Yêu Ma Đạo

Chương 247:




Cửu Hoàng hơi hơi nhíu mày, chậm rãi ôm chặt thân thể hơi lạnh của nam nhân, con ngươi biếng nhác của y nhìn chăm chú vào dung nhan an tĩnh của nam nhân, Tích Duyên nam nhân này dung mạo cũng không phải xuất sắc, nhưng trong ánh mắt phát ra khí chất ôn nhuận cùng thái độ xử sự bất kinh từ trước đến nay, lại khiến cho nam nhân có vẻ vô cùng bình tĩnh tự nhiên.
Nhưng chính là một người nam nhân như vậy, lại luôn làm cho y quan tâm như thế, hơn nữa chỉ có nam nhân chịu được hành vi này của y, rõ ràng mấy lần trước đều hảo hảo, lần này nam nhân lại suy yếu như vậy, hiện giờ nam nhân nhắm hai mắt, hơi thở thập phần mỏng manh………
Cửu Hoàng ôm nam nhân đi tới tửu phường, mời thầy thuốc tới xem bệnh cho nam nhân.
Thầy thuốc nói nam nhân thụ hàn (bị lạnh), lại mệt nhọc quá độ cho nên hơi thở mới suy yếu, hảo hảo điều dưỡng một đoạn thời gian mới có thể khôi phục, Cửu Hoàng tiễn thầy thuốc, ngồi thật lâu ngay tại bên giường của nam nhân.
Cửu Hoàng lại không thể đưa nam nhân quay về Trương phủ, nhưng vẫn phái người dùng danh nghĩa của nam nhân đưa một phong thơ tới Trương phủ, nói là gặp đại tuyết ở ngoài thành, phải qua 2 ngày nữa mới trở về.
Thời điểm nam nhân tỉnh lại đã là ngày thứ ba, mấy ngày nay Cửu Hoàng đều bồi bên người của hăn, sau khi hắn tỉnh lại thì không nói gì hết, nằm thật lâu ở trên giường.
“Ngươi đã tỉnh liền xuống giường đi một chút, không nên nằm mãi trên giường, chân sẽ khó cử động”. Cửu Hoàng ngồi ở bên giường, ngữ khí coi như nhu hòa nói với nam nhân đang thở dốc, tóc trắng của y buông ở trên cánh tay của nam nhân, vừa trơn bóng lại mềm nhẵn……..
Cửu Hoàng mới vừa tới gần nam nhân thì nam nhân liền nhích vào bên trong giường, y cho rằng nam nhân sợ y, liền đứng lên muốn đi……..
Nhưng lúc này nam nhân lại mở miệng: “Ngươi đây là muốn đi đâu?”. Thanh âm của hắn thực suy yếu, nghe khàn khàn, hắn cũng biết chính mình đang ở đâu, thời điểm hắn tỉnh lại thì Cửu Hoàng đều nói với rõ mọi chuyện với hắn.
“Ngươi không cần sợ ta, ta sẽ không lại làm gì với ngươi”. Cửu Hoàng đứng trước cái bàn, ánh mắt dừng ở trên mặt suy yếu của nam nhân, nhìn thấy nam nhân không nói lời nào thì y tiếp tục nói: “Nếu là sợ ta thì ta liền đi ra ngoài”. Y chậm rãi cúi đầu, tựa hồ cảm thấy được chính mình làm sai, động tác này đều rơi vào trong mắt của nam nhân.
Nam nhân chậm chạp ngồi dậy từ trên giường, tự hắn chỉnh chỉnh lại đệm dựa phía sau: “Mấy ngày ngươi không chợp mắt rồi, ngươi lại đây ngủ đi”. Hắn thản nhiên nói xong thì không nói gì nữa.
Màn kia buông, ánh nến mông mông lung lung, nam nhân trên giường yếu ớt, hắn ngồi ở chỗ kia, thực an tĩnh nhìn chăm chú vào Cửu Hoàng, này thật làm cho Cửu Hoàng có chút bất ngờ.
Nam nhân tựa hồ không có trách cứ Cửu Hoàng.
Thời điểm Cửu Hoàng đi qua thì bưng trà cho nam nhân, để nam nhân uống mấy ngụm: “Ngươi thấy đỡ hơn chưa?”.
Nam nhân chậm chạp gật đầu, thời điểm hắn trả chén trà lại cho Cửu Hoàng, lại suýt nữa lật úp, Cửu Hoàng để chén trà ở một bên, nhìn hắn 1 lát, phát hiện sắc mặt hắn có chút tiều tụy, Cửu Hoàng giơ tay cầm bàn tay ấm áp của hắn, Cửu Hoàng nhích tới bên người của hắn, ngủ cùng với hắn, mấy ngày rồi Cửu Hoàng chưa chợp mắt.
