Cuối cùng Cổ Nhan cùng Trì Chúc rời đi.
Điều này Cố Tư đã sớm dự đoán được.
Phương Tố và Trì Uyên đi ra ngoài tiễn, Cố Tư liền đứng ở cửa sổ nhìn.
Vẻ mặt của Phương Tố cũng xem là khéo léo, vẻ mặt lạnh nhạt, mang theo nụ cười.
Cổ Nhan ngồi ở ghế phụ trên xe Trì Chúc, hạ cửa sổ xe, vẫy tay với Phương Tố.
Bộ dạng như vậy, nếu nói bà với Trì Chúc là cặp vợ chồng, cũng sẽ có người tin.
Xe Trì Chúc rời đi, Cố Tư liền nói xuống phía dưới: “Chao ôi, các người cũng thật là, tại sao lại để cho hai người họ đi chung, các người không thể giúp cô Cổ gọi một chiếc xe à.”
Trì Uyên cũng cười thành tiếng: “Những chuyện này cũng chỉ có em làm ra được.”
Cố Tư hừ mũi, rồi xoay người đi vào trong phòng.
Trì Uyên cùng Phương Tố đi vào trong phòng khách.
Trì Uyên vỗ nhẹ vai Phương Tố: “Vui vẻ một chút, mẹ nhìn ba con và dì Cổ thật sự không có gì cả, vẻ mặt vô cùng thẳng thắn.”
Đúng vậy, biểu cảm của Trì Chúc quả thật là rất thẳng thắn, nhìn ra được không có gì chột dạ.
Nhưng trong lòng Phương Tố vẫn là có chút hơi khó chịu.
Quả thật là Cổ Nhan thích Trì Chúc, hơn nữa điều kiện của bà ta lại tốt như vậy, Phương Tố cảm thấy bản thân mình không nên giễu cợt.
Phương Tố “ừ” một tiếng qua loa: “Mẹ đi nghỉ trước, mẹ hơi mệt.”
Trì Uyên cũng đi theo lên lầu: “Vừa nãy hai người ở trên lầu, Cố Tiểu Tư nói chuyện gì với mẹ vậy?”
Phương Tố “a” một cái: “Mẹ hỏi con bé rốt cuộc có muốn tái hôn với con hay không, con bé nói không muốn, chỉ nói chuyện này thôi.”
Trì Uyên nhắm mắt: “Bỏ đi, mẹ cứ xem như con chưa hỏi cái gì.”
Hai người ở tầng hai thì tách ra, Trì Uyên đi về phòng.
Cố Tư đang ở trong phòng tắm, đang đắp mặt nạ, cũng không biết ngân nga bài hát nào.
Trì Uyên đi đến, mở cửa, đứng dựa vào khung cửa: “Sao vậy, trông em khá vui vẻ.”
Cố Tư trừ trong gương nhìn anh một cái, sau đó nói: “Này, cái cô Cổ kia, trông cũng rất có khí chất.”
Trì Uyên ngưng một chút, rồi gật đầu: “Đúng vậy, tính tình dì Cổ cũng rất tốt, vì vậy anh luôn cảm thấy, nếu ba anh nhìn trúng dì ấy, cũng không phải chuyện gì khó hiểu.”
Cố Tư đắp xong mặt nạ, quay đầu nhìn Trì Uyên: “Vậy anh hi vọng mẹ anh cùng ba anh tái hôn, hay là hi vọng ba anh cưới người khác?”
Trì Uyên “xùy” một cái: “Đây là chuyện gì, em còn phải hỏi sao.”
Nhưng sau đó anh nghĩ một chút, nếu như đặt ở trước kia, Phương Tố vẫn là có tính tình kiêu ngạo như vậy.
Vậy thì anh cũng thật sự hi vọng Trì Chúc và Cổ Nhan ở bên nhau.
Tính tình Trì Chúc quá nhu nhược, Phương Tố như vậy, hai người ở bên nhau, sẽ khiến cho Phương Tố càng ngày càng vô lý.
Trì Chúc thích hợp với những người phụ nữ dịu dàng một chút, nhu mì một chút.
Cố Tư đi ra, rồi ngồi ở bên giường, cầm điện thoại xem một chút: “Anh điều tra chuyện Tùy Mị bên kia, điều tra như thế nào rồi?”
Nói đến việc này, Trì Uyên hồi lại tinh thần, anh nhìn Cố Tư: “Làm sao em biết, hôm nay Tùy Mị đưa người đến bệnh viện, một mình cô ấy cũng có thể mà.”
Khóe mắt Cố Tư liếc nhìn Trì Uyên, cười thành tiếng: “Có rất nhiều chuyện anh không hiểu.”
Cô cố ý để Phương Tố tiết lộ chuyện mình đến bệnh viện, cô lờ mờ cảm thấy rằng có lẽ Tùy Mị cũng sẽ theo đi đến.
Liên quan đến việc mình mang thai, cô cũng cảm thấy có lẽ Tùy Mị sớm đã biết rồi.
Tùy Mị thích Trì Uyên, đứa bé trong bụng mình, đối với cô ta mà nói, chính là một trở ngại rất lớn.
Vốn dĩ Cố Tư cũng không chắc có phải Tùy Mị sẽ vì đố kỵ mà ra tay với mình, cô vẫn luôn cảm thấy Tùy Mị là một người thông minh, cô ta nhìn thấy nhiều thứ rõ ràng hơn so với người khác.
Nhưng hôm nay nghe được lời của Tùy Mị, cô cảm thấy có thể người phụ nữ này, thật sự là yêu Trì Uyên đến mức có chút mất đi lý trí.
Chỉ là mất đi lý trí, chứ không phải mất đi chỉ số thông minh, nếu hôm nay Tùy Mị muốn lợi dụng việc mình ở bên ngoài, sau đó ra tay độc ác, chắc chắn cô ta sẽ không tự mình ra tay.
Vì vậy nên cô ta dẫn người đi đến, hai người bọn họ chia ra hành động.
Cố Tư quay đầu nhìn Trì Uyên: “Vậy anh tra ra được, thật sự cô ta dẫn người đến sao?”
Trì Uyên “ừ” một cái: “Dẫn một người đàn ông đến, người đàn ông kia cũng không kiểm tra sức khỏe, Tùy Mị cũng không, sau khi Tùy Mị ở bệnh viện rời đi, người đàn ông kia cùng đi theo.”
Cố Tư gật gật đầu: “Vậy điều đó chứng minh là em nghĩ không sai, có lẽ Tùy Mị là muốn người đàn ông kia xuống tay với em.”
Nhưng chỉ là…….
Cố Tư “chậc” một cái: “Ở bệnh viện nhiều người hỗn độn như vậy, làm sao bọn họ có thể táo bạo như vậy chứ.”
Trì Uyên nhíu mày: “Có lẽ là em nghĩ quá nhiều rồi, anh nghĩ, có lẽ bọn họ cũng không thể làm chuyện như vậy.”
Mặc dù nói anh không quá hiểu về Tùy Mị, nhưng cảm thấy, có lẽ Tùy Mị cũng không đến mức như thế, rõ ràng cô ta là một người khá dịu dàng.
Cố Tư nghĩ nghĩ, rồi nhìn Trì Uyên: “Thực sự có rất nhiều thứ anh đều không quá hiểu rõ, chuyện này không hiểu cũng tốt.”
Cô đợi thời gian đắp mặt nạ xong, đi rửa mặt, rồi đi dưỡng da.
Trì Uyên đứng ở bệ cửa sổ, gọi điện thoại cho Tử Thư.
Nghe là bảo Tử Thư để ý kĩ người mà Tùy Mị dẫn đến bệnh viện.
Cố Tư thở dài đi ra, mỗi ngày thực sự có không ít chuyện tồi tệ xảy ra.
Cố Tư dọn dẹp xong, cũng nằm xuống, Trì Uyên đi ra bên ngoài hút một điếu thuốc.
Phòng ở tầng hai, Cố Tư để lại đèn đầu giường cho anh, Trì Uyên dựa vào bàn đá ở trong sân, ngước mắt nhìn lên cửa sổ phòng ở tầng hai.
Mặt mày từ từ trở nên dịu dàng.
Ở một nơi anh không nhìn thấy, cũng có một người đứng ở đó, nhìn anh, ánh mắt phức tạp.
Tùy Mị cũng không biết mình vì sao lại đến đây.
Thật sự nếu nói biết hay không biết Trì Uyên cùng Cố Tư bây giờ đang sống cùng nhau.
Cô ta là đã biết rồi, nhưng cô ta vẫn muốn đến đây xem thử.
Cụ thể là xem cái gì, bản thân Tùy Mị cũng nghĩ không ra.
Cô ta có thể nhìn thấy Trì Uyên, bóng lưng Trì Uyên quay về phía cô, khoanh tay, ngước đầu nhìn lên cửa sổ tầng hai.
Cho dù không nhìn thấy vẻ mặt của Trì Uyên, Tùy Mị cũng có thể tưởng tượng được thần sắcTrì Uyên bây giờ sẽ trông như thế nào.
Lúc anh đối với Cố Tư, vẫn luôn đều là như vậy.
Tùy Mị lấy điện thoại ra, nghĩ nghĩ rồi gọi điện thoại cho Trì Uyên.
Cô ta nhìn thấy Trì Uyên lấy điện thoại ra nhìn nhìn, cũng nhìn thấy anh đặt điện thoại trên bàn đá bên cạnh, hoàn toàn không có ý định bắt máy.
Tùy Mị nghiến răng, biết rằng hôm nay mình đã làm cho Trì Uyên không vui.
Cũng biết những giải thích hôm nay của mình, Trì Uyên một câu cũng đều không nghe vào tai.
Anh hiện tại toàn tâm toàn ý đều là Cố Tư, trong lòng cũng chỉ giữ lời nói của cô.
Cố Tư nói cô một câu, cô giải thích một trăm câu cũng vô dụng.
Tùy Mị đưa điện thoại lên, đứng tại chỗ chờ một lúc, rồi mới xoay người rời đi.
Xe của cô đậu ở một nơi xa bên ngoài.
Tùy Mị đi qua lên xe, không lái xe đi ngay, mà ở đó nhìn chằm chằm bên ngoài.
Quả nhiên sợ cái thì sẽ đến cái đó, lúc trước cô ta sợ, cơ hội này thật vất vả mới tới tay, nháy mắt liền biến mất, thực sự chính là hiện tại.
Nó phát triển theo hướng mà cô ta sợ nhất.
Qua một lúc sau Phương Tố lau mắt, còn hít sâu một cái.
Chỉ cần chưa tái hôn, thì sẽ có cơ hội.
Đừng sợ đừng sợ.
Thật sự không cần phải sợ.
Edit by Yến.