Buổi sáng Cố Tư gọi điện cho Mạnh Sướng, dặn dò buổi sáng có việc, trước tiên không đến cửa tiệm được.
Mạnh Sướng đã quen Cố Tư như vậy, ngay lập tức liền đồng ý.
Cố Tư ở nhà ngơ ngác một lúc lâu, thay quần áo, sau đó đi tới bệnh viện.
Thực ra lúc đăng ký lấy số, cô vẫn luôn có chút do dự, không biết là nên kiểm tra dạ dày, hay là kiểm tra chỗ nào khác.
Mặc dù càng có thiên hướng về bệnh dạ dày, nhưng Cố Tư cảm thấy, vẫn còn có chút băn khoăn, không có biện pháp xem nhẹ được.
Cô suy xét hết lần này tới lần khác, vẫn là đi tới chỗ phụ khoa.
Lúc đi tới cũng đã hơi muộn, bên này người xếp hàng rất nhiều, Cố Tư dựa người vào sau, phía trước có tầm mười mấy người.
Cô tìm được một chỗ, rồi cứ ngồi như vậy, trong đầu trống rỗng.
Thật ra có rất nhiều thứ, cô có chút tính toán không rõ ràng, không biết làm sao lại có thể như thế này.
Cứ vậy đợi một khoảng thời gian rất lâu, bên kia mới gọi tới số của cô.
Cố Tư đi vào, nhìn thấy một nữ bác sĩ trẻ tuổi, đang đeo khẩu trang, nét mặt có chút cứng nhắc, hỏi cô chỗ nào không thoải mái.
Cố Tư liếm môi một chút: “Chỉ là có chút thèm ngủ, sau đó còn hay buồn nôn.”
Bác sĩ khám cho cô một lát, không sai biệt lắm liền biết cô muốn kiểm tra gì. Đến phòng khám này, lại miêu tả triệu chứng như vậy, gần như không có khả năng nào khác.
Vì vậy bác sĩ liền trực tiếp thao tác trên máy tính: “Đi kiểm tra máu, xem kết quả kiểm tra máu liền biết có phải thật sự có hay không.”
Cố Tư vốn vẫn còn muốn hỏi nữa, có phải bản thân đã cảm giác sai rồi không, bệnh dạ dày của cô đã mười mấy năm rồi, có thể là do bệnh dạ dày gây ra không.
Kết quả bác sĩ đã in tờ đơn ra rồi.
Cô liền đem những lời nói dư thừa, đều nuốt trở vào.
Cầm lấy tờ đơn đi đến phòng kiểm tra để lấy máu, giờ đã giữa trưa, người không còn nhiều lắm.
Cô đi qua liền trực tiếp lấy máu, sau đó nhìn tờ biên lai một lát, đến chiều mới có kết quả.
Từ bệnh viện rời đi như thế nào, Cố Tư đều có chút hoảng hốt. Lúc này đây, càng không có tâm trạng đi tới cửa tiệm.
Cô trên đường cứ đi rồi lại dừng, sau đó tìm một trạm giao thông công cộng dừng lại.
Cô liền ngồi xuống cái ghế bên kia, nhìn xe phía trước đi qua.
Nếu là có thai, vậy thật sự là chuyện lớn.
Lần trước là kì an toàn, hơn nữa cho dù tính là có thai đi nữa, hẳn là cũng không nhanh như vậy đã có được chứ.
Cô xem trong truyền hình, đều là phải hơn một tháng mới có cảm giác mà.
Cho nên cô cào cào tóc, có lẽ bản thân mình đã nghĩ nhiều rồi.
Khi chưa li hôn, cô từ trước đến nay đều không sử dụng biện pháp, cũng vẫn không mang thai, cô thậm chí nghi ngờ chính mình có khả năng không thể có thai.
Cho nên bây giờ đều là kì an toàn, thế nào có thể có được.
Thật là một việc khiến người khác phát điên mà.
Cố Tư ở bên này cứ ngồi như vậy tới giữa trưa, bên kia điện thoại của Trì Uyên gọi tới.
