Minh Khải ở cổng khu chung cư.
Nhưng vì không khí lúc đó đang vui vẻ, mọi người mỗi người một câu liên tục trò chuyện nên chẳng bao lâu đã ném chuyện này ra khỏi đầu.
Cô cũng không quá coi trọng việc này, đến bây giờ khi tin nhắn của Ôn Minh Khải được gửi đến cô mới nghĩ ra.
Tô Lương bước đến bên cạnh tủ lạnh, bấm xem tin nhắn.
Ôn Minh Khải chỉ nhắn tin hỏi han một câu bình thường, hỏi cô đang làm gì, Tô Lương đang chuẩn bị trả lời thì tin nhán thứ hai lại đến.
Ôn Minh Khải nói rằng anh ta đang ở gần đây và hỏi Tô Lương có thể ra ngoài gặp mặt anh một chút được không.
Tô Lương hẳn là không thể đi ra ngoài lúc này, cô cảm thấy mình đã nói rõ với Ôn Minh Khải rồi.
Cô mở cửa tủ lạnh, đứng nép vào bên trong để tủ lạnh che khuất cô, sau đó nhanh chóng gửi lại một tin nhắn cho Ôn Minh Khải.
Cô hỏi Ôn Minh Khải có chuyện gì gấp không, lại giải thích rằng bây giờ mình đang có chút chuyện không thể ra ngoài, nếu không có gì quan trọng anh cứ nhắn qua điện thoại là được.
Giọng điệu của cô có phần khách sáo, ít nhất thì cô không thể tỏ ra rằng mình đang thiếu kiên nhẫn với sự làm phiền này.
Sau khi gửi tin nhắn, cô lại cất điện thoại vào túi, sau đó cầm đồ uống trở lại phòng ăn.
Mấy người đàn ông vẫn đang hăng say chúc tụng bên bàn rượu, không ai để ý đến cô.
Sau khi ngồi xuống, Tô Lương lại cảm thấy điện thoại trong túi hơi rung lên.
Cô cảm thấy không quá quan trọng nên không bỏ ra xem ngay mà tiếp tục trò chuyện cùng mọi người.
Cũng có thể là bởi vì cô không muốn dây dưa với Ôn Minh Khải, cũng không muốn cho anh ta hi vọng nên mới không để tâm đến tin nhắn của anh ta.
Một lúc sau, Tô Lương lấy cớ đi vệ sinh, rồi mới mở điện thoại ra kiểm tra tin nhắn.
Ôn Minh Khải không muốn nói chuyện qua điện thoại nên anh ta nói nếu cô bận thì thôi, chuyện này sẽ nói sau.
Tô Lương không biết anh ta có giận không. Lúc này cô không muốn nghĩ nhiều chuyện như vậy.
Thành thật mà nói, lúc này, Ôn Minh Khải tức giận là chuyện bình thường.
Tô Lương cũng không nghĩ mình đã làm quá tuyệt tình, bản thân cô đã xác định bây giờ mình đã có bạn trai, không nên quá gần gũi với Ôn Minh Khải.
Dù có nhẫn tâm từ chối thì cô cũng nên như vậy.
Tô Lương xóa hết tin nhắn của Ôn Minh Khải, sau đó lại ngồi vào bàn ăn.
Thời gian ăn bữa cơm này khá dài, khi kết thúc bữa ăn, bên ngoài trời đã tối mịt, Trì Cảnh, Trì Uyên và A Húc đều có chút say.
Cố Tư dường như đã quen với việc này, liền rót một ly nước cho Trì Uyên: “Anh uống một ly nước trước đi, sao không uống ít một chút chứ, không phải muốn về nhà dỗ con sao? Nếu anh không muốn trông con đêm nay, có thể nói thẳng với em mà, sao phải uống thành ra bộ dạng như này chứ?”
Trì Uyên bật cười khi nghe Cố Tư huyên thuyên: “Đúng là lòng dạ của em nhỏ nhen thật đấy.”
Cố Tư khịt mũi.
Tô Mẫn lấy khăn giấy ướt đưa cho A Húc, bảo anh lau mặt rồi đưa cho Trì Uyên và Trì Cảnh.
Trì Cảnh lau mặt trước, sau đó lau tay, sau đó kéo tay Tô Lương qua giúp cô lau ngón tay.
Tô Lương đâu cần anh giúp đỡ đâu?