Sau khi nằm xuống liền cảm thấy thực buồn ngủ, nam nhân không nói chuyện, chỉ là nhìn Cửu Hoàng, Cửu Hoàng ôm nam nhân hôn một cái, cảm giác được nam nhân vẫn trước sau như một không có né tránh y.
“Trên người ngươi có tà khí rất mạnh, đêm đó khi ta ôm ngươi liền cảm giác được”. Cửu Hoàn thay nam nhân đắp chăn, ngón tay y xoa môi của nam nhân, “Mạt Đồng thế nhưng đem linh khí của chính mình truyền cho ngươi, đáng tiếc ngươi không thể sử dụng linh khí của y, ở lại trong thân thể của ngươi, va chạm với chính khí của ta”.
“Vì vậy ta mới biến thành như vậy?”. Nam nhân nhìn về phía Cửu Hoàng.
Cửu Hoàng trầm mặc trong chốc lát: “Không hoàn toàn như vậy”. Bởi vì đại bộ phận trách nhiệm vẫn là do Cửu Hoàng, nếu không phải y rất mãnh liệt thì nam nhân cũng sẽ không bị y khiến cho suy yếu như vậy.
“Ngươi có chuyện cần phải nói với ta?”. Nam nhân bình tĩnh nhìn chăm chú vào Cửu Hoàng, thanh âm của hắn coi như khinh hoãn ( nhẹ nhàng chầm chậm).
“Ngươi muốn nghe ta nói cái gì?”. Cửu Hoang biếng nhác ôm nam nhân, y nhắm hai mắt, nói với nam nhân: “Lần sau ta sẽ ôn nhu một chút, được không?”. Y đang trưng cầu ý kiến của nam nhân.
Nam nhân dở khóc dở cười.
“Được không?”. Cửu Hoàng áp tại trên người của nam nhân, nam nhân khó chịu nên ho khan một tiếng.
Nam nhân không trả lời Cửu Hoàng, giơ tay đẩy ngực của Cửu Hoàng một chút, Cửu Hoàng biết nam nhân khó chịu nên sẽ không khó xử hắn, áo ngủ chăn gấm dưới thân nam nhân thực mềm mại, trong chăn có túi chườm nóng, nhưng không có y thường (quần áo).
Đơn giản mà nói……
Hiện tại nam nhân không có mặc y sam, nhưng là túi chườm chứa nước nóng bằng da dê cũng rất ấm áp, Cửu Hoàng nằm ở bên cạnh nam nhân, ánh mắt trượt xuống từ cổ của nam nhân……..
“Ngủ 1 giấc thật ngon đi”. Nam nhân chỉ là nói qua loa 1 câu.
Cửu Hoàng ôn nhu ôm nam nhân, khe khẽ cắn cắn cái lổ tai của nam nhân: “Ngươi không trách ta, ngươi như vậy, ta sẽ càng ngày càng luyến tiếc ngươi, cũng sẽ trở nên không thể rời khỏi ngươi…….”. Mặt của y chôn ở trong cổ của nam nhân, nhẹ nhàng ma xát, chậm rãi tương đương ái muội, nam nhân mềm nhũn nằm, thực thoải mái, cả người nam nhân lọt thỏm trong chăn đệm.
Giường của Cửu Hoàng thực mềm mại, trừ bỏ cái chăn gấm ra, còn lót da thú lông điêu mềm mại linh tinh gì đó, nằm ở bên trên thực mềm thực mịn, khi nam nhân nghe được Cửu Hoàng nói lời này thì hắn cũng không có phản ứng gì.
Sau 1 hồi khi Cửu Hoàng nói xong thì ánh mắt của nam nhân mơi dần dần trở nên phức tạp: “Ngươi muốn nói, ngươi thực để ý cảm thụ của ta? Hay là muốn nói, ngươi ở trong bất tri bất giác thích ta?”. Hắn ma xui quỷ khiến hỏi ra miệng, nếu như không phải thì Cửu Hoàng sao lại đối đãi như thế với hắn……..
Cửu Hoàng tựa hồ không nghĩ tới nam nhân trực tiếp như thế, nhưng từ trước đến nay y cũng là 1 người không thích quanh co lòng vòng, y rất phóng khoáng thừa nhận cảm tình đối nam nhân: “Ta đương nhiên để ý ngươi, cũng thực thích ngươi, tuy rằng nói như vậy rất kỳ quái, bởi vì ngươi đều không phải là nữ tử, nhưng cái loại cảm giác này rất khó hình dung, ta cũng không nghĩ muốn phủ nhận, ta đích thật là thích ngươi”. (yeah, cuối cùng anh Chín đã tỏ tình rùi,tung bông nào)
Thanh âm biếng nhác của Cửu Hoàng lộ ra vài tia buồn ngủ mông lung, nhưng thập phần dễ nghe, cũng không lười nhác, ngược lại có vẻ thực ái muội, thực đúng trọng tâm………
Cửu Hoàng không phủ nhận. Y đích thật là thích nam nhân.
