Yêu Một Được Hai - Cô Vợ Của Lục Tổng

Chương 125: Mỗi ngày đều yêu thêm một chút




Một lát sau, Ninh Tịch rửa mặt xong cũng chạy xuống lầu, vẫn chào hỏi bánh bao nhỏ như hàng ngày: “Ây, bảo bối, chào buổi sáng!”
Nhưng, bánh bao nhỏ không thèm để ý, hơn nữa còn lạnh lùng hất khuôn mặt nhỏ nhắn sang một bên.
Ninh Tịch: “Ây...”
Lục Đình Kiêu đang ngồi xem báo thấy vậy thì nhướng mày, dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn Ninh Tịch: “Hai người cãi nhau?”
Thật đúng chuyện hiếm có.
Ninh Tịch sờ sờ mũi: “Tiểu Bảo vừa khuyên tôi cai rượu, tôi nói với nó uống rượu cũng có nhiều cái lợi, sau đó nó giận.”
Thì ra là thế, Lục Đình Kiêu gật đầu tỏ ý đã hiểu.
Ninh Tịch đảo mắt, lập tức tìm đồng minh: “Lục Đình Kiêu, anh nói với Tiểu Bảo đi, uống rượu cũng có rất nhiều lợi ích đúng không?”
Cô thấy bình thường Lục Đình Kiêu cũng đi xã giao chắc chắn phải uống rượu, vậy nên nhất định sẽ về phe cô.
Lục Đình Kiêu nhìn khuôn mặt đầy mong đợi của Ninh Tịch, lại nhìn khuôn mặt đang tức giận của con trai, anh đưa nắm tay lên miệng ho nhẹ một tiếng: “Uống rượu quả thật có lợi.”
Ninh Tịch lập tức kích động vỗ đùi: “Bánh bao, con xem, cô nói có sai đâu mà?”
Bánh bao nhỏ lập tức tặng cho ông bố ruột một cái ánh mắt khinh bỉ, tối hôm qua rõ ràng ba ba đề nghị nhóc nói, thế mà cô Tiểu Tịch mới nói có một câu đã lập tức phản bội nhóc.
Đúng là đồ không có nguyên tắc!
Thấy ánh mắt như đang nhìn phản đồ của con trai, Lục Đình Kiêu bật cười rồi nói tiếp: “Nhưng mà, lợi ích của uống rượu lại không bù được tác hại của nó, hơn nữa muốn uống rượu có lợi thì chỉ được uống ở mức vừa đủ. Cho nên, trừ những trường hợp khó tránh khỏi thì nên uống càng ít càng tốt.”
Nói xong lại bồi thêm một câu: “Gần đây tôi cũng bắt đầu kiêng rượu.”
Anh vừa dứt lời, Ninh Tịch như thể muốn phá sản, buồn bã gục xuống bàn: “Boss đại nhân, đã bảo là làm đồng minh mà.”
Một lúc lâu sau, cô mới tiếp nhận sự thật rằng chỉ có bánh bao nhỏ mới là đồng minh của mình, Ninh Tịch giơ tay đầu hàng nói: “Được rồi được rồi, cô biết rồi, sau này cô sẽ cố gắng uống ít đi, không thể hiện cũng không đấu rượu với người khác nữa, có thể không uống thì nhất định không uống! Bây giờ bảo bối có thể tha thứ cho cô chưa?”
Tiểu Bảo nhìn kĩ Ninh Tịch, chắc chắn thái độ của cô là thành khẩn rồi mới gật đầu một cái, còn đưa ra cái tay mập mạp do được nuôi dưỡng tốt những ngày qua, học theo động tác lúc cô khen ngợi nhóc mà xoa đầu cô, tựa như đang nói: vậy mới là bé ngoan.
Ninh Tịch dở khóc dở cười nhưng trong lòng lại đầy ắp cảm giác ấm áp khi được người khác quan tâm, cô ôm lấy bánh bao nhỏ hôn một cái: “Bảo bối tức giận cũng đáng yêu như thế, mỗi ngày cô đều yêu con hơn một chút rồi, làm sao đây?”
Ánh mắt Tiểu Bảo lấp lánh, rất vui nha.
Người mỗi ngày đều bị ngược một lần ngồi phía đối diện: “...”
Con trai anh chỉ cần bán manh là có được thứ mà anh dùng trăm phương ngàn kế cũng không lấy được.
Phòng làm việc của Chủ tịch công ty bất động sản Phong Thụy.
Chu Hướng Thành vẻ mặt hung dữ, đập bàn “rầm” một cái: “Không thể nào! Trước đây chúng ta luôn làm như vậy nhưng chưa từng thấy Lục thị tính toán cái gì, vậy tại sao lần này lại có vấn đề?”
Giám đốc cũng rất lo lắng: “Có thể là vì gần đây nội bộ của Lục thị có sự thay đổi, kiểm định chất lượng khá nghiêm. Chuyện lần này hoàn toàn là dựa vào thái độ bên Lục thị, nếu bọn họ mắt nhắm mắt mở thì chúng ta liền thoát, dù sao thì cũng là chất lượng của chúng ta có vấn đề, là chúng ta vi phạm hợp đồng.”
Chu Hướng Thành nghe vậy thì phát rồ: “Vậy bây giờ phải làm thế nào?”
“Nghe nói lần này là đích thân Lục Đình Kiêu hạ lệnh hủy bỏ, chỉ sợ là phải ra tay từ phía anh ta.” Giám đốc trầm ngâm nói.
Chu Hướng Thành vừa nghe thế thì càng nóng nảy: “Lục Đình Kiêu dầu muối đều không ăn, đưa tiền hay đưa đàn bà cũng không hữu dụng, bảo ra tay từ chỗ hắn thì khác nào bảo chỉ còn một con đường chết? Không... từ từ... đàn bà... có lẽ có người dùng được...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.