Anh nói anh đang ở cửa tiệm, hỏi cô sao lại không đến, hỏi cô ở đâu, hỏi cô có phải dạ dày vẫn còn không thoải mái.
Trì Uyên hỏi liền một loạt câu hỏi, khiến Cố Tư từ đầu đến cuối không biết trả lời câu hỏi nào mới mới đươc.
Cố Tư thở ra một hơi, nhéo nhéo chân mày: “Em đang ở bên ngoài, bây giờ không có xe.”
Trì Uyên vội vàng nói: “Em đang ở đâu, anh qua đó đón em.”
Cố Tư liền báo lại vị trí cho anh, bên kia Trì Uyên dặn dò cô chờ một chút, liền ngắt điện thoại.
Cố Tư để điện thoại xuống, sờ sờ bụng mình, trong đầu có chút mê man.
Mà Trì Uyên ở cửa tiệm bên kia, cúp điện thoại với Cố Tư xong, liền dặn dò Mạnh Sướng, nói phải ra ngoài.
Mạnh Sướng vội vàng chạy qua: “Anh đi tìm Tiểu Tư sao?”
Trì Uyên “ừ” một tiếng: “Cô ấy đang ở bên ngoài, anh đi đón cô ấy.”
Mạnh Sướng nhếch miệng: “Tiểu Tư bây giờ đã có bạn trai, anh tới đó, có thể không ổn lắm.”
Trì Uyên sửng sốt: “Em nói Ninh Tôn?”
Mạnh Sướng nhanh chóng gật đầu: “Ninh Tôn trên chương nói đang yêu chị Tiểu Tư. Anh như vậy, Tiểu Tư sẽ gặp khó khăn, cũng ảnh hưởng tới tình cảm của chị ấy với Ninh Tôn.”
Trì Uyên cười giễu: “Ninh Tôn? Những lời đó là anh ta tự nói, vậy mà các em cũng tin.”
Mạnh Sướng lập tức sửng sốt: “Như vậy là sao?”
Trì Uyên không giải thích, trực tiếp lên xe, mang xe rời đi.
Mạnh Sướng đứng ở cửa tiệm, nhìn chằm chằm vào hướng Trì Uyên rời đi, mãi cho tới khi không nhìn thấy bóng dáng nữa mới thôi.
Vẻ mặt của cô có chút cô đơn, trước khi Trì Uyên đến đây, sự vui vẻ của cô hiện tại đã hoàn toàn biến mất.
Mà Trì Uyên căn bản không đem lời Mạnh Sướng nói để trong lòng, lái xe đến địa chỉ mà Cố Tư đã cho.
Lúc xe đến nơi, liền nhìn thấy Cố Tư đang ngồi ở ghế tại trạm giao thông công cộng, nhìn có vẻ buồn ngủ, đầu gục xuống không động đậy.
Trì Uyên dừng xe lại, sau đó đi qua.
Cố Tư một chút cũng không phát hiện ra anh đã tới, Trì Uyên liền đứng ngay trước mặt Cố Tư, Cố Tư vẫn cúi đầu, tóc rũ xuống phía trước.
Trì Uyên nhìn một lát, trái tim liền cảm thấy mềm mại.
Dáng người cô nho nhỏ gầy gầy, thật sự làm cho người khác đau lòng.
Trì Uyên gọi cô: “Cố Tư.”
Cố Tư chầm chậm ngẩng đầu lên: “Trì Uyên, anh đến rồi.”
Cô có vẻ rất mệt nhọc, còn nâng tay vỗ vỗ trán: “Đi thôi.”
Trì Uyên bất đắc dĩ thở dài, đưa tay đỡ Cố Tư đứng lên, cứ vậy đỡ cô lên xe.
Lên xe rồi anh còn cảm thấy không yên tâm: “Em có phải không khỏe không, hay là anh mang em đến bệnh viện, chúng ta kiểm tra kĩ một chút.”
Cố Tư dựa lưng vào ghế ngồi: “ Em đến bệnh viện khám rồi. Bác sĩ nói em huyết áp và đường máu quá thấp thôi, không có vấn đề gì đâu.”