Cô khẽ rút tay lại và hỏi: “Anh có ổn không đấy? Có chỗ nào mệt hay khó chịu không?”
Trì Cảnh nương theo lời Tô Lương khẽ gật đầu: “Có chút đau đầu, hình như là hơi say.”
Có thể khi rơi vào sự kiểm soát của tình yêu, khả năng phán đoán của con người sẽ có phần hạn chế lại.
Vài người gần đó, bao gồm Trì Uyên và A Húc cũng đang lơ mơ trong cơn say, còn có thể thấy rằng Trì Cảnh đang giả vờ.
Nhưng Tô Lương hoàn toàn tỉnh táo lại dường như không phát hiện ra điều đó.
Cô khá lo lắng: “Biết say sao còn uống nhiều như vậy chứ! Anh có cần em pha cho anh một ly trà giải rượu uống cho đỡ đau đầu không?”
Trì Cảnh vội vàng kéo cánh tay để cô không đứng lên: “Vừa rồi tôi uống nhiều quá, bây giờ uống cái gì cũng không được nữa.”
Tô Lương chỉ có thể ngồi xuống: “Tự mình có thể uống bao nhiêu cũng không biết, uống đến say như vậy mà còn cố tình uống tiếp.”
Trì Cảnh chỉ cười mà không nói gì thêm.
Vì những người này đều đã say nên họ sẽ về nhà.
Trì Uyên vẫn đủ tỉnh táo để có thể tự đi, Cố Tư đẩy xe đẩy đi đằng trước, em bé nằm bên trong vẫn ngủ ngon lành, Trì Uyên chậm rãi đi theo sau.
Tô Mẫn dìu A Húc, thật ra A Húc có thể tự đi được không cần hỗ trợ, nhưng suy nghĩ của anh cũng giống như Trì Cảnh, cũng đều muốn tựa vào người trong lòng.
Chỉ là ý đồ của Trì Cảnh lộ rất rõ, nửa người của anh đều dựa vào Tô Lương, Tô Lương phải đỡ anh từ trên lầu ra đến chỗ để xe.
Tô Lương đem Trì Cảnh nhét vào trong xe, suy nghĩ một chút liền nói với A Húc: “Anh cũng lên xe đi, tôi chở anh ấy về tiện đường sẽ chở anh về luôn.”
Tô Mẫn đỡ A Húc lên xe, sau đó đứng bên cạnh xe.
Tô Lương hơi kinh ngạc: “Chị không đi cùng sao?”
Tô Mẫn vội lắc đầu: “Chị không đi cùng mọi người được. Trên nhà còn nhiều đồ chưa dọn hết. Em chở họ về đi, chị lên dọn nốt.”
Thực ra cô cũng có suy nghĩ một chút.
Trì Cảnh đã giả vờ lâu như vậy, vì vậy cô không nỡ phá tan sự cố gắng để được bên nhau đó của anh và Tô Lương.
Tô Lương không nghĩ nhiều liền lên xe: “Được rồi, em chở hai người họ về trước, hoặc là chị cứ để đồ đó chút em về rồi cùng thu.”
Phần lớn bữa ăn hôm nay là do Tô Mẫn làm, lẽ ra phần rửa bát nên để Tô Lương cô là nốt.
Tô Lương lái xe đưa A Húc về nhà trước.
Vừa rồi A Húc ở nhà bọn họ, bước không được vững vàng, nhưng khi xe dừng lại, anh mở cửa rất nhanh xuống xe, bước đi hiên ngang như chưa từng uống rượu.
Anh ta vẫy tay với Tô Lương và Trì Cảnh còn tốt bụng dặn dò: “Trên đường trở về hãy cẩn thận.”
Tô Lương gật đầu: “Anh cũng ngủ sớm đi, nếu không ngày mai không thoải mái gì đâu.”
A Húc cười cười, không nói gì. Tô Lương chở Trì Cảnh về nhà.
Trên đường, Trì Cảnh không ngừng quay đầu nhìn ngoài cửa sổ xe, nhưng không có ngủ.
Tô Lương nhìn trong gương chiếu hậu, dường như Trì Cảnh không còn khó chịu như trước.
Vì vậy, cô ấy hỏi: “Có cảm giác buồn nôn hay không? Nếu khó chịu quá thì nói em biết nha.”
Trì Cảnh hừ một tiếng, ánh mắt vẫn nhìn ra bên ngoài ô tô.