Cố Tư qua bên kia một lát mới lại đây, từ từ chậm rãi: “Em bên này không có việc gì, anh có thể đi rồi. Bữa tối em biết tự mình giải quyết như thế nào.”
Nếu là trước đây, Trì Uyên khẳng định sẽ muốn trêu chọc hai câu, nói cô qua cầu rút ván các kiểu….
Nhưng bây giờ anh dường như phát hiện ra một biện pháp càng có hiệu quả hơn.
Anh trực tiếp nói: “Anh không đi. Anh ở đây chăm sóc em một buổi chiều, anh còn nấu canh cho em, em lại đối với anh như vậy? Anh muốn ở lại đây.”
Anh nói xong liền đi đến cái tủ lạnh bên kia lục lọi một chút: “Em không muốn ăn đồ ăn bên ngoài, vậy chúng ta có thể nấu một ít. Để anh xem nào, anh có thể thử nấu một chút.”
Cố Tư liếc mắt nhìn anh: “Em tự mình làm.”
Trì Uyên đứng thẳng người, nhìn Cố Tư đi đến lựa chọn ra vài thứ từ trong tủ lạnh.
Anh vội vàng cầm qua: “Anh đi rửa, một lát nữa anh có thể tự xử.”
Cố Tư nhìn anh một lát, cuối cùng cũng không nói ra lời từ chối.
Hôm nay anh ta quả thực đã chăm sóc cô, coi như, coi như làm….
Kệ đi, không cần nghĩ nhiều như vậy.
Trì Uyên đi rửa thức ăn, Cố Tư đi làm cơm, sự phối hợp này thật không tệ.
Bên này bận rộn chuẩn bị còn chưa làm xong, bên kia Chương Tự Chi lại lái xe tới.
Anh ta còn chưa bước vào nhà, đã bắt đầu gọi: “Tiểu Tư, cô không thoải mái ở đâu, tôi đến cửa tiệm, Mạnh Sướng nói với tôi, cô không được ổn lắm nên đã về nhà. Cô bị sao thế?”
Giọng nói lớn như vậy, như là hận không thể khiến cả tầng hai đều nghe rõ.
Cố Tư cũng không phản ứng lại Chương Tự Chi, sau đó lại tiếp tục xào rau ở bếp.
Chương Tự Chi đi vào mới nghe thấy tiếng động ở phòng bếp bên này, liền chạy đến.
Sau đó anh ta liền ngây ngẩn cả người, nhìn thấy Trì Uyên: “Trì Uyên? Sao anh lại ở đây?”
Trì Uyên đang bận dọn dẹp bồn rửa bên này, cũng không nhìn Chương Tự Chi: “Sao tôi lại không thể ở đây, cậu xem cậu cũng có thể đến đây còn gì.”
Chương Tự Chi hắng hắng giọng: “Tôi đến đây, là vì tôi và Cố Tiểu Tư là bạn bè, anh là chồng cũ, anh chạy tới đây cần mẫn như vậy làm cái gì.”
Trì Uyên nghĩ nghĩ, liền đem trọng tâm câu chuyện chuyển hướng: “Hôm nay tôi nhìn thấy Ninh Tương, ở trên đường có vẻ như là đã đụng xe với một người đàn ông,tính tình Ninh Tương không tốt lắm, còn đánh người ta. Tôi nhìn qua, có vẻ thương tích không nhẹ đâu.”
Chương Tự Chi liền trừng mắt, suy nghĩ liền rối loạn: “Thật sao? Vậy tôi lát nữa phải điều tra kĩ một chút. Nếu là thật, tôi tốt nhất nên dẫn hướng dư luận, khiến cho Ninh Tương lần này khó mà đứng dậy được.”
Trì Uyên cười cười: “Được, tùy cậu thôi.”
Chương Tự Chi lại gần, nhìn vào trong nồi: “Cô có nấu nhiều cơm không, tôi cũng chưa ăn cơm.”
Cố Tư cười cười: “Anh chưa ăn cơm sao đã qua đây.”
Chương Tự Chi hừ khẽ một tiếng: “ Tôi đến chỗ cô, ngay giờ cơm tối, tất nhiên tôi phải mang bụng đói đến rồi.”
Cố Tư đem chén đĩa đưa cho Chương Tự Chi: “Mang ra phòng ăn đi.”
Hôm nay cơm đã nấu khá nhiều, vốn định để ngày mai mang đi, hiện tại có vẻ không được rồi.
Sau khi dọn dẹp xong xuôi, ba người đi vào phòng ăn,
Chương Tự Chi còn muốn biết sự việc bên kia của Ninh Tương, liền hỏi Trì Uyên chuyện xảy ra như thế nào.
Trì Uyên không vội vàng, chỉ đem tình huống mình nhìn thấy đại khái nói một ít.
Nhưng như vậy căn bản không thể thỏa mãn được Chương Tự Chi, anh ta suy nghĩ một chút, liền vội vàng gọi một một cuộc điện thoại.
Đại khái cũng là muốn cho người điều tra chuyện này.
Gọi xong điện thoại, Chương Tự Chi xoa xoa tay, nói rằng cuộc sống bản thân lại có mục tiêu rồi.
Cố Tư bất đắc dĩ cười cười, nhìn Chương Tự Chi: “Lão Chương, anh nhiều năng lượng như vậy, nên suy nghĩ cách giải quyết vấn để của bản thân anh đi. Anh cứ luôn dành thời gian cho mấy chuyện của người khác, chẳng có ích gì cả. Anh cân nhắc chuyện của chính mình đi.”
Chương Tự Chi ngừng một lát: “Bản thân tôi? Chuyện của tôi không cần nghĩ, tôi đang tốt lắm.”