Nhưng nam nhân nghe dạng trả lời thế thì cũng rất bất đắc dĩ, tuy rằng Cửu Hoàng thẳng thắn, nhưng là thực tùy tính, hắn cũng không nghĩ muốn lại hỏi thừa, hắn cũng không có khí lực nói gì nữa.
Hai người tựa vào cùng nhau ngủ thật lâu mới tỉnh lại, lần này nam nhân xuống giường, ăn đồ ăn do tiểu nhị tửu phường của Cửu Hoàng làm, nơi này là của Cửu Hoàng, không cần lo lắng vấn đề an toàn.
Nam nhân nghỉ ngơi tới tối muộn ở tửu phường của Cửu Hoàng liền nói muốn đi về, hắn có mấy ngày chưa hồi phủ rồi, Cửu Hoàng cũng không có cản hắn, ngược lại còn phái người tiễn hắn trở về.
Nam nhân im lặng ngồi ở trong xe ngựa, Cửu Hoàng ngồi ở bên cạnh nam nhân, bên ngoài gió tuyết rất lớn, thậm chí có thể nghe được thanh âm gió lạnh gào thét quỷ dị trong đêm.
“Ta còn sẽ tìm đến ngươi, ta biết ngươi sẽ không phản đối, tựa như Xích Luyện vẫn quấn quít lấy ngươi không buông như vậy, ngươi cũng không có chán ghét y”. Cửu Hoàng vừa chỉnh lý vạt áo, vừa giương mắt nhìn về phía nam nhân, phát hiện nam nhân không có thì y cũng an tâm, giờ phút này con ngươi tràn ngập biếng nhác của y trở nên phá lệ mê người.
Nam nhân nhìn về phía Cửu Hoàng, phát hiện Cửu Hoàng cũng chỉ là nói đùa thôi, hắn cũng bình tĩnh trả lời: “Lại qua mấy năm nữa thì ngươi sẽ hối hận hết thảy việc làm hiện tại của ngươi”. Hắn nhìn Cửu Hoàng, chính là thản nhiên trần thuật.
Cửu Hoàng trầm mặc nhìn chằm chằm nam nhân thần tình bình tĩnh.
“Cho tới lúc này ngươi đã biết, hiện tại ta nhận những thứ này của ngươi, đều là thật”. Nam nhân yên lặng nói xong, liền quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, nãy giờ Cửu Hoàng không nói gì, chỉ có chút đăm chiêu nhìn thần sắc sườn mặt suy yếu của nam nhân.
Nam nhân bảo Cửu Hoàng dừng xe ngựa ở đầu ngõ cách Trương phủ không xa, hắn vén rèm lên, quay đầu lại nhìn Cửu Hoàng: “Ngươi tiễn ta tới đây là được rồi, ta xuống xe ngựa đi vài bước là tới”.
Cửu Hoàng vẫn không nói lời nào, chỉ là biếng nhác nhìn nam nhân: “Ngươi là lo lắng Mạt Đồng nhìn thấy ta, hay là lo lắng Phật Hàng thấy ngươi cùng một chỗ với ta, ngươi liền như vậy……….”.
Ngươi liền để ý cảm thụ của bọn họ như vậy?
Lời của Cửu Hoàng còn chưa nói xong thì nam nhân liền hổn hển ngắt lời y: “Ta chỉ là không muốn dẫn tới phiền toái không cần thiết, ta cũng không hy vọng nhìn thấy các ngươi xung đột chính diện”.
Nam nhân quýnh lên liền thở gấp.
“Được, ta có thể đáp ứng ngươi, không dây dưa cùng bọn họ, nhưng ngươi cũng phải đáp ứng ta, thời điểm ta tới gặp ngươi thì ngươi phải gặp ta”. Lý trí cùng cảm tình của Cửu Hoàng khiến y làm ra nhượng bộ lớn nhất.
Nam nhân giật giật môi, lại thủy chung muốn nói lại thôi.
Cuối cùng nam nhân chỉ là gật gật đầu, trao đổi điều kiện hòa bình cùng Cửu Hoàng.
“Ta đây liền cáo từ”. Nam nhân liền đi, lại bị Cửu Hoàng giữ chặt: “Từ từ”.
Nam nhân nghi hoặc: “Còn có chuyện gì?”.
Cửu Hoàng lấy ngón tay nhẹ nhàng chỉ chỉ gò má của mình, y giơ tay nhấc chân đều tản ra một loại khí chất biếng nhác rồi lại không mất cao nhã, hơn nữa trang phục hoa mỹ kia của y khiến cho y nhìn qua thực hoa quý.
