Đặt thuốc lên bàn xong, Lục Đình Kiêu đang định gõ cửa hỏi xem Ninh Tịch đã ổn chưa, “rầm” một tiếng, cửa nhà tắm lại bị người ở trong giật ra.
Cả người Ninh Tịch bọc kín trong chiếc khăn tắm, cô như một con sâu róm nhảy tưng tưng ra ngoài.
"Cẩn thận!" Lục Đình Kiêu sợ cô không nhìn thấy sẽ ngã, vội vàng chạy tới đỡ lấy cô một tay.
Ninh Tịch thở dài, sâu xa nói: "Người phải cẩn thận không phải là tôi mà là anh đấy Lục Đình Kiêu!"
"Tôi phải cẩn thận cái gì?" Lục Đình Kiêu nhìn cô khó hiểu.
Ninh Tịch thản nhiên nói: "Tất nhiên là cẩn thận tôi rồi! Tuy tôi ngâm nước một lúc đã cảm thấy ổn ổn rồi nhưng mồi lửa chôn trong người giống như núi lửa đang ngủ đông, bất cứ lúc nào cũng có thể phun trào! Thế nên trong tình huống này, anh phải tránh xa tôi ra! Lỡ mà tôi có bộc phát thú tính không kìm lòng được thì hậu quả sẽ nghiêm trọng lắm! Tôi mà điên lên thì ngay đến bản tôi còn sợ đấy chứ đừng nói a..."
Khóe miệng Lục Đình Kiêu nhếch lên, dở khóc dở cười với cách diễn tả của cô.
Thật ra thì, với hậu quả như thế, anh rất mong chờ là đằng khác.
"Thuốc mua về rồi đây, có cần tôi giúp không?" Lục Đình Kiêu hỏi.
"Không cần đâu, vì trinh tiết của anh, cứ để tôi tự làm đi!" Ninh Tịch tỏ ra chính trực.
"Trinh tiết của tôi..." Khóe miệng Lục Đình Kiêu giật giật.
Ninh Tịch chớp mắt: "Chẳng phải anh đã bảo chỉ chấp nhận quan hệ lấy hôn nhân làm tiền đề sao?"
Một người đàn ông tốt lại chính trực khó tìm như mò kim đấy bể thế này, nếu cô phá hoại nguyên tắc của người ta, vậy thì đúng là quá tạo nghiệp chướng rồi. Lục Đình Kiêu miết miết mi tâm, giờ anh muốn rút lại câu nói ấy có còn kịp không?
Ninh Tịch nói xong lại ngập ngừng nói: "Chuyện đó... tôi... không... mặc đồ ở trong."
Lục Đình Kiêu gật đầu, đưa thuốc cho cô, sau đó chủ động tránh đi: "Tôi ra ngoài đợi cô."
"Được, à, phải rồi, tiện thì anh tìm giúp tôi xem quần áo của tôi với túi xách gì gì đó có còn ở ngoài không nhé?"
"Được."
Lục Đình Kiêu ra đến phòng khách, tìm khắp nơi mới thấy một cái sọt đựng quần áo, đồ của Ninh Tịch đều trong đấy hết.
Trong túi của cô đang có gì đó phát sáng, điện thoại cô để chế độ rung, có một cuộc gọi tới.
Lục Đình Kiêu lướt mắt qua, đồng tử ngay lập tức co rút lại.
Trên màn hình điện thoại là hai chữ cái – YS.
Không ngờ lại là người cho tới giờ anh vẫn chưa tra ra thân phận.
Điện thoại không ngừng gọi đến, màn hình vẫn cứ sáng mãi. Lục Đình Kiêu nhìn mấy chục giây, cuối cùng ngón tay thon dài nhấc điện thoại lên, ấn nút nghe.
Đầu dây bên kia truyền tới âm thanh rất nhỏ như tiếng rót rượu, sao đó một giọng nam khàn khàn vang lên: "Alo, Sissy à, đã nhận được quà chưa? Sinh nhật vui vẻ nhé!"
"...." Lục Đình Kiêu không đáp lại.
"Alo?"
Khoảng năm giây sau, khi Lục Đình Kiêu nghĩ rằng đối phương sẽ không nói gì nữa, một giọng nói tà mị từ đầu dây bên kia vang lên: "Ha, không phải Ninh Tịch đúng không?"
Lục Đình Kiêu vẫn im lặng.
Sau đó, bên kia truyền tới tiếng gõ đều lên ly rượu hay mấy thứ đồ thủy tinh gì đó, người đàn ông kia bắt đầu có hứng thú tiếp tục mở lời: "Ai bên đó thế? Để tôi đoán xem... Chắc chắn là đàn ông... Đàn ông ở cạnh cô ấy vào giờ này... là bạn tình hay vẫn đang giai đoạn tìm hiểu?"
Hắn dừng lại một lúc, khẽ cười một tiếng, ngữ khí mang theo vài phần ác ý nguy hiểm: "Hơ, nếu vẫn là đang trong giai đoạn tìm hiểu, vậy cô ấy có nói cho anh biết là cô ấy bắt cá hai tay không? Ừm, không sai đâu, một con cá chính là tôi đấy."
Ý gì đây? Khi Lục Đình Kiêu muốn móc thêm nhiều tin tức hơn nữa thì điện thoại bỗng đen ngòm, không ngờ lại máy lại hết pin sập nguồn đúng vào lúc này.