Cố Tư hé miệng: “Anh đã từng bị người con gái nào làm đau lòng chưa?”
Chương Tự Chi gật gật đầu, sau đó lại lắc lắc đầu: “ Tôi đúng là từng bị tổn thương, nhưng không giống như cô. Tôi nhìn 4 cô chị gái nhà tôi là cảm thấy mất hứng thú với con gái. Tôi còn nghĩ, cuộc đời này tôi sẽ sống một mình cũng đẹp biết bao.”
Trì Uyên liền cười: “Ông già không nhắc nhở cậu sao?”
“Không.” Chương Tự Chi đúng lý hợp tình: “Ông bảo tôi đi ra ngoài cũng là gây tai họa cho cô gái nhà người ta, vẫn là quên đi, bảo tôi sống thành thật là được rồi.”
Cố Tư không nhịn được liền cười thành tiếng: “Ông già của anh xem ra lại là người thông suốt.”
Liên miên một hồi mới ăn xong bữa cơm này, Chương Tự Chi và Trì Uyên vừa ngồi ở sô-pha xem ti vi, vừa nghiên cứu việc nhà họ Ninh phải dẫn dắt như thế nào.
Cố Tư liền quay về phòng mình.
Đầu tiên cô thay bộ đồ ngủ, sau đó không biết thế nào, lại có cảm giác buồn nôn lại xuất hiện.
Vừa rồi quả thật vừa nói vừa tán gẫu, hơn nữa hôm nay một ngày không ăn gì, lúc nãy có ăn hơi nhiều một chút.
Nhưng cũng không đến nỗi, thế mà liền trực tiếp nôn hết ra.
Cái này có điểm khoa trương rồi đi.
Cố Tư hít một hơi thật sâu, đi ra chỗ cửa sổ đem cửa mở ra.
Bên ngoài có chút gió lạnh phả vào, làm cô hơi dễ chịu một chút.
Hóng gió một lúc cũng đã cảm thấy dễ chịu, nhưng chẳng bao lâu, cảm giác buồn nôn lại nổi lên.
Cô âm thầm hít một hơi, đi vào phòng tắm, trước tiên súc miệng, sau đó chống tay lên bồn rửa chờ.
Lại qua một hồi nữa, cảm giác này lần nữa lại quay lại.
Cố Tư cố hít hít sâu, nhưng vẫn là nôn ra.
Cô vội vàng súc miệng, mở vòi nước rửa mặt một chút.
Dạ dày cô không được tốt, đây là bệnh cũ, có lẽ bệnh dạ dày lại tái phát rồi.
Quả nhiên phải chăm sóc bản thân thật tốt, hơi buông thả một chút, cái thân thể này liền không chịu được, lại muốn bệnh.
Cố Tư chờ một lát mới đi xuống tầng.
Trì Uyên và Chương Tự Chi vẫn ở bên kia, Trì Uyên đang rảnh rỗi nói chuyện nhìn lại đây, sau đó sửng sốt: “Em có làm sao không? Sao sắc mặt lại khó coi như vậy.”
Cố Tư đi vào nhà bếp, đun một ít nước ấm: “Bệnh dạ dày tái phát.”
Bệnh cũ này của Cố Tư anh cũng biết, lần trước ở Tam Á còn nôn ra máu.
Anh nhíu mày: “Trong nhà không có thuốc sao?”
Trong nhà thực ra không có, nhưng là Cố Tư không muốn uống, vì thế liền nói: “Có, em vừa uống rồi. Có thể chưa nuốt xuống, kẹt ở trong cổ họng, có chút khó chịu chắc nên uống thêm một chút nước.”
Lời nói này một chút sơ hở cũng không có, Trì Uyên liền cũng không lo lắng quá nhiều.
Cố Tư đun nước nóng, tại phòng bếp bên này uống một chút, dạ dày cũng cảm thấy dễ chịu hơn.
Sau đó cô lại đi lên lầu.
Ban đầu muốn nằm trên giường xem điện thoại một lát, kết quả vừa nằm, cảm giác mệt nhọc liền kéo đến.
Cố Tư có chút không khống chế được, nói vài lời, sau đó đặt điện thoại xuống.
Cũng không để ý xem Trì Uyên và Chương Tự Chi đi lúc nào, cô khóa trái cửa, chính mình trực tiếp đi ngủ.
Người dưới tầng đi lúc nào, Cố Tư quả thật một chút cũng không biết, cô ngủ liền một giấc tới ngày hôm sau.
Lúc tỉnh lại bên ngoài mặt trời đã lên cao rồi, cô ngồi dậy mà đầu óc vẫn còn mông lung.
Sau khi nhìn trái nhìn phải, cô đứng dậy đi đánh răng. Kem đánh răng vừa vào miệng, cảm giác buồn nôn lại ập đến.
Cố Tư hít sâu một hơi, cảm thấy có điểm không thích hợp.
Bệnh dạ dày của cô nhiều năm như vậy rồi, không phải cảm giác như thế này.
Cô nhìn bản thân trong gương, có cảm giác gì đó lập tức nhảy ra trong đầu cô.
Nhưng cũng chỉ là thoáng qua như vậy, cảm giác này trong nháy mắt lại không còn nữa.
Cố Tư nhanh chóng rửa mặt, sau đó đi ra ngoài, lấy điện thoại tra một chút.
Triệu chứng của cô quá mơ hồ, sau một lúc tìm tòi liền ra đủ loại đáp án.
Cố Tư nhìn chằm chằm câu trả lời ở trên cùng, nhìn vô cùng chăm chú.
Edit by Châm.
gần 500 chương. Các chị em đã đóng góp ib page để được vào nhóm ạ