Những cớ này, thật sự mở miệng là có thể bịa ra được.
Trì Uyên nghĩ một lát liền cũng yên tâm.
Anh lái xe, đưa Cố Tư quay về. Cố Tư không lâu sau, liền dựa lưng vào ghế mà ngủ.
Cô nhìn có vẻ rất mệt mỏi, cả người đều không có tinh thần.
Trì Uyên chạy xe chầm chậm rồi dừng lại, sau đó xuống xe, ôm Cố Tư từ trong xe ra ngoài.
Không biết có phải bản thân nghĩ sai rồi không, anh cảm thấy Cố Tư gầy đi rất nhiều.
Ôm lên nhẹ như vậy, cũng không biết trước đây có ăn cơm đầy đủ không.
Đi vào căn phòng trên tầng, Trì Uyên đặt Cố Tư lên giường, cô liền xoay người, ôm chăn liền ngủ.
Trì Uyên đứng bên giường, không biết làm thế nào, sau đó cười cười đi ra ngoài.
Anh đột nhiên liền nghĩ đến một hình ảnh, nếu như sau này có một cô con gái không bớt lo giống như cô, hai người nằm cùng nhau như thế này.
Cảm thấy cuộc đời này dường như sẽ không còn gì tiếc nuối.
Nhưng hình ảnh ấy quá tốt đẹp, thật là nghĩ cũng không dám nghĩ nữa.
Trì Uyên nhìn thời gian một lát, liền gọi điện thọai cho Tử Thư, bảo anh ta mang văn kiện tới đây.
Cố Tư như thế này, anh thật sự không yên tâm mà rời đi.
Tử Thư bên kia “ôi chao” một tiếng: “Anh ở bên Cố Tiểu Tư à, ôi trời, Sếp, anh đã thông suốt rồi.”
“Đừng nói lời vô nghĩa, mau đem đồ đến đây.” Trì Uyên có chút không kiên nhẫn.
Tử Thu hiện tại có chút không sợ anh nữa, thấy Trì Uyên ở mặt công việc năng lực quả thật vượt trội.
Nhưng trong cuộc sống, đặc biệt là mặt tình cảm, lại có vẻ thật sự khờ khạo.
Một người, khi đã để lộ ra khuyết điểm nhỏ nhặt, khí thế trên người liền vậy mà giảm xuống.
Sau khi cúp điện thoại, Trì Uyên xuống dưới tầng.
Anh liền ngồi xuống ghế sopha, dùng điện thoại đăng nhập vào hòm thư, kiểm tra xem xét một vài văn kiện.
Sau đó giống như nghĩ tới gì đó, vẻ mặt liền ngưng trọng lại.
Bên kia Tử Thư tới rất nhanh, cầm theo vài phần văn kiện tới đây.
Cửa mở ra, Tử Thư trực tiếp đi vào.
Trì Uyên giương mắt nhìn hắn: “Tô Nhiễm bên kia, cậu gần đây theo dõi một chút, xem xem tiến độ của sự việc như thế nào rồi.”
Tử Thu ngừng một lát, gật gật đầu. Ban đầu còn có chút trêu đùa, hiện tại toàn thân đều là vẻ nghiêm túc.
Anh ta nói: “Đang tiến hành tìm bí mật của ngân hàng tư nhân kia, tôi cũng tìm người thăm dò một chút, biết được ngân hàng tư nhân này quy mô hoạt động nhỏ, cho bên ngoài vay tiền, từ trước đến nay không cho vay số tiền lớn, giống như là có hạn mức tối đa. Mặc kệ đối phương năng lực như thế nào, đều không thể vượt qua hạn mức này. Có thể làm như vậy, tôi luôn cảm thấy, ngân hàng tư nhân này thật sự không hề đơn giản.”
Trì Uyên nhếch môi, gật gật đầu: “Điều tra kĩ một chút.”
Edit by Châm.
gần 500 chương. Các chị em đã đóng góp ib page để được vào nhóm ạ