Phát thúc (dây buộc tóc) tinh mỹ, đai lưng tinh xảo, một thân trường bào phiêu dật như tuyết, bên ngoài còn khoác tuyết ngao lông xù thập phần chống lạnh……..
Nam nhân do dự xoay người lại, chậm rãi tiến đến trước mặt Cửu Hoàng, hắn đang do dự, nhưng Cửu Hoàng lại chủ động sáp tới, hôn 1 cái lên trên mặt của hắn, hắn liền nghiêng đầu làm cho môi của hắn chạm vào má của Cửu Hoàng.
Nam nhân ôn hòa như vậy, làm cho Cửu Hoàng thiếu chút nữa tưởng bởi vì lực kéo dài của y đủ tốt nên nam nhân mới thuận theo y như vậy, y thiếu chút nữa cho rằng nam nhân thưởng thức phương diện năng lực kia của y.
Cửu Hoàng thậm chí đang lo lắng, lần sau lại kịch liệt một chút nữa hay không, như vậy nam nhân có lẽ sẽ càng thêm thích y, không nói trước được nga……..
Sau khi nam nhân đi rồi thì Cửu Hoàng mới quay về tửu phường, nếu không phải mấy ngày trước đây, đêm đó ở ôn tuyền gặp nam nhân thì y thật đúng là không biết phải mất bao lâu mới có thể làm cho nam nhân đối mặt y, tuy rằng khi đó y có chút xúc động, nhưng y không muốn tiếp tục như vậy, cho dù nam nhân hận y thì cũng không quan trọng bằng việc y muốn ôm nam nhân.
Ý tưởng trong lòng của Cửu Hoàng cũng thực thản nhiên. Y không muốn bại bởi Mạt Đồng.
Bởi vì lúc trước Cửu Hoàng để vuột mất nam nhân nên mới bị Mạt Đồng chiếm tiện nghi, nếu sớm biết sẽ biến thành cục diện hiện giờ này thì thời điểm lúc trước Liễu Phong mời y hỗ trợ thì y cũng sẽ không đi.
Nhưng thân thể của nam nhân bị y khiến cho kém như vậy, nói như thế nào thì tâm lý Cửu Hoàng cũng nhiều nhiều ít ít có chút áy náy, cho nên từ ngày đó sau khi nam nhân hồi phủ, liền luôn luôn lấy danh nghĩa lão bản thương hộ (buôn bán, kinh doanh) trà diệp đưa tới rất nhiều thuốc bổ cho nam nhân, mà nam nhân cũng biết những thứ danh quý (nổi danh + quý giá) này là Cửu Hoàng đưa tới.
Nam nhân tựa hồ muốn cho Cửu Hoàng cảm thấy y không có mắc nợ chính mình, cho nên mấy thứ Cửu Hoàng đưa tới thì hắn hết thảy đều nhận.
Mà ngày ấy sau khi nam nhân hồi phủ thì Mạt Đồng cũng vừa trở về, căn bản là không biết hắn đi đâu, mà tuy rằng Phật Hàng một mực trong phủ, nhưng chưa từng có hỏi hắn nhiều.
Nhưng mà nam nhân phát hiện, từ trước đến nay Phật Hàng không thích nói chuyện cùng với nữ nhân, thế nhưng chơi cờ cùng Hồ Lục Nương, hơn nữa Phật Hàng tựa hồ không chán ghét Hồ Lục Nương, nhưng nam nhân lại âm thầm nhíu mày.
Nam nhân thực mẫn cảm. Hắn hy vọng Phật Hàng đừng quá thân cận cùng Hồ Lục Nương, hơn nữa Hồ Lục Nương là thê tử của Liễu Phong, nếu xảy ra chuyện gì thì hắn không hảo công đạo (ăn nói), mà cho tới bây giờ Phật Hàng không thân cận quá cùng nữ nhân nào như vậy, cho dù là đối đãi Trương Tử Yến thì Phật Hàng cũng khá xa cách.
Kỳ thật ngày ấy nam nhân có nghe được bọn họ nói chuyện, hắn nghe được Hồ Lục Nương nói với Phật Hàng: “Nếu ta không thành thân thì ta liền gả cho ngươi, ngươi thật là xấu, không được ăn cờ của ta”. Hồ Lục Nương cười đến khá quyến rũ.
Phật Hàng lại chỉ trả lời: “Định lực của ngô khá tốt, ngươi muốn gả cho ngô, ngô không nhất định muốn ngươi”. Y ngồi ở chỗ kia chơi cờ, khóe miệng hàm chứa vài phần khinh tiếu (cười khẽ).
“Ta rất lợi hại, sẽ làm ngươi ngay cả hòa thượng cũng không muốn làm”.
Tươi cười mĩ diễm kia của Hồ Lục Nương, xinh đẹp tới đến cực điểm, khá quyến rũ lại ái muội………

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.