Yêu Lần Nữa

Chương 3: Buổi tiệc tối




Trong ánh đèn pha lê lấp lánh, một buổi tiệc xa hoa của giới thượng lưu đang diễn ra ở trung tâm tiệc lớn bậc nhất Thành phố Hồ Chí Minh. Những quý ông lịch lãm trong bộ vest cắt may tinh xảo, những quý cô kiêu sa trong những chiếc váy dạ hội lộng lẫy, lướt nhẹ trên sàn nhảy như những cánh bướm đêm.
Âm nhạc du dương của dàn nhạc giao hưởng trôi bồng bềnh trong không gian, tạo nên một bầu không khí lãng mạn và quyến rũ. Những ly sâm banh hảo hạng được nâng lên, chạm vào nhau trong tiếng leng keng vui tai.
Ngọc Anh bước vào cùng Hoàng Nam, vẻ ngoài sáng giá của cả hai thu hút không ít ánh nhìn. Đặc biệt là thân phận của họ. Một người con gái của doanh nhân thành đạt, thừa kế gia tài đồ sộ. Một là bộ trưởng trẻ tuổi, gia đình ba đời làm chính trị.
Những cuộc trò chuyện rôm rả vang lên khắp phòng tiệc, tiếng cười khúc khích của những cô gái trẻ hòa cùng giọng nói trầm ấm của những người đàn ông quyền lực. Các tiểu thư khuê cát mắt không chút dè dặt mà dán chặt trên người Hoàng Nam, anh có vẻ ngoài thu hút cùng tài hoa hơn người. Chỉ cần có thể lọt vào mắt của anh coi như là một bước bay lên làm phượng hoàng.
"Thật là đáng ghét, các cô gái đó có biết liêm sỉ viết như thế nào không vậy?” Ngọc Anh bực bội lẩm bẩm, tay nắm cánh tay anh dùng lực mạnh hơn. Tự nhiên mà đứng sát vào, nhìn vào bọn họ chẳng khác nào một cặp tình nhân.
Đặng Hoàng Nam khẽ cười, anh dời tay cô xuống, tự nhiên nắm lấy bàn tay cô. Hai người trò chuyện được một lúc thì một nhóm người liền tiến đến, kéo anh đi xã giao. Khắc Hưng cũng nhân cơ hội đó tiến đến bắt chuyện.
“Ngọc Anh!”
“Anh Khắc Hưng! Trùng hợp quá.” Ngọc Anh biết chắc chắn anh ta sẽ đến bữa tiệc này, nhưng vẫn tỏ ra bất ngờ.
“Hôm nay em đẹp quá. Nếu tiện có thể mời em nhảy một bản không?” Hoàng Khắc nhìn cô trong chiếc váy dạ hội thì đôi môi khẽ nhếch lên, nét đẹp này là kiểu mà anh ta thích.
“Được chứ.”.
||||| Truyện đề cử: Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên (Vô Địch Tiên Nhân - Ngạo Thế Tiên Giới) |||||
Trong không gian sang trọng của bữa tiệc, Khắc Hưng và Ngọc Anh tiến vào khu vực khiêu vũ. Ánh mắt anh ta đắm đuối nhìn cô, đôi môi khẽ cong lên thành nụ cười quyến rũ. Ngọc Anh cũng cố nặn ra nụ cười, đôi má cô vì kìm nén sự ghét bỏ ửng hồng.
“Đơn hàng của anh thế nào rồi?” Cô hỏi, chân vẫn nhảy đúng theo nhịp của âm nhạc.
“Vẫn đang bị kẹt lại.” Anh ta nhíu mày, tỏ ra phiền muộn.
“Anh đừng lo quá, vài hôm em giới thiệu cho anh một người quen. Chắc là người đó sẽ giúp được anh.”
“Cảm ơn em.”
Cô còn muốn nói gì đó nhưng bất chợt Hoàng Nam xuất hiện, ánh mắt anh sắc lạnh như dao găm, hướng thẳng về phía Khắc Hưng. Anh đang cùng một đám người trò chuyện xã giao, vừa quay sang đã thấy cảnh này, lửa giận liền bùng cháy.
Cô gái này! Dám trước mặt anh cùng người khác khiêu vũ. Tay của tên đó còn không kiêng kị mà tự nhiên đặt trên eo cô.
Hoàng Nam bước tới, cố tình chen vào giữa Khắc Hưng và Ngọc Anh, phá vỡ bầu không khí lãng mạn ảo tưởng của họ. Khắc Hưng nhíu mày, anh ta không thích thái độ của Hoàng Nam.
“Chào anh!” Khắc Hưng giơ tay ra, muốn cùng anh bắt tay nhưng Hoàng Nam thật lâu không có động tác gì tiếp.
Ngọc Anh lo lắng nhìn anh không biết phải làm gì. Trong lòng cầu mong anh ngàn vạn lần đừng bộc phát cơn giận, nếu không mọi chuyện coi như tan tành hết.
“Xin chào!”
Hoàng Nam là người biết nặng nhẹ, anh tất nhiên sẽ không ở chốn đông người bày tỏ thái độ khó chịu. Vì chỉ cần một hành động rất nhỏ cũng có thể khiến bản thân lên trang báo nhất vào ngày mai.
“Thật ngại quá, tôi muốn đưa Ngọc Anh về trước. Có cơ hội lần sau chúng ta sẽ trò chuyện lâu hơn.”
Nói rồi anh kéo Ngọc Anh rời khỏi, Khắc Hưng nhìn theo bóng lưng bọn họ rời khỏi, ánh mắt trở nên lạnh lùng. Trong lòng cũng hình thành sự đố kị cùng tranh đua.
***
Trong không gian chật hẹp của chiếc xe, Hoàng Nam và Ngọc Anh ngồi cạnh nhau, mặt anh có phần nghiêm túc. Đã qua hơn 10 phút mà anh chẳng nói câu nào, chỉ đăm đăm nhìn phía trước.
“Hoàng Nam!” Ngọc Anh không nhịn được khẽ gọi anh một tiếng.
Anh không trả lời, trên gương mặt vẫn giữ thái độ lạnh nhạt.
“Anh đang tức giận sao?” Gương mặt anh chẳng có biểu hiện gì là cao hứng cả, đôi mày khẽ chau lại, ngón tay gõ gõ lên vô lăng theo nhịp điệu.
Anh tiếp tục yên lặng, lúc lâu sau mới nhìn sang cô, đôi mày khẽ nhướng, ý hỏi cô muốn nói gì.
Ngọc Anh như bị ánh mắt sâu thẳm đó của anh hút vào trong. Cô nhìn người đàn ông vì ghen tuông mà mặt xám xịt, liền cảm thấy buồn cười. Không tự chủ mà ngẩng đầu đặt lên môi anh một nụ hôn, hơi thở ấm áp của họ hòa quyện vào nhau. Ánh đèn đường mờ ảo hắt qua cửa sổ, phủ lên khuôn mặt họ một lớp ánh sáng vàng ấm dịu nhẹ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.