Tô Lương đỗ xe ở tầng dưới nhà Trì Cảnh rồi xuống xe trước.
Trì Cảnh ngồi trong xe không nhúc nhích, Tô Lương đợi ở ngoài xe, nhưng mãi không thấy anh xuống xe, cô liền cảm thấy hơi kì quái.
Cô đành phải vòng sang chỗ Trì Cảnh, nhìn anh thắc mắc: “Đến nhà rồi mà, sao anh không xuống xe đi còn ngồi đó làm gì?”
Trì Cảnh hơi nheo mắt: “Anh cảm thấy không thoải mái.”
Tô Lương mở cửa xe giúp anh: “Vậy anh đi chậm một chút, em sẽ đỡ anh lên.”
Trì Cảnh khoác tay Tô Lương, dùng sức bước xuống xe.
Cửa xe vừa đóng lại, anh dường như có chút đứng không vững, thân thể hơi lắc lư.
Tô Lương sửng sốt, vội vàng duỗi tay ôm eo anh, dùng sức cố đỡ thân thể đồ sộ ấy không đổ xuống.
Trì Cảnh cũng rất biết cách tận dung cơ hội để dồn nửa trọng lượng cơ thể lên người Tô Lương.
Tô Lương thấy anh say mềm người như vậy cũng không nỡ lòng nào bỏ mặc Trì Cảnh lại, vì vậy cô chỉ có thể tận sức đỡ Trì Cảnh đi về phía cửa nhà.
Vừa đi cô vừa nói: “Vừa rồi em cũng không biết anh say đến như vậy, ngồi trong xe có thấy khó chịu không?”
Trì Cảnh mơ hồ nói: “Có thể là do anh say quá.”
Hai người đi tới cửa thang máy, Tô Lương ấn vào thang máy, chống đỡ để Trì Cảnh có thể đứng vững hơn: “Anh cũng thật là, sao lại uống nhiều như vậy, uống bao nhiêu rượu cũng không biết tự lượng sức mình? “
Trì Cảnh dụi cằm vào trán Tô Lương: “Hôm nay anh chỉ là vui một chút.”
Tô Lương chỉ có thể thở dài khi nghe anh nói lời này, không khỏi lẩm bẩm nói: “Vui vẻ thì cũng không thể làm đến mức này chứ. Uống nhiều như vậy làm chậm trễ biết bao nhiêu thời gian.”
Trì Cảnh không lên tiếng nữa, đợi thang máy mở ra, hai người dìu nhau vào thang máy.
Tô Lương đỡ Trì Cảnh, để anh ta dựa vào thành trong của thang máy, sau đó chỉnh trang lại quần áo của mình.
Kết quả là Trì Cảnh vẫn nhân cơ hội, chưa đến hai giây sau, lại lắc lư rồi ngã vào người cô.
Anh từ phía sau ôm lấy Tô Lương, dụi cằm vào mái tóc của cô.
Tô Lương chỉ coi như Trì Cảnh hôm nay uống quá nhiều, dịu dàng cười nói: “Đừng nghịch ngợm, cẩn thận té ngã bây giờ.”
Trì Cảnh dương như không quan tâm đến lời cô, cứ như vậy ôm lấy cô, đặt hai tay lên eo Tô Lương, nhân cơ hội bóp chặt eo thon mềm mại.
Tô Lương ngứa quá, cười khúc khích rồi hơi xoay người người trốn đi.
Chỉ là cô làm sao có thể thoát ra được khi Trì Cảnh đã giữ chặt cô trong lòng anh rồi.
Cho đến khi thang máy dừng lại, hai người từ trong thang máy đi ra. Trì Cảnh vẫn ôm chặt lấy eo Tô Lương không chịu buông tay.
Tô Lương chỉ cảm thấy Trì Cảnh có chút say khi uống quá nhiều nên mới nũng nịu như vậy, cũng không nghĩ nhiều, đợi cửa mở xong, cô liền đưa Trì Cảnh vào nhà.
Vốn dĩ cô muốn Trì Cảnh tắm rửa qua rồi mới đi ngủ nên đã tranh thủ đun một ít nước cho Trì Cảnh uống trước khi đi ngủ.
Kết quả, cô còn chưa kịp di chuyển, Trì Cảnh đạp tung cửa phòng ngủ rồi ép Tô Lương vào tường.
Tô Lương thở dài, chưa kịp nói hết những lời còn lại, cô đã cảm thấy trên môi có một thứ hơi cồn nóng hổi.
Đây là nụ hôn đầu tiên của cô, cô chưa từng hôn ai bao giờ, Tô Lương sững sờ đến chết lặng.
Trì Cảnh có chút cứng rắn, anh ép chặt cô vào tường hoàn toàn không cho Tô Lương cơ hội trốn tránh.
Tô Lương tưởng như bị anh đóng đinh ghim lên trên tường, hai tay bị anh đè chặt, thân thể nóng hổi của Trì Cảnh cũng áp sát vào người cô.
Tô Lương không biết làm sao để thở, một lúc sau, cô bắt đầu cảm thấy choáng váng.
Trì Cảnh cũng cảm thấy sự lúng túng trong nụ hôn của Tô Lương, một lúc sau anh mới buông cô ra.
Sau nụ hôn, Tô Lương còn tưởng mình uống nhiều rượu hơn Trì Cảnh, suýt chút nữa không đứng vững, chân mềm nhũn ngã vào lòng Trì Cảnh.
Trì Cảnh cất tiếng cười trầm thấp, vươn tay ôm cô: “Đúng là cô bé ngốc nghếch.”
Gương mặt Tô Lương xấu hổ đỏ rực, bị Trì Cảnh trêu chọc lại càng xấu hổ hơn nữa.
Trì Cảnh đợi một chút, dứt khoát cúi người ôm cô đi về phía phòng khách.
Anh đi đến ngồi trên sô pha, đặt Tô Lương lên đùi, ôm chặt vào lòng.
Tô Lương hơi vùng vẫy hai lần: “Thôi, em đưa anh về nhà an toàn là yên tâm rồi, giờ em phải về đây.”
Trì Cảnh không đáp lại lời cô, chỉ ôm cô không buông.
Sau hai lần vùng vậy nhưng không thể thoát ra khỏi vòng tay rắn chắc ấy, Tô Lương mới dừng lại.
Cô nắm lấy quần áo của Trì Cảnh: “Anh vẫn không thoải mái sao?”
Trì Cảnh nũng nịu đáp lời: “Đúng vậy, thật không thoải mái.”
Anh cầm tay Tô Lương đè lên ngực mình: “Nghĩ đến em lát nữa phải rời đi liền cảm thấy không thoải mái.”
Anh ấy trở nên giống như một đứa trẻ lưu manh vậy, nói thứ ngôn ngữ nũng nịu của trẻ con không hợp với lứa tuổi của anh ấy chút nào.
Tô Lương hít vài hơi, cảm thấy hô hấp trở nên dễ chịu hơn: “Một lát nữa em sẽ đun nước cho anh, uống chút nước xong anh đi tắm rồi đi ngủ đi, ngày mai tỉnh dậy sẽ không khó chịu nữa.”
Trì Cảnh đi tới hôn Tô Lương mặt: “Em đừng đi được không?”
Không đi không được, Tô Lương cũng chưa không biết xấu hổ đến mức dám lưu lại qua đêm ở nhà bạn trai.
Nếu cô không quay về nhà, chắc chắn Tô Mẫn sẽ đoán được chuyện gì xảy ra.
Hai người vừa mới chỉ hẹn hò chưa bao lâu mà cô dám ở lại đây cùng Trì Cảnh, không nói có chuyện gì xảy ra hay không, dù không có chuyện gì, truyền ra ngoài cũng thật khó nghe.
Tô Lương thỏa hiệp: “Ngày mai em sẽ quay lại được không? Anh đưng gây chuyện nữa nha, nghỉ ngơi sớm một chút.”
Giọng Trì Cảnh lập tức trở nên ủy khuất: “Nếu em ở lại thì chúng ta có thể nghỉ ngơi sớm. Anh hứa sẽ không làm gì cả.”
Tô Lương nói không nên lời: “Chị gái em ở nhà một mình, bây giờ chị ấy vẫn đang đợi em về dọn dẹp đấy.”
Trì Cảnh nói: “Vậy thì cứ gọi cho cô ấy, bảo cô ấy không cần đợi nữa.”
Nói xong, anh liền nhanh chóng lấy điện thoại trong túi ra: “Nếu em thấy xấu hổ, thì anh sẽ gọi cho cô ấy và nói cho cô ấy biết.”
Hắn nói xong thật sự định gọi Tô Mẫn, thấy vậy Tô Lương sửng sốt, vội vàng la lớn lên: “Đừng mà, dừng lại, anh làm sao vậy, đừng gọi.”
Trì Cảnh quay đầu nhìn cô chằm chằm, chưa để cô kịp suy nghĩ, đột nhiên anh lại tiến đến hôn cô.
Tô Lương vẫn như cũ không kịp lấy hơi, bị Trì Cảnh ôm trong tay, không có cách nào chạy thoát.
Lại thở hổn hển đón nhận nụ hôn của Trì Cảnh, anh nói: “Đừng quậy phá nữa mà, đã muộn rồi, em phải về gấp, anh nghỉ ngơi sớm một chút.”
Giọng Trì Cảnh có phần uất ức: “Em thế này, không ở lại, nửa đêm không lo cho anh không thoải mái sao?”
Nhìn anh hiện tại bộ dạng, hẳn là say cũng không phải say lắm, Tô Lương thật sự không lo lắng nữa.
Cô cười: “Em cảm thấy anh chưa uống nhiều. Vừa rồi anh nói dối em sao?”
Trì Cảnh không nói chuyện, mím chặt miệng, trên mặt lộ ra vẻ buồn bực.
Tô Lương do dự, quyết định lui về phía sau một bước: “Vậy em chờ anh ngủ say rồi mới rời đi.”
Nhìn thấy sự kiên trì của Tô Lương, Trì Cảnh biết rằng hôm nay khó có thể giữ được cô, nhưng hôm nay có thể gần gũi hơn với cô thêm một chút, xem ra cũng có thu hoạch.
Vì vậy, anh ấy đồng ý: “Được, anh ngủ rồi em mới được đi đấy nhé.”
Tô Lương từ trong vòng tay của Trì Cảnh đứng dậy: “Em đi đun chút nước cho anh, anh tắm rửa trước đi.”
Sau đó cô đi vào nhà bếp, Trì Cảnh cũng thành thật đi vào phòng tắm.
Dù không uống quá nhiều nhưng anh cũng đã uống kha khá, thực sự có hơi khó chịu.
Trì Cảnh nhanh chóng đi tắm, vừa đi ra liền thấy Tô Lương đã rót nước nóng vào cốc, nhẹ nhàng thổi một hơi.
Có thể là do động tác và biểu hiện của cô ấy quá nhẹ nhàng, nơi trái tim mềm yếu nhất của Trì Cảnh liền bị chạm vào.
Anh đứng đó không nhúc nhích, Tô Lương liền mỉm cười quay đầu lại nhìn thấy anh.
Trì Cảnh cầm lấy cái cốc, thử nhiệt độ, quả nhiên vừa miệng, uống hết một hơi liền cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.
Sau đó anh nắm tay Tô Lương đi vào phòng ngủ, đặt cái chén lên bàn đầu giường, sau đó dùng sức kéo Tô Lương vào lòng, cúi đầu hôn thêm một lần nữa.
Lần này anh hôn cô rất dịu dàng, động tác thật chậm rãi để Tô Lương có thể từ từ thích ứng.
Tô Lương lúc đầu có chút ngượng ngùng, nhưng về sau cũng biết hắn vươn tay ôm eo Trì Cảnh, kiễng chân đáp lại.
Đàn ông cô đơn đã lâu, nay lại gặp lửa lớn như vậy thiêu đốt trong lòng, rất dễ gặp rắc rối.
Tô Lương bị Trì Cảnh đặt ở trên giường, cô ngẩn người.
Chờ cô kịp phản ứng, quần áo đã gần như bị lột sạch.
Tô Lương sửng sốt, vội vàng đẩy Trì Cảnh ra: “Không, không được.”
Trì Cảnh làm ra một loạt hành động vừa rồi là khi thần kinh đã tê liệt, mọi chuyện đều do rượu sai khiến, anh phản ứng nhất thời liền cảm thấycó chút áy náy.
Anh thở gấp hai lần, sau đó xoay người ngồi quay lưng lại với Tô Lương: “Vậy em mau mặc quần áo vào nhanh lên, nếu không anh không chịu được mất.”
Tô Lương vội vàng ngồi dậy, nhanh chóng thu xếp quần áo.
Trì Cảnh hít sâu một hơi, làm sao có thể để Tô Lương ở lại đây cùng mình nữa.
Cô như vậy, anh thật sự không ngủ nổi.
Vì vậy, anh nói: “Muộn rồi, em về trước nghỉ ngơi đi. Nếu em còn ở đây,anh cũng không ngủ được. Gần nhau như này, anh sợ làm ra chuyện có lỗi với em.”
Tô Lương biết Trì Cảnh đang nói cái gì, cô đỏ mặt nhanh chóng đứng lên: “Vậy thì… Vậy em về trước đây.”
Cô không dám nhìn Trì Cảnh thêm nữa, sau khi nói xong lời này vội vàng nhấc chân rời khỏi phòng.
Sau đó cô đứng trong phòng khách và hít thở sâu hai hơi trước khi rời khỏi nhà Trì Cảnh.