Yêu Ma Đạo

Chương 232:




Nam nhân nhìn thấy Xích Luyện đứng ở trong mưa bụi mờ mịt thì ngoại trừ cảm thấy bất ngờ, còn có chút chua xót, hắn che dù đi qua, dùng dù thay Xích Luyện che khuất gió lạnh mưa dầm……..
Thật ra Xích Luyện đã nhìn thấy nam nhân từ rất xa, từ vẻ mặt phức tạp của nam nhân khi nhìn thấy y thì y đã biết nam nhân nhất định sẽ đi qua, cho nên y liền đứng bất động ở nơi đây, chờ nam nhân từng bước một đi qua chỗ y, mà hiện giờ nam nhân đích thật dùng dù thay y chắn gió che mưa, còn thay y lau nước mưa trên mặt.
“Sao ngươi lại đứng ở nơi đây, nhưng lại không bung dù, vì sao ngươi không tìm cái địa phương tránh một chút?”. Nam nhân vừa thay Xích Luyện lau bọt nước trên thái dương vừa đưa dù cho Xích Luyện, để Xích Luyện tự che.
Xích Luyện cũng chưa nói gì mà cầm lấy dù, tùy ý nam nhân thay y lau bọt nước trên mặt, thời điểm y tới thì trời mưa không lớn, y đợi nam nhân trở về rồi lại đi vào, y dầm mưa cũng chỉ là muốn suy nghĩ càng thêm rõ ràng mà thôi, y không biết xảy ra vấn đề ở đâu, đêm đó nam nhân lại cự tuyệt y, rất bất ngờ, y còn rất không cam tâm.
Y chưa từng có bị ai cự tuyệt qua, nam nhân cũng không chỉ cự tuyệt y 1 lần.
Đây là 1 hiện tượng không tốt.
Xích Luyện biết nam nhân rõ ràng là thích y, chính là luôn kiềm chế, luôn không làm gì với y cả, cũng không chủ động tiếp cận y, thậm chí còn lảng lại lảng tránh y, cự tuyệt y, nhưng lại muốn cùng phân rõ giới hạn cùng y.
Hôm nay nam nhân không định mời Xích Luyện vào phủ, nhưng Xích Luyện lại đang chờ đợi, nam nhân thay y lau khô mặt, liền nói muốn tiễn y hồi phủ, sắc mặt của y lại trở nên càng ngày càng khó coi………
“Ta tiễn ngươi hồi phủ, y sam của ngươi đều ướt rồi, sẽ cảm lạnh”.
Trước giờ Xích Luyện chưa từng có bực mình như thế, y có chút không rõ Tích Duyên nam nhân trì độn này tới tột cùng suy nghĩ cái gì, y đều chính mình đưa lên cửa, nam nhân còn nói muốn tiễn y trở về.
Nam nhân ra vẻ muốn tiễn Xích Luyện trở về, Xích Luyện lại không nhúc nhích: “Ngươi liền chán ghét ta như vậy, muốn ta đi như vậy, ta chỉ là tới gặp ngươi mà thôi, tìm ngươi tâm sự, chẳng lẽ cũng không có thể sao?”.
Xích Luyện sắp hết kiên nhẫn……..
Thanh âm của Xích Luyện rất nhẹ, nhẹ tới nỗi làm cho nam nhân có chút kinh hồn bạt vía.
Nam nhân nhìn đến vẻ mặt yếu ớt của Xích Luyện liền biết hôm nay Xích Luyện nhất định là muốn hắn đưa ra 1 câu trả lời, hắn cũng biết không thể lại mập mờ, hắn trầm mặc nhìn về phía Xích Luyện…….
Nam nhân khó mà tìm được vài tia dao động trong đáy mắt u tĩnh như hồ sâu kia của Xích Luyện, đáy mắt kia chấn động rất nhỏ, làm cho ký ức của hắn lại dao động, hắn cũng không phải người lãnh tình, hắn cũng không thể làm như không nhìn thấy, hơn nữa gần đây Xích Luyện thực tôn trọng hắn, hắn cũng từng có thời điểm ý chí không kiên định, nhưng hắn cũng không muốn lại giẫm lên vết xe đổ.
Nam nhân rất do dự. Nhưng lại phải làm ra 1 cái chấm dứt.
“Ta cho ngươi dù, tự ngươi trở về đi”. Nam nhân làm như vậy có vẻ có chút tuyệt tình, thời điểm hắn nói chuyện thậm chí đều không có nhìn vào mắt của Xích Luyện.
Xích Luyện trầm mặc nhìn nam nhân, ánh mắt sâu kín kia dừng ở trên người của nam nhân, nam nhân cảm thấy có chút phát lạnh, tiếng mưa đập vào dù giấy dầu rõ rệt như vậy, không khí thấp lạnh bốn phía vây quanh nam nhân.
Xích Luyện vẫn không chớp mắt, thần tình trong con ngươi thâm thúy kia có vẻ có chút phức tạp, nhìn thấy nam nhân muốn đi thì y tóm lấy cổ tay của nam nhân, trả lại dù cho nam nhân.
“Ngươi cầm đi, ta đi trở về”. Sau khi Xích Luyện đưa dù cho nam nhân liền rời đi, mà nam nhân sửng sờ ở tại chỗ 1 hồi lâu, nhìn thấy thân ảnh của Xích Luyện biến mất ở trong mưa, liền phảng phất như thời điểm lần trước Xích Luyện rời khỏi hắn……..
Tình cảnh ngày trước cùng cảnh tượng hôm nay chồng chéo cùng một chỗ, làm cho nam nhân có chút giật mình, sau khi Xích Luyện rời đi thì hắn mới không yên lòng trở về Trương phủ, không khí ẩm ướt làm cho tay của hắn phát đau, hạ nhân trong phủ đi mời thầy thuốc thượng dược cho hắn, Trương quản gia vẫn lo lắng bồi tại bên cạnh, vẫn là ân cần nhắc nhở hắn chú ý thân thể, hắn không thoải mái lắm, bảo mọi người trong phủ đi làm việc của chính mình, hắn sớm liền ngủ.
Mà nơi khác, Xích Luyện bị suy sụp đang uống rượu cùng đồng nhân đã lâu chưa gặp, bọn họ đều là yêu sắp phi thăng hoặc cao nhân, đương nhiên kể cả Đào Hoa yêu đánh cược cùng y, y rất không cam tâm, y thật lâu chưa uống nhiều rượu như vậy, đáng tiếc rượu của nhân gian thì y lại uống không say, thái độ của nam nhân làm cho y rất không cao hứng.
“Xích huynh đệ, ngươi uống nhiều rượu của phàm nhân như vậy, cùng uống nước có cái gì khác nhau, ngươi thực khát nước sao?”. Có tiên hữu thoải mái trêu ghẹo hỏi Xích Luyện, từ trong đại y tụ (tay áo rộng) lấy 1 cái đại hồ lô ra đưa cho Xích Luyện, “Ngươi muốn uống liền uống rượu hồ tiên này của ta, thật vất vả lấy được từ chỗ tiên tử, cam đoan ngươi uống say, ha ha…….”.
Xích Luyện liếc mắt nhìn tiên hữu kia một cái, liền lấy qua trực tiếp uống, tâm tình y phiền muộn, có tiên hữu khuyên hắn y uống ít chút, cũng có chút yêu nữ muốn y uống nhiều một chút.
Một số yêu sắp phi thăng này, hoặc là cao nhân, đều tụ tập ở trong Dẫn Phượng Lâu ở Biên thành chuyện trò vui vẻ, uống rượu tố nhạc.
Ban đêm ngày hôm đó nam nhân ngủ mơ mơ màng màng, nghe được bên ngoài có người khẽ gõ cửa, hắn ngồi dậy, đốt ngọn nến, khoác nhất kiện y sam liền đi ra mở cửa.
Phòng ngủ của nam nhân chỉ dùng cẩm liêm (màn gấm) ngăn cách, trên bàn ở phía ngoài để mấy cuốn sách cũ dạy trồng trà, hắn đặt ngọn nến lên bàn, liền ứng nhất thanh (trả lời 1 tiếng) với bên ngoài, liền mở cửa.
Mới vừa mở cửa ra nam nhân liền nhìn thấy Xích Luyện cả người ướt sũng đứng ở trước mặt hắn, hắn biết nếu Xích Luyện muốn tới thì thực dễ dàng, hắn cũng không có hỏi vì sao Xích Luyện tới đây, hắn chính là đứng ở cửa…..
Cũng không nói gì hết.
Cũng không làm gì hết.
Nam nhân cũng ngửi được trên người Xích Luyện có cổ mùi rượu nhè nhẹ, hương vị kia thực dễ chịu, lại không gay mũi, ngược lại xen lẫn 1 chút mùi cam lộ thơm ngát, tay của Xích Luyện vịn khung cửa, vẻ mặt tiều tụy nhìn nam nhân chăm chú.
Nam nhân thế nhưng nhìn thấy thần tình thương tâm trong đôi mắt đẹp của Xích Luyện, nhìn thấy Xích Luyện tiều tụy như thế thì cơn buồn ngủ của nam nhân sớm biến mất toàn bộ……..
“Ngươi không mời ta đi vào ngồi?”. Xích Luyện mở miệng trước, y nhìn chằm chằm thần tình ôn nhu trong đôi mắt của nam nhân, hoãn thanh khinh ngữ (nói nhỏ + chậm rãi), “Ta đều ướt thành như vậy, ngươi nhẫn tâm thế ư?”.
Lần này Xích Luyện thực trực tiếp hỏi nam nhân, tầm mắt kia tìm kiếm đáp án, cũng không dời khỏi trên mặt của nam nhân, được dịp nhìn đến dao động rất nhỏ trong mắt nam nhân thì miệng khóe miệng y nhếch lên, nhưng rất nhanh liền áp trụ tiếu ý, lộ ra bộ dáng thản nhiên cau mày.
“Xích huynh đệ, ngươi đi khách đường nghỉ ngơi trước, ta đi tìm y phục sạch sẽ cho ngươi, đợi ta lại sai hạ nhân pha cho ngươi 1 ấm trà, nếu tối nay ngươi không muốn trở về thì ta sai hạ nhân thu dọn khách phòng một chút cho ngươi”. Nam nhân nói rõ từng câu từng câu, hắn muối đi ra chuẩn bị cho Xích Luyện, nhưng mà Xích Luyện lại chắn ở trước của phòng, không có chút ý tứ nhượng bộ.
Nam nhân mở miệng yêu cầu Xích Luyện tránh ra, nhưng Xích Luyện vẫn bất động, chỉ là nhìn nhìn nam nhân, nam nhân biết y uống rượu nên cũng không có tức giận, giơ tay ra dìu y…….
“Không cần phiền toái như thế, ta không phải tới uống trà”. Lời nói của Xích Luyện làm cho khóe mắt của nam nhân hơi giật giật một chút, Xích Luyện tóm lấy tay của nam nhân, kéo nam nhân tới bên người y.
Nam nhân bất an nhìn Xích Luyện: “Ngươi uống say”.
Tay của Xích Luyện rất lạnh, độ ấm trong lòng bàn tay của nam nhân làm cho y thực thích, loại cảm giác ấm áp đã lâu không gặp, lan tràn ra ở đầu ngón tay của y, y dựa vào cửa, ôm nam nhân.
“Ta đi…….”.
“Xuỵt………”. Lời của nam nhân còn chưa nói xong thì Xích Luyện liền vươn ngón tay để ở trên môi của hắn, ý bảo hắn đừng nói nữa, hắn chỉ cảm thấy Xích Luyện ôm hắn, khiến cho hắn rất lạnh, hắn kéo y sam trên người, hắn biết không đẩy Xích Luyện ra được, hắn dĩ nhiên sẽ không làm việc từ chối vô vị, hắn liền tùy ý Xích Luyện ôm.
Trên người của Xích Luyện thực ẩm ướt, xúc cảm thấp lạnh kia làm cho thân thể của nam nhân run rẩy.
“Tích đại ca, cần gì phiền toái như thế, ta ngồi ngay tại trong phòng ngươi là được”. Xích Luyện hơi nghiêng đầu, túy nhãn mê ly nhìn chăm chú vào vẻ mặt lúc này của nam nhân, đáng tiếc nam nhân cúi đầu rất thấp, y hoàn toàn nhìn không thấy, y vươn ngón tay lạnh như băng nhẹ nhàng nâng cằm của nam nhân lên, “Ngươi đang phát run, rất lạnh sao?”. Khoảng cách của 2 người rất gần, hơi thở khi y nói chuyện dường như đã ươn ướt đôi môi bóng loáng no đủ của nam nhân.
Nam nhân khẽ gật đầu.
Y sam bị ướt mưa của Xích Luyện dán trên thân thể nam nhân, hắn đích thật là cảm thấy có chút lạnh, hơn nữa cánh tay hắn bởi vì không khí ẩm ướt mà phiếm đau, tay của Xích Luyện ôm bên hông của hắn cũng lạnh lẻo như vậy.
Nam nhân đột nhiên cảm thấy Xích Luyện còn lạnh hơn nhiều so với hắn………
Giống loại hàn thể sợ lạnh này của Xích Luyện, sao có thể chịu được loại thời tiết nhiệt độ hạ thấp này……..
Nam nhân mềm